Thế giới 3: Nhân ngư của pháp sư (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Trong màn tuyết trắng mênh mang của thành phố Paris, một thiếu niên chỉ khoác tạm bợ trên mình một chiếc áo sơ mi cùng quần tây xuất hiện trên phố mua sắm, lại còn ngồi đờ người trên nền băng tuyết, nhìn thế nào cũng rất... Nghệ thuật.

   Đúng vậy, chính là nghệ thuật.

   Bởi vì Đăng Dương rất đẹp, vô cùng đẹp, hơn nữa con phố này cũng là chỗ các photographer và các tạp chí, người mẫu hay ghé, thế nên nhìn y bây giờ so với bị hãm hại thì càng giống như cố tình làm như vậy. Thật sự khi nhìn y im lìm ngồi giữa nền tuyết trắng, có một loại mỹ cảm không nói thành lời.

   Vả lại, đồ trên người y tuy ít, nhưng áo cùng quần kia có thể dễ dàng nhận ra là đồ hàng hiệu, nếu không phải hàng hiệu thì chính là đặt may riêng, dù sao cũng là tràn ngập mùi vị của tiền.

   Có mấy người còn tưởng Đăng Dương cố tình tạo cảnh để chụp hình cho tạp chí nào đó, không ngừng có âm thanh xuýt xoa tự hỏi y là người mẫu nào mà đẹp như vậy, lại cảm thán y đúng là biết hi sinh thân thể cho nghệ thuật, có người cố tình soi xem máy quay ở đâu, lại cố tình tránh đường để không cản ống kính camera.

   Trước thái độ vô cùng tự giác của mọi người xung quanh, Đăng Dương có một loại xúc động muốn giết người. Ném vào đâu không ném, vậy mà lại có thể ném ra ngoài đường!

   Cũng không thèm thí cho y một cái áo khoác, cứ như vậy mà ném đi, Calme còn có nhân tính không đây!

   Đăng Dương lồm cồm bò dậy từ nền tuyết lạnh, chậm rãi bước tới gần hai cô gái đang giơ điện thoại ra chụp hình y, ánh mắt nhìn y không hề che giấu vẻ ái mộ.

   Đăng Dương mỉm cười, khóe mắt cong lên, nhiếp hồn đoạt phách người trước mặt.

   - Xin lỗi...

   Cả hai cô gái đều ngơ ngẩn luống cuống, đỏ bừng mặt nhìn y, cánh tay cầm điện thoại run run không vững.

   - Cảm phiền, cho hỏi hai bạn tên gì?

   - Em tên là Aicia!

   - Em tên Audrey!

   Nụ cười trên mặt Đăng Dương vô cùng xinh đẹp, mang ý muốn quyến rũ vô cùng rõ ràng.

   - Tôi mượn áo khoác của bạn được không? Xin hãy cho tôi số liên lạc, nhất định tôi sẽ trả cho bạn.

   Nhìn gương mặt mĩ nam mỉm cười mê hồn trước mặt, hai cô gái hoàn toàn mê muội, vô ý thức tin tưởng. Nhìn anh ấy ăn mặc sang trọng như vậy, chắc chắn là thiếu gia nhà giàu, có khi xảy ra chuyện gì đó nên mới như vậy... Hoặc là anh ấy là người mẫu bị bùng kèo chụp ảnh chăng... Hai cô gái tự mình nghĩ ra đủ lý do để tin tưởng thiếu niên trước mặt, ngoan ngoãn mà giao ra một cái áo bông dày màu be trong túi mua sắm.

   Cô gái tên Alicia nhanh nhẹn viết số điện thoại vào một tờ giấy, cho vào túi áo Đăng Dương.

   Thiếu niên co người thật sâu trong tấm áo dày dặn, mỉm cười xinh đẹp:

   - Cảm ơn nhé, các tiểu thư.

   Trong mắt những người ở thế giới này, Đăng Dương chính là sự tồn tại hoàn mỹ nhất, là người có thể khiến cả thế gian xiêu lòng.

   

   Nhìn thiếu niên ngoại hình so ra còn kém mình mấy tuổi đang đứng trước mặt, không hiểu sao Đăng Dương bỗng cảm thấy y quả thực cmn rất sa đọa.

   Thiếu niên trước mắt nhìn có vẻ chỉ mới 15, 16 tuổi, gương mặt non nớt ngây thơ mang vẻ đẹp shota, đôi mắt to tròn ướt nước nhìn chằm chằm vào Đăng Dương không chớp mắt.

   Ôi thôi đại ca, đừng nhìn tui bằng dáng vẻ cute hột me như vậy hảo bu hảo!

   Đăng Dương nở một nụ cười tiêu chuẩn, thiếu niên trước mặt liền nhanh chóng đỏ mặt, so với cái tên Calme kia thật không biết lấy dễ thương hơn gấp mấy lần.

   Đăng Dương cảm thấy cuộc đời này của y, thế giới này của Từ Quân Trầm, nơi nơi đều là điều kỳ diệu, nơi nơi đều là hố!

   Thế quần nào thế giới này lại có đến hai nhân cách!

   Quả nhiên là do thế giới trước y tìm người đóng kịch giả vờ bắt cá hai tay, thế giới này liền nghiệp quật, bắt y diễn giả thành thật có phải hay không!

   Cho xin, diễn thì thôi, chứ bảo y thực sự làm trò đó, xin lỗi, y còn chưa khốn nạn đến thế!

   Nhưng lần nữa nhìn xuống gương mặt thiếu niên ngây thơ non nớt, Đăng Dương vuốt mặt, cảm thấy tội lỗi đầy mình.

   Bây giờ y mà đi gạ gẫm mầm chồi non tương lai của đất nước này thật thì y khác gì thằng ấu dâm không?!

   Thiếu niên thấy Đăng Dương lại không chú ý đến mình liền bất mãn, đôi tròng mắt màu đen đặc như mực bỗng hóa thành màu xanh lá nhàn nhạt, cây cỏ xung quanh đồng loạt lung lay va đập vào nhau, tạo ra âm thanh ầm ào tựa như đang rền rĩ khóc than.

   Chú đừng hở chút là bạo động như vậy có được không!

   Đừng có cố gắng hủy diệt hình tượng em trai nhà bên có được không!

   Đăng Dương điều chỉnh lại độ cong khoé môi, nhếch lên một nụ cười điệt lệ.

   - Nhóc con, còn nhỏ đã học đòi thói xấu đi bắt cóc là không được đâu.

   Đúng vậy đấy.

   Các người không đọc nhầm đâu.

   Y, Đăng Dương, một con nhân ngư sức mạnh hơn người, một người có ảnh hưởng không thua Từ Quân Trầm với thế giới này, bị- một- tên- nhóc- bắt- cóc.

  Trò cười này có kể cũng không ai thèm cười!

   Thiếu niên đưa mắt nhìn Đăng Dương đầy uất ức Ánh mắt này vô cùng có hồn, giống như muốn nói: Ai kêu anh không quan tâm tôi!

   Uất ức một chút đã khiến rừng cây gặp bạo động như vậy, nhóc này mà điên lên, có phải muốn hủy diệt cả Trái Đất không douma!

   Thiếu niên nắm lấy tay Đăng Dương, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tay y, ánh mắt ngây thơ lại mang vẻ chiếm giữ không che giấu.

   Cảm giác bị một tháng oắt trêu đùa này là sao...

   Kệ, cứ phải biết đối phương là ai đã!

   Đăng Dương cười càng thêm quyến rũ, dịu dàng nói:

    - Tên tôi là Đăng Dương. Còn cậu?

  Hắn gắng sức há há miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt nên lời. Bỏ cuộc với việc cố gắng phát âm, hắn giơ tay vạch vài chữ lên nền cát.

   "Furie."

   Đăng Dương: (╯ಠ_ಠ)╯︵ ┳━┳. Từ Quân Trầm kì thực là giáo viên môn Pháp ngữ đúng không?! Thế giới nào cũng như thế giới nào, hở chút là lôi tiếng Pháp vào!

   Cuối cùng, sau một hồi lật lại ký ức, Đăng Dương cuối cùng cũng nhớ ra.

   Furie, nghĩa là tàn bạo, điên cuồng. Đây là từ trái nghĩa với Calme tiêu biểu.

   Vậy... Furie, và Calme, rốt cuộc, có liên hệ gì?

   Không để cho Đăng Dương có thời gian suy xét, Furie đã ôm chặt lấy y, ánh mắt đơn thuần trong suốt nhìn vào mắt y.

    Y có thể thấy rất rõ ràng thông điệp trong đôi mắt ấy.

   Cảm giác này rất kỳ quái, rõ ràng y đáng lẽ không thể hiểu Furie đến vậy, rõ ràng y không cố ý đọc hiểu hắn, thế nhưng không hiểu bằng cách nào, từng câu từng chữ cứ vọng vào đầu y.

   "Hãy ở bên ta."

   "Ta muốn anh."

   "Chỉ cần anh ở bên ta, cái gì ta cũng có thể cho anh."

   "Ngoan ngoãn."

       

    Furie không phải người thường, càng không phải người ma tộc, không phải hắc pháp sư hay phù thủy, yêu tinh gì đó.

    Hắn là một thứ tồn tại khiến người ta vô cùng chú ý.

    Kể từ khi Furie cưỡng chế Đăng Dương ở bên mình, y có thể thấy rõ ràng, Furie là sự tồn tại khiến cả người và thần đều căm ghét.

   
    - Là y đúng không?

    - Là người đã mê hoặc được Furie.

    - Nhân tình của tội ác.

    - Là người của tộc nhân ngư.

    - Thật đáng xấu hổ. Y vì lợi ích lớn cỡ nào mà lại ở bên một kẻ như Furie?

    Nghe âm thanh xì xào rõ ràng là cố ý nói cho y nghe, Đăng Dương cười nhạt.

    Hiện tại y đang ngồi trong một quán coffee, hiếm khi Furie chịu cho y ra ngoài, tâm trạng đang tốt cũng bị đám người kia hủy hoại rồi.

   Xem ra Furie cũng gây thù rất nhiều, đám người kia không dám làm gì hẳn, liền thực hiện chủ trương yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng, đổ hết căm ghét lên người Đăng Dương.

    Thay vì nổi giận, y thản nhiên đứng dậy, tay hãy còn cầm cốc Cappuccino. Thấy y bước tới, nhóm  "người" không được chủng loại kia nhìn y đây cảnh giác.

   Thế nhưng...

   Đầu mày khóe mắt cong cong đầy yêu diễm, không phải nét cười dịu dàng, gương mặt y rõ ràng mang vẻ cố ý mê hoặc. Y cười đến rạng rỡ, cười đến điệt lệ sinh cơ.

   Cả đám đỏ ửng nơi gò má.

   Đúng.

   Đây mới là đòn trả thù của y.

   Khiến bọn họ ghét mình những vẫn bị mình mê hoặc, thật tự vả.

      

   Màn đêm buông xuống thị trấn.

   Nơi ở của Furie là một ngôi biệt thự gỗ, phong cách thậm chí có mấy phần giống nhà của Calme.

   Furie dường như sợ ánh sáng, hắn không thể xuất hiện vào ban ngày, chỉ khi đêm đen kéo xuống mới hiện thân.

   Mở cửa, thấy thiếu niên shota đã ở trong từ khi nào, Đăng Dương mỉm cười.

   Rõ ràng Furie không bị câm, nhưng hắn không thể nói thành lời.

   Nhưng hắn vẫn có thể khiến y hiểu.

   "Anh đã ở đâu?".

   "Anh đã đi quá xa".

   "Anh là của ta".
  

   

   

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net