Thế giới 4: ABO- Phu nhân hào môn (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Tùng Lâm là một người đàn ông trung niên đã quá tuổi ngũ tuần, trên người vẫn mặc bộ đông phục bảo vệ của khu biệt thự, gương mặt hiền lành hằn lên dấu vết năm tháng khắc khổ. Vợ ông ta nhìn có vẻ không quá bình thường, nét mặt đờ đẫn ngơ ngác, nhưng vẫn rất nghe lời ông chồng, suốt quãng đường đi đến cục thì luôn nghe theo ông, bảo ngồi thì ngồi bảo đứng thì đứng.

   Nữ cảnh sát có đôi tay chuẩn nhất cục tên Ninh Sa, cô liếc đôi vợ chồng này mấy lần, sau đó quay qua hỏi:

   - Ai là người đi thu thập thông tin về hai vợ chồng họ vậy? Chuyện mẹ của nạn nhân mắc bệnh về thần kinh là chuyện có thể đùa được đấy à?

   Trong báo cáo bọn họ nhận được không hề có thông tin này.

   Nam cảnh sát chuyên ngành tâm lý của tổ chuẩn bị đi vào lấy lời khai liền quay ra nói đỡ.

   - Bà ấy là nội trợ trong nhà, ít khi đi ra ngoài, khu mà họ sống cũng là khu tập thể cho thuê với giá ưu đãi dành cho bảo vệ nhân viên của khu biệt thự kia. Ở đó toàn một nhóm người bận đến tối mắt tối mũi lo kế sinh nhai, ai rảnh mà lo bà vợ nhà hàng xóm điên hay không điên chứ?

   - Bớt bớt cái lòng thương cho hầu khắp chúng sinh của cậu đi Tư Lâm!

   - Nói thì hay, bà chị thì đi thiên vị trai đẹp đấy?

   - Cậu ta vô tội!

   - Vì cậu ta đẹp?

   - Đúng là đẹp thật.- Người đang cắm đầu vào máy tính sắp xếp lại các mối liên hệ giữa người trong cuộc bỗng ngẩng đầu, nếu không phải là thiên tài IT thì với cái thể chất yếu như sên, cậu ta sẽ chẳng bao giờ bước vào nổi chỗ này- Về khoản đẹp thì tôi công nhận.

   Ninh Sa lườm cậu ta một cái sắc lẻm.

   Ô cái thằng An Minh này?

   Vì đẹp nên có quyền à?

   Làm như cái tổ này thiếu người đẹp vậy?

   - Đăng Dương không phải thủ phạm- Đến cả tổ trưởng tổ bọn họ cũng phải lên tiếng- Nếu là cậu ấy, thì hoặc là cậu ấy sẽ đủ bình tĩnh để không nổi nóng giết người. Hoặc là sẽ đủ bình tĩnh để giấu cái xác một cách chu đáo hơn. Chứ không phải thế này.

   Ô thế cái đấy nó là trọng điểm đấy à???

   Trọng điểm là giết người! Chặt đầu!

   Chứ không phải khen ngầm thằng chả đó có tố chất tâm lý tốt thế nào!

   Vừa bước vào đã có phát ngôn gây shock như vậy, Lý Chiếu Quân lập tức được mọi người chú ý tới. Vừa đi nói chuyện với nghi phạm có một lúc mà khi đi về đã răm rắp đứng về phía người ta rồi, đúng là chẳng hiểu kiểu gì.

   Tư Lâm hứ một tiếng, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

   

   - Tôi không cần biết, con tôi phải được thả ra ngoài, ngay lập tức! Con trai tôi thì liên quan gì đến mấy đứa kia chứ? Nó là người vô tội, tại sao lại bị các người giam ở trong này? Tôi không chấp nhận!

   Sau khi nghe tin thằng con trai bảo bối bị mời vào khu tạm giam, bà bô nhà nào đó tức đến thiếu chút nữa là tắc thở, vội vàng lôi kéo ông chồng đến chỗ Cục trưởng cục cảnh sát thành phố lý sự.

   - Tôi không cần biết, tiền bạc không phải vấn đề! Tôi muốn con tôi được ra ngoài, ngay lập tức!

   Mấy chuyện làm ầm ĩ này vốn là chuyện mà ông Đồng Gia Bảo chúa ghét, thế nên ông cứ để vợ mình ra sa sả như thả chó, còn mình thì im lặng ngồi uống trà, nhưng thái độ rõ rành rành là chung một ý với bà vợ.

   Nhà bọn họ tuy chỉ là hạng giàu xổi, nhưng mấy năm nay lớn mạnh vô cùng, tiền bạc cũng chẳng thua kém ai, đường nhân duyên cũng coi như tốt, quen không ít cán bộ cấp cao.

   Thế nên cái việc ép buộc thả người thì họ không làm nổi, chứ dụ dỗ đút lót thì vẫn dư sức.

   Thế nhưng có vẻ ông Cục trưởng này có thái độ không hợp tác cho lắm.

   Cục trưởng Đức Trường cười híp mắt uống trà sen, ngoài mặt cười nhưng trong lòng đang chảy máu.

   Ô cái lão nhà giàu này bị điên à, tự nhiên như ruồi thế nhỉ? Vào văn phòng người ta đòi thả người mà tự nhiên như nhà mình ấy? Mới bước vào chưa nói được câu gì mà gã thư kí đi bên cạnh đã chủ động rót trà từ trong ấm ra cho?

   Có biết cái hộp trà sen đấy ông được ai biếu không? 

   Trà dệt hương sen Bách Diệp hồ Tây đấy!

   Trà mới ủ đấy! Lại còn vào mùa hiếm hoa!

   Mỗi cân hơn 20 triệu, thằng oắt đó chỉ tặng ông 2 cân! 

   Bình thường để tiết kiệm, ông chỉ dám có bạn thân báu lắm mới dám lôi ra uống. Hôm nay thằng nhóc bảo sang nên mới lôi ra hai ông cháu uống một ấm. Cả bánh ngọt ăn kèm hôm nay cũng là bánh khảo bà nhà ông mấy hôm trước về quê mang lên. Bánh khảo từ làng nghề thủ công lâu đời ngon đáo để, ông cũng ăn dè, để dành cho thằng cháu thân thiết.

   Chứ ông lấy đâu ra tiền cho cái thú vui uống trà xa xỉ đấy?

   Ô cái đám nhà giàu mới nổi bây giờ đều thiếu phép lịch sự thế à?

   

   Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, mẹ của Đồng Gia Nam không thèm để ý, nhưng bố gã và người thư kí đứng cạnh thì tinh tế hơn nhiều, lập tức quay qua nhìn.

   Người gõ của có lẽ đã quá thân thuộc với người bên trong, chỉ gõ cửa lấy lệ, không cần được mời vào đã mở cửa bước thẳng vào. Thấy cậu thanh niên không cần mặc quân phục mà vẫn có thể bước vào văn phòng Cục trưởng, bà lớn nào đó lập tức theo bản năng mà ngậm miệng.

   Người bước vào mặc áo sơ mi trắng đơn giản phối với quần âu, trên cổ đeo thẻ cảnh sát, màu sắc có chút khác so với các cảnh sát thông thường. Mái tóc đen nhánh của hắn chải ngược, vuốt keo gọn gàng. Nhìn tổng thể có vẻ rất giản dị, gọn gàng.

   Tuy dáng vẻ ăn mặc đơn giản này có vẻ khác với cái kiểu ăn diện hôm qua, nhưng hai ông bà vẫn nhận ra hắn.

   Chính là cái người Tổ trưởng tổ chuyên án tiếp nhận vụ án này.

   Thái độ của người này thật sự không biết điều chút nào, cứng rắn như thép.

   Bảo sao ngang ngược như thế, xem tình huống này, có lẽ là con cháu thân thiết với bên Cục trưởng?

   Bà không nhịn được mà hừ giọng.

   Lý Chiếu Quân không thèm quan tâm cảm giác của người khác, vừa bước vào, hắn đã cau mày nhìn cái bàn trà bị vỏ bánh khảo bừa bộn chiếm chỗ.

   Tuy rằng bác hắn gọi hắn đến để uống trà ăn bánh, tiện thể bàn bạc về vụ án chặt đầu kia, nhưng xem ra có nhà nào đó đã nhanh chân đến ăn uống hết phần của hắn mất rồi.

   - Quân, con về trước đi...

   - Cậu ta đứng lại!- Ông bố Đồng Gia Nam cuối cùng cũng đứng dậy, làm lãnh đạo quen rồi, ông ta cũng đã quen với giọng điệu ra lệnh- Tôi không cần biết cậu muốn cái giá gì, nhưng cả cậu với tôi đều hiểu rõ, con trai tôi không hề liên quan đến vụ án này, việc cậu giam giữ nó chỉ khiến nội bộ công ty chúng tôi rối loạn không cần thiết. Nó cùng với gã B1 kia chỉ là bèo nước gặp nhau, không đáng nhắc tới, còn cái người O kia, cũng không thể trách, thiếu gia nhà giàu, có ai lại không thân quen với vài cô gái? Con tôi bỏ tiền, bọn họ bỏ thân thể, đôi bên có lợi, không vướng mắc gì nhau.

   Khi nói ra những lời này, bản thân ông ta cũng biết mình đang chột dạ.

   Ông ta không lo con mình vắng mặt công ty, mà sợ vụ án này làm lớn lên, đời tư nhố nhăng của con trai mình bị đào lên, lại còn dính líu đến nguyên nhân một vụ giết người...

   Nếu thì thì tương lai Đồng Gia Nam coi như bôi một vết mực đen.

   Lý Chiếu Quân lạnh nhạt quay đầu:

   - Lời của ông không phải cứ nói là thật.

   Ông ta cười nhạt.

   - Kể cả không phải thật thì sao? Bố mẹ nạn nhân cũng không có ý định truy cứu, các cậu ầm ĩ lên để làm cái gì? Tiền à? 

   Quả thật bố mẹ nạn nhân không có ý định tra rõ về cái chết của con gái mình.

   Nhưng bọn họ không hiểu luật pháp, không hiểu là, với độ nghiêm trọng của vụ án, tra hay không tra không đến lượt bọn họ nhúng tay vào.

   - Cậu cần bao nhiêu tiền? Tôi có thể đền bù cho người nhà nạn nhân, thậm chí, có thể đền tiền cho thời gian hao phí của cậu...

   - Thời gian?

   Lý Chiếu Quân đột ngột quay đầu.

   Thời gian có thể dùng tiền để bồi đắp à?

   - Vậy, 7 năm của Đăng Dương, ông lấy gì để bù đắp cho cậu ấy?

   
  
   Nhân vật trong truyện của tôi, trong suy nghĩ của bạn, là như thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net