Thế giới 3: Nhân ngư của pháp sư (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Nửa đêm.

   Calme mất kiên nhẫn nhìn con yêu tinh dáng người nhỏ nhắn xinh xắn toàn thân lóe ra ánh sáng màu đỏ nóng hừng hục đang áp sát vào mặt mình. Tuy rằng thân thể này của hắn không đời nào bị thứ yêu tinh cỏn con này làm tổn thương được nhưng khó chịu vẫn là khó chịu.

   Hơi nhíu mày, tay hắn hơi nhấc lên, cả căn phòng được thắp sáng bởi muôn ngàn ngọn lửa lạnh lẽo.

   - Có thể xông qua pháp thuật phòng hộ mà vào được đây, ngươi là ai phái tới?

   Yêu tinh nhảy lộn nhào một vòng trong không trung, đôi mắt với tròng mắt to đến dọa người nhìn chăm chú vào Calme, sau đó cất giọng lảnh lót cao vút:

   - Phu nhân Cornnor cho mời ngài, thưa ngài pháp sư.

   Calme chống tay xuống bàn, đầu mơ hồ hơi nhói lên.

   - Giữa đêm?

   - Vâng thưa ngài.

   - Vì?

   - Tiểu thư Agelina sắp hóa hình, đã đến thời điểm mấu chốt, phu nhân muốn mời ngài đến giúp cho tiểu thư hóa hình an toàn.

   Ra là phu nhân nhà Cornnor, nếu là người khác có lẽ Calme không nói lời nào đã hạ bùa truyền tống chúng ra ngoài, nhưng dù sao cũng là người quen...

   Với lại, Angelina là đứa con đầu lòng của nhà họ, lo lắng cũng là dĩ nhiên. Huống chi, hóa hình cũng chẳng phải việc đùa...

   Calme phất tay, trên người hắn lập tức xuất hiện một lớp áo choàng dày. Đi ngang qua phòng tiếp khách, nhìn con cá vẫn đang im lìm say ngủ trong bể, hắn không kìm được và gõ nhẹ ngón tay vào thành bể:

   - Ngươi đúng là may mắn, được Alice tạo điều kiện tốt cho hóa hình như vậy. Đến cô bé có ngộ tính tốt như Ange cũng phải tốn bao công mới được như nguyện. Con cá này, nhìn đã biết không làm ra được chuyện gì, thật là uổng phí.

   Dứt lời, thân thể liền lướt qua khỏi cửa, thân thể chìm sâu trong đêm đen sâu thẳm.

   Trong màn đêm tĩnh mịch không một tiếng động, trong căn nhà gỗ của pháp sư không một ngọn gió tiếng mưa có thể truyền vào làm lay động sự yên tĩnh tuyệt đối của nơi đây.

   Ánh sáng trời đất như tập hợp một chỗ, rõ ràng không có mưa gió nhưng từng hồi tiếng sấm lại vang vọng.

   Choang.

   Bể cá thủy tinh rơi xuống đất, muôn ngàn mảnh nhỏ bắn tung, rơi trên nền gỗ.

   Bàn tay thon dài vươn ra, vừa trắng trẻo lại tinh tế, các ngón tay thanh mảnh gợi cảm giác dịu dàng. Móng tay có chút dài nhọn, nhưng lại óng ánh nước, lộ màu hồng nhuận sáng bóng.

   Âm thanh rên rỉ vang lên:

   - Chết tiệt... Đúng là hoán thân đổi cốt...

   Đăng Dương chống một tay lên sàn nhà, trong căn phòng tối đến mức xòe tay ra không rõ năm ngón, y cố gắng mở to mắt, kết quả như dự liệu, vẫn là không thấy gì.

   Loạng chà loạng choạng đứng dậy, trên người y không có mặc bất cứ thứ gì. Lại nhớ tới hồi trước từng xem mấy cái phim về người cá mermaid gì đó, hình như sau khi hóa hình thì thân thể người cá vẫn còn lại mấy cái vảy hay gì đó, Đăng Dương không nhịn được mà rùng mình. Cho xin, vảy cá mọc trên người...

   Sờ mó một hồi, đảm bảo thân thể không có gì khác lạ, y mới loạng choạng mò vào trong phòng của Calme. Trong căn phòng của Calme vẫn còn đang sáng bừng, khi rời đi Calme đã quên dọn dẹp mấy ngọn lãnh hỏa.

   Tuy rằng là hay dùng thuật truyền tống trang phục, nhưng Calme vẫn là để một tủ đồ trong phòng. Phải bơi qua bơi lại quá lâu, Đăng Dương phát hiện, y dường như quên con người phải bước đi như thế nào. Liêu xiêu bước tới, mở cửa tủ ra, y phát hiện, đến cả tủ đồ mà Calme cũng hạ chú, nhìn tủ thì nhỏ nhưng lại có vô số bộ đồ, kiểu dáng chỉ có chút khác biệt.

   Lấy tạm ra một cái áo sơ mi, quần tây, y vội vàng mặc quần áo vào người. Lúc Calme rời đi, y cũng có để ý một chút, dường như là bên ngoài thời tiết khá llạnh giá.

   Ngồi ngẩn người một chút, y cau mày nhìn quanh, căn phòng này không có lấy một cái TV hay điện thoại rồi máy tính hay gì đó tương tự. Tuy nghĩ đến pháp sư phù thủy là đã thấy không liên quan đến mấy món đồ kiểu vậy, nhưng nếu thật sự không có thì cũng bức bối lắm chứ đùa...

   Cất bước đi vòng quanh, phát hiên căn nhà của Calme là một căn nhà gỗ. Trong thời đại thiên nhiên bị hủy hoại như thế này, có thể sống trong một căn nhà gỗ như vậy, đây không chỉ là giàu đâu nha... Căn nhà này có ba tầng, hiện y vừa thành công mò lên tầng 2. Tầng một chỉ có phòng khách, phòng bếp, cùng với một căn phòng chắc là nơi để đồ của "khách" như cô nàng yêu nhện hôm qua. Tầng hai thì có phòng ngủ cùng phòng tắm ở trong, cạnh đó là một căn phòng đựng đồ, nơi này bừa bộn hơn căn phòng cất đồ cho khách. Tầng ba là thư phòng, đây cũng là nơi chất nhiều sách về pháp thuật nhất.

   Đăng Dương lật một chút sách nhìn qua, có thể thấy ngoài đời thực, Từ Quân Trầm cũng không đọc nhiều tiểu thuyết giả tưởng cho lắm, hắn xây dựng thế giới này tương đối đơn giản, nói chung chính là Đăng Dương cũng không cần học hỏi quá nhiều, cứ tùy cơ ứng biến cũng có thể qua môn.

   

   Bước vào nhà, thứ đầu tiên đập vào mắt Calme chính là sàn nhà bừa bộn toàn mảnh vỡ, con cá hắn mua về lại chẳng thấy đâu, trong đầu hắn mơ hồ hiện ra một suy đoán, nhưng rốt cuộc là vẫn cảm thấy không thế nào.

   Chỉ là một con cá cảnh, linh trí thấp, không thể nào lại có đủ ý chí để hóa hình thành người.

   Hắn phất tay, đống bừa bộn dưới dàn nhà lập tức được dọn dẹp. Mệt mỏi bước vào trong phòng, vậy mà lại phát hiện chăn hơi phồng lên, rõ ràng là có người.

   Hơi động ngón tay, chăn lập tức được lật ra, nhìn thấy dung nhan của người nằm trên giường, hô hấp của Calme thoáng dừng, ánh mắt thoáng hiện vẻ dao động.

   Đó là một người đẹp đến mức không thể tin tưởng.

   Mái tóc đen dài như mực xõa tung trên nền ga giường màu trắng, làn da màu trắng sứ mỏng manh, dáng người cao gầy, rõ ràng là một cậu con trai, nhưng lại có sự quyến rũ hơn cả mỹ nữ.

   Khuôn mặt nằm nghiêng vùi trong gối nhồi lông vũ, lông mi đen dày cong vút, sống mũi cao thẳng, góc mặt có chút vuông, sống mũi cao, đôi môi nhạt màu đầy đặn.

   Calme nhìn xuống, cậu ta đang mặc quần áo của hắn.

   Phút kinh diễm qua đi, Calme hơi động pháp thuật, lập tức người đang say ngủ trên giường bị ném xuống đất. Người kia có vẻ rất bực bội, thấp giọng hừ một tiếng, đỡ lấy mái tóc đen dài, ngẩng đầu nhìn lên.

   - A, về rồi?

   Calme lạnh nhạt hỏi ngược lại:

   - Cậu sao vào được nhà tôi?

   - Anh đưa tôi vào.

   Kết quả không thể ngờ nhất lại là kết quả đúng.

   Calme hơi nhấc mí mắt, dù sao việc một con cá ngu như vậy mà lại thành công hóa hình đã là kinh ngạc rồi, lại còn biết tự kiếm đồ để mặc, ăn nói lưu loát, đúng là có vài phần bản lĩnh.

   - Cậu hóa hình vào đêm qua?

   - Phải.

   - Vậy...- Calme hơi mỉm cười, ánh mắt thản nhiên- Cậu có thể ra ngoài rồi.

   Đăng Dương thiếu chút chửi tục.

   Ánh mắt y hiện lên nghi hoặc rõ ràng, y nhấc mí mắt, nhìn thẳng vào trong đôi mắt người kia, thế nhưng quả thực, so với vẻ cố giấu diếm tâm tư của Từ Quân hay Tu Trầm, ánh mắt Calme lạnh nhạt rõ ràng, dễ dàng thấy được hắn quả thực không có chút tình cảm nào với Đăng Dương.

   Đăng Dương cảm thấy, dường như đây giống y như chơi game, lên level càng cao thì hệ thống phân cho Boss càng khó đánh. 

   Đăng Dương nhếch mối mỉm cười, nụ cười như có thể nhiếp hồn cả thần cả yêu, y nói:   

   - Pháp sư, ngài có thể giữ ta lại làm trợ lí hay để nghiên cứu cũng được...

   Calme lạnh nhạt đưa mắt nhìn xuống Đăng Dương, rõ ràng khuôn mặt hắn không cảm xúc, nhưng không hiểu sao y lại cảm nhận được sự khinh bỉ nồng đậm.

   - Trợ lí? Cậu chưa đủ thông minh. Nghiên cứu? Một con cá cảnh? Nếu cậu mà là loài cá heo Vaquita tôi có thể nghĩ lại.

   Gì? Cái loài cá heo siêu hiếm còn chưa đầy 10 con trên thế giới đó hả?

   Tuy rằng nguyên thân của y là một con cá cảnh khá là đẹp mắt, nhưng so với cái loài được cho vào sách đỏ kia thì chỉ là mắt cá so với trân châu thôi.

   Không muốn tốn thêm thời gian cho Đăng Dương, Calme nhẹ nhàng động tay, một trận hoa mắt chóng mặt ập đến, lúc Đăng Dương mở mắt đã phát hiện mình đang ngồi bệt trên nền đường.

   Thời tiết có vẻ lạnh hơn so với phỏng đoán của y.

   Khi thấy Calme mặc áo khoác khi ra ngoài, y nghĩ là chắc thời tiết đang se lạnh, nhưng giờ ngẫm lại, có khi hắn chỉ mặc làm màu thôi. Với cái thời tiết này, mặc như vậy căn bản không ấm được!

   Đăng Dương ngẩng đầu, từng bông tuyết lạnh buốt trắng xốp rơi xuống khuôn mặt y, đôi chân trần của y dẫm trên nền tuyết dày, vô số người qua đường ăn mặc như con gấu bông đang nhìn thiếu niên xinh đẹp ăn mặc mỏng manh bằng ánh mắt tò mò.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net