Thế giới 4: ABO- Phu nhân hào môn (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Mang tiêu đề là hào môn nhưng tôi tự nhiên lại muốn bẻ lái sang trinh thám :)))

  

   Khi ngồi trong phòng thẩm vấn, đối diện với người của tổ chuyên án, gương mặt Đồng Gia Nam vẫn còn tái xám, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

   Người chịu trách nhiệm thẩm vấn gã là một cảnh sát có vẻ ngoài vô cùng đẹp mắt, nếu không phải hắn có kí hiệu là A ngay trên thẻ ngành đeo ở cổ thì Đồng Gia Nam cũng suýt nhầm người này là một O.

   Đường đường là đàn ông, lại còn là một A, mang cái mặt đẹp như thế mà làm gì? Nhưng đẹp lại kiểu rất quân tử, chậc..

   Nhưng nhìn khuôn mặt lại quen quen...

   Người ngồi đối diện gã không nói một lời, thản nhiên để gã dò xét nhìn mình, trong lúc đó, anh cũng âm thầm đánh giá gã ta.

   Tổng thể khuôn mặt gã có thể coi là điển trai, đường nét cũng không phải sặc mùi đểu giả. Thế nhưng quầng mắt xanh đen, trũng sâu, ánh mắt có chút lờ đờ vô định. Với thân phận một thiếu gia có gia sản thừa kế, làm việc vớ vẩn, nhìn là biết kiểu người có cuộc sống ban đêm. Gương mặt gã lúc nào cũng hơi ửng đỏ, là tác dụng phụ của việc nghiện rượu. Đôi môi mỏng bạc tình, đang hơi há ra, dường như đây là thói quen của gã lúc ngẩn người.

   Trên người gã mặc bộ vest do nhà thiết kế danh tiếng làm riêng, áo vest không biết đã ném đi đâu, chỉ còn lại sơ mi. Sơ mi bên trong cũng không đóng thùng hẳn hoi, 3 cúc trên đầu được cởi ra, áo xộc xệch phối với quần tây đen và hàng tá phụ kiện đắt tiền trên người tạo nên một sự chướng mắt kì quái. 

   Trên tay trái đeo đồng hồ Patek Phillipe, ngón cả và ngón giữa ở cả hai tay đều đeo kín nhẫn, có loại thiết kế khiêm tốn xa hoa, có loại nhìn đã thấy nhói mắt, hắn lười phân tích hãng. Bên tay trái có cái một chiếc khuy măng sét quý giá, hắn cũng có một đôi của thương hiệu này, nhưng rõ ràng là một đôi mà người kia chỉ đeo một, rõ là "độc đáo". Trên cổ áo sơ mi là bộ ghim cài áo dạng dây đeo cổ của Dior. Chân đi giày da Martin Dingman màu nâu nhưng lại phối với bộ vest màu xanh sẫm?

   Nhìn tổng thể thì gã này thật sự quá ngu ngốc.

   Thiếu niên kia...

   Nhớ tới khuôn mặt tươi cười trù lệ của Đăng Dương, Lý Chiếu Quân lại càng không hiểu. 

   Cậu mù rồi sao? Ưng mắt cái tên này ở điểm nào?

   Nói đến nói đi, điểm mạnh duy nhất ở gã này chính là... Giàu.

   Vừa nhìn vào đã thấy mùi polime từ gã.

   Nhắc đến tiền...

  

   Sau khi ngồi suy nghĩ tròn 5 phút, cuối cùng Đồng Gia Nam cũng có thể nhớ ra được mình từng gặp khuôn mặt này ở đâu. Hẳn là ở trong một bữa tiệc sinh nhật do đám bạn bè tổ chức? Hay là tiệc ra mắt sản phẩm mới của một hãng xe nào đó?

   Kì lạ là gã có thể nhớ được rượu ngon gái đẹp của buổi hôm ấy, nhưng lại chẳng nhớ hôm ấy rốt cuộc là đã như thế nào mà gặp được người trước mắt.

   Nếu gã nhớ không nhầm thì người này đã bước ra từ một con xe BMW rất đỉnh, thế nhưng lại đi vào lúc mà không ai chú ý, thế nên ngoài gã ra không ai chú ý đến có một chiếc xe như vậy.

   Đang trong tình huống như vậy, gã không nhịn được mà vội vàng lôi kéo làm quen.

   Nếu chỉ là bị bắt trong trường hợp bình thường thì coi như thôi, nhà gã có cả tiền và quyền, gã lại là người thừa kế duy nhất, không đời nào nhà gã lại để gã ngồi ở đây.

   Nhưng nếu đó là sở cảnh sát bình thường.

   Còn đây là Tổ chuyên án Thủ đô, tuy mang danh là của Thủ đô mà thôi, nhưng thực chất tất cả những vụ án lớn trong nước đều đến tay họ. Tại vì có nhiều lần hợp tác với các đội phá án và đặc công nước ngoài nên thực quyền của tổ này rất lớn, lớn hơn rất nhiều thứ so với mục tiêu ban đầu mà người ta lập nó ra.

   Bọn họ có quyền hành vô cùng lớn trong giới chính trị.

   - Này, anh có nhớ không, chúng ta từng gặp nhau đấy? Trong một buổi tiệc của bạn tôi, hôm đó có mở một chai Shipwrecked Champagne và có cả mấy chục nam nữ diễn viên đều là O và B0...

   Gã này nhớ về những buổi tiệc bằng cách đó đấy hả.

   Trí nhớ của Lý Chiếu Quân luôn rất tốt, hắn nhớ hắn đã bước vào buổi tiệc xa hoa lãng phí đó như thế nào cũng như nhớ mình đã tống cổ chủ nhân buổi tiệc sinh nhật đó lĩnh án tù như thế nào.

   Nhưng có vẻ tên đần trước mặt thì chẳng nhớ được cái ấy đâu.

   Không thì gã đã chẳng dại mà đi móc nối quan hệ kiểu này.

    

   Nhìn lại Đồng Gia Nam lần cuối và vẫn không thể hiểu nổi type chọn người ngu ngục của Đăng Dương, Lý Chiếu Quân vô trách nhiệm mà đứng dậy rời khỏi phòng, bảo người khác vào lấy lời khai.

   Vốn việc lấy lời khai đơn giản kiểu này không đến lượt Lý Chiếu Quân phải mó tay vào. Tầm của hắn, đáng để hắn lấy lời cũng phải cỡ nghi phạm hàng đầu sát nhân liên hoàn mới bõ.

   Vốn vụ án này cũng chưa đến cái tầm mà tổ chuyên án bọn họ phải mó tay vào, nhưng theo ADN mà bọn họ thu thập được, nạn nhân là một O.

   Trong thời đại khan hiếm O như hiện tại, cái chết của một O có tầm ảnh hưởng vô cùng, nhất định phải tra xét đến cùng. Huống chi tình huống thi thể còn thê thảm như thế, nếu xứ lý với giới truyền thông không tốt, ảnh hưởng là không thể nào đoán định được.

   Bản thân hắn khi nhận vụ án này... Cũng có phần tư tâm.

   Nghi phạm là người kia, nhưng hắn không tin. Hắn linh cảm... Không phải cậu.

   Nhưng cái gọi là linh cảm này... Ai tin?

   Nếu giao cho người khác, xử lý qua loa, chắc chắn cậu sẽ bị đưa ra làm con dê thế tội.

    Vẫn là nên để hắn đích thân ra tay đi.

   

    - Lần thứ hai gặp nhau rồi nhé.

   Nhìn nụ cười tươi roi rói của Đăng Dương, Lý Chiếu Quân vẫn lạnh nhạt như cũ, không tỏ thái độ gì.

   - Sao thế? Không vui à? 

   - Cậu Đăng Dương.- Hắn ngắt lời- Ở đây, chúng tôi mới là người đặt câu hỏi.

   Đăng Dương cười càng thêm rạng rỡ.

   - Câu nói vừa rồi mang tính biểu cảm quá cao. Là một cảnh sát thủ đô chuyên nghiệp, lẽ ra anh không thể có lỗi sai cơ bản thế.

   Lại còn biết bắt bẻ người khác nữa cơ đấy.

   Đúng là chẳng phải dạng hiền lành gì.

   Thế mà cứ tỏ vẻ cười ngoan như cún ấy.

   - Em đùa. Sao? Bị Đồng Gia Nam làm khó chịu à? Thằng ấy nói gì với anh?

   Cuối cùng lông mày của Lý Chiếu Quân cũng khẽ giật một cái.

   Khóe môi Đăng Dương nhếch lên càng cao.

   - Xem ra em đoán đúng rồi.

   Em hiểu anh nhất mà.

   Làm sao có thể không đoán ra.

   Cái cảm giác xem thấu một ai đó... Thật sự là vui vẻ.

   Vui nhất chính là mình không cố ý tìm hiểu, thế nhưng vẫn dễ dàng biết được tâm tư của người ấy.

   - Có gì muốn hỏi không? Em đã cho lời khai 2 lần rồi, nhưng nếu là anh... Chắc là em vẫn kiên nhẫn  mà trả lời thêm lần nữa đấy.

   Lý Chiếu Quân liếc Đăng Dương một cái, vừa đọc báo cáo trên tay vừa quan sát phản ứng của cậu. Đăng Dương biết thừa, cậu chủ động hỏi:

   - Nạn nhân là ai thế? Bọn họ cứ không chịu nói với em. Nhìn em cứ như thể em giả vờ không biết ấy. Rõ ràng là em không biết thật.

   - Nạn nhân là một O tên Tùng Mai, làm nữ nhà văn viết truyện tâm lý khá nổi tiếng, nội dung rất có chiều sâu. Bố cô ta tên Tùng Lâm, một nam B1, làm nghề bảo vệ cho khu biệt thự cậu từng sống. Mẹ là Đào Hoa, một nữ B0, nội trợ tại nhà.

   Lý lịch trong sạch, bản thân có năng lực, đoán chừng ngoại hình cũng xinh đẹp, hơn nữa lại còn là một O.

   Nghe qua như vậy, chẳng ai nghĩ cô gái như thế lại đi làm tình nhân cho người ta.

   Đã vậy, lại còn không phải là tình nhân duy nhất, mà chỉ là một trong số.

   Lý Chiếu Quân hơi mím môi.

   - Cô ta là tình nhân của... Đồng Gia Nam.

   Đăng Dương à một tiếng.

   Bảo sao.

   - Nghe bảo nghi ngờ em bởi vì tìm được đầu cô ta trong nhà em? Ai phát hiện vậy? Người giúp việc?

   - Trộm.

   Đăng Dương:...

   Ối chao, đúng là trộm có đạo đức cao thời đại xã hội chủ nghĩa.

   Đi ăn trộm phát hiện đầu người mà lại còn đi báo cảnh sát!

   - Không phải em làm. Dù là trực tiếp hay gián tiếp thì cũng chẳng có một xu liên quan nào đến em cả.

   Hắn ngẩng đầu lên.

   - Đây là phá án, không phải nơi cậu tìm luật sư. Trừ bằng chứng, không ai có thể phán định cậu vô tội.

   Đăng Dương nằm bò lên bàn, cằm đè lên khuỷu tay.

   Cậu bật cười khanh khách.

   Nghiêm mặt như thật ấy.

   Tỏ vẻ đứng đắn như thật ấy.

   - Nhưng anh tin em mà.

   


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net