Chương bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Posted on Mon, September 26th, 2016,

~Writen by ThỏPie~

Chương 7:

Qua lần nấu nướng này, Thanh Vũ mới nhận ra mình đã đến một nơi như thế nào. Một ngày ba bữa ăn toàn thịt, lại chỉ có một phương pháp duy nhất là nướng lên. Các loại gia vị phổ thông đều không có. Mà nếu có đi chăng nữa cũng bị bỏ hoang không được dùng tới.

Thanh Vũ im lặng chấp nhận tình cảnh bi đát này, nhanh chóng tìm một miếng đá mỏng, lại nhờ Fei mài dùm thêm một lớp lớn rồi đặt lên đống lửa. Một cái 'vỉ' nướng thời tiền sử ra đời. Việc nướng thịt nên để lại cho Nhi. Cô ấy có tài nướng thịt rất tốt, các miếng thịt đều có màu nâu bóng lưỡng trông đến mà thèm. Thanh Vũ có nhiệm vụ phết nước sốt lên mặt thịt và cả phiến đá. Chẳng mấy chốc, từng đám khói xám nhạt bốc lên, mang theo mùi vị thịt nướng bay đi lôi cuốn các thú nhân đang làm việc.

Bọn họ chưa bao giừ ngửi được hương vị thơm ngon như vậy. Mùi thịt lẩn trong đó một cỗ ngọt ngào khó tả, tạo sức lôi cuốn trước đây chưa từng có.

"Thiệt là thơm..." Nhi vẻ mặt mê say nhìn chằm chằm những miếng thịt trên phiến đá. Thanh Vũ có thể rõ ràng nghe thấy tiếng nuốt nước miếng phát ra từ cô ấy.

Những miếng thịt hươu này Thanh Vũ cắt to hơn bình thường, dày hơn 3cm, lớp vỏ ngoài vừa chuyển nâu thì bên trong vẫn chưa chín tới. Loại thịt tái này không để lại mùi tanh, ăn chắc chắn ngon hơn thịt nướng quay thủ công rồi. Nhi cũng nói thú nhân không hoàn toàn thích ăn chín, vì thế món này luôn được hoan nghênh.

Lúc này, Thanh Vũ đang hỏi Nhi về những loại rau dại ăn được, chuẩn bị kiếm cho mình một tô canh giải khát.

"Rau dại có rất nhiều, bình thường các ca nhi và giống cái đều sẽ ăn một chút để đỡ ngán thịt toàn mỡ."

"Lại ăn sống?!"

"Uh, đôi khi cũng nấu lên lấy nước uống, nhưng vị nhạt nhẽo không ai thích. Rau cũng chuyển sang màu đen, rất phí."

Thanh Vũ tò mò hỏi: "Mọi người lấy gì để nấu nước?"

"Cái này." Nhi lấy ra một cái vỏ sò rất lớn, to còn hơn cái mâm,vỏ ngoài vốn dĩ có màu trắng bạc lại bị lửa nướng làm cháy đen một phần.

Thanh Vũ vui vẻ đem nó đặt lên đống lửa, lấy một ít nước suối đổ vào. Vì vỏ sò khá mỏng, Thanh Vũ chưa tính toán hầm xương cái gì, chỉ luộc một ít rau và lấy nước thôi. Nhi một bên ghi nhớ cách làm của Thanh Vũ, ngày càng ngạc nhiên, luôn tự hỏi lúc trước vì sao mình không nghĩ ra. Cô cẩn thận lên kế hoạch đi tìm rau dại, cùng với những loại cây có thể là 'gia vị' mà Thanh Vũ đã nói. Nhi bỗng nhiên cảm thấy tương lai mình sẽ ăn càng nhiều món ngon liền vô cùng vui vẻ cười toe toét.

Bữa trưa của đoàn rốt cục cũng đến. Các giống cái và ca nhi đang may vá ở trong lều đi ra, liền ngay lập tức ngửi được những hương vị ngon lành, cước bộ trong chốc lát tăng lên, nhìn về hướng lửa trại với vẻ mặt vừa tò mò vừa thèm thuồng. Còn các thú nhân vốn dĩ đã chờ rất lâu, là nhưng người nhanh chân đến trước nhất.

"Oa!! Thiệt ngon quá!"

"Miếng thịt này rất thơm!!"

"Thịt vừa dai vừa giòn, Nhi a, còn thịt không cho ta thêm một bát."

"Từ từ!! Xếp hang trật tự. Thịt còn chưa nướng xong đâu!! Luis!! Ăn vụng sẽ bị Thần Thú phạt!!"

Thanh Vũ nhìn Nhi quơ trong tay một cái dao chặt thịt bằng đá về phía Luis, người vốn thập phần nhút nhát lại vụng trộm ăn thịt, cậu tự lượng sức mình mà dịch lui sau vài bước. Hình như thức ăn ngon có thể khiến người ta thay đổi. ╮ (╯-╰") ╭

Laine sung sướng cầm một miếng thịt nướng đến chổ Thanh Vũ, ánh mắt tỏa ra sùng bái vô hạn.

"Nghe Nhi nói là cậu nướng thịt phải không? Thịt rất ngon đấy! Í! Cái này là cái gì vậy?!"

Laine thấy bên cạnh Thanh Vũ là một tô canh nhỏ sóng sánh màu xanh lá non tỏa từng luồng khói nhẹ. Bên cạnh nó là một phiến lá chứa rau luộc xanh um. Laine biết đây là những món gì, nhưng cậu chưa bao giờ thấy chúng có màu sắc ngon lành như thế này.

"Tớ có thể ăn thử chứ? Ể? Cậu đang cầm gì trên tay thế?"

Thanh Vũ quơ quơ hai cái que gỗ trước mặt Laine, vui vẻ giới thiệu "Đây là đũa, dùng để gắp đồ ăn."

Laine nhìn ra được cái gọi là đũa này rất tiện dụng lại sạch sẽ hơn dùng tay bốc. Cậu liền hăng hái bảo Kai kiếm cho mình một 'đôi đũa'. Một lát sau, hai ca nhi chúm chụm lại ngon lành ăn xong bữa trưa.

Thanh Vũ vuốt vuốt cái bụng. Đây là lần đầu tiên cậu ăn thịt thế cơm, dù có canh rau cũng không ngăn nổi dầu mỡ ngán ngẩm trong đó. Thanh Vũ không biết ở đây có lúa hay không? Nếu không có, đợi bộ lạc được thành lập cậu sẽ đem mạ trong không gian ra cấy, nhanh nhanh chóng chóng mà có các loại ngủ cốc để lấp dạ dày.

Laine ăn xong bữa ngon lần đầu tiên trong đời, vô cùng thỏa mãn thở dài một hơi. Cậu nhìn sang Thanh Vũ đang ngồi đăm chiêu suy nghĩ cái gì đó, rất nhẫn tâm cắt đứt nó đi.

"Vũ, hồi nãy Fei tụ tập thú nhân trong đoàn lại nói chuyện gì đó. Tớ thấy khi Kai trở về nét mặt rất lạ liền tò mò hỏi. Cậu biết anh ấy trả lời gì không?" Laine vừa hỏi xong không cần Thanh Vũ phản ứng lại đã phấn khích nói "Anh ấy bảo chúng ta sắp di chuyển, đến một nơi rất tốt để thành lập bộ lạc! Chúng ta sắp có bộ lạc của riêng mình rồi! Tớ không quan tâm vùng đất đó tốt hay xấu, chỉ cần chúng ta có thể an an ổn ổn sống hết một đời liền tốt lắm."

Thanh Vũ mỉm cười nhìn vẻ mặt mong chờ của Laine, khẽ nói trong lòng, chắc chắn đó sẽ là nơi tốt nhất để mọi người cùng nhau hạnh phúc sinh sống cả đời.

...

Quả nhiên, đến buổi tối, Fei tập trung tất cả mọi người lại trên quảng đất trống, thông báo việc chuẩn bị di chuyển về phương Đông. Các giống cái và ca nhi sau một thoáng sửng sốt liền lộ ra vẻ mặt vui mừng. Đặc biệt là khi Fei nói sẽ thành lập bộ lạc trước khi núi lửa phun trào, có một vài người đều vui đến bật khóc. Họ đã từng bị chính thân nhân, gia đình ruồng bỏ, đi tha phương không chổ dung thân. Chỉ có bọn họ mới biết nỗi cô đơn ở nơi đất khách quê người là như thế nào đau đớn, như thế nào tịch mịch cùng cô quạnh. Có một nơi để mình dừng lại đôi chân đã bước đi mỏi mệt là một loại an ủi vô cùng ấm áp và dịu dàng, là một loại hạnh phúc không thể diễn tả được.

Tối hôm đó, lửa cháy sáng suốt đêm. Các ca nhi và giống cái bận rộn sắp xếp lại hành lí. Thú nhân theo lời Thanh Vũ nói làm những thùng gỗ lớn để đựng đồ thay vì bọc chúng lại trong vải thú. Dựa theo thể hình của từng thú hình mà vô số thùng gỗ to nhỏ chất đống ngổn ngang. Việc phân công các thú nhân chở ca nhi và giống cái đều thuận lợi. Ai đã là bạn lữ chỉ cần chỡ bạn đời của mình, thêm vào đó là nhiều đồ vật hơn, thú nhân còn lại đều sẽ chở hai giống cái hoặc ca nhi, luân phiên nhau mà tới. Thanh Vũ lần này được chứng kiến tốc độ làm việc thần sầu quỷ khốc của đám thú nhân mà cậu đã từng cho rằng vụng về hậu đậu. Những thùng gỗ ngay ngắn, mài đến nhẵn bóng, cùng những sợi dây thừng được bện từ lá còn chắc hơn sắt thép. Loại lá ấy có răng cưa dày đặc làm các ca nhi và giống cái không thể sử dụng, chỉ có thú nhân da dày thịt thô mới chịu được.

Thanh Vũ cũng bị không khí phấn khởi lây nhiễm, lắc lư cho đến trời tờ mờ sáng mới cảm thấy buồn ngủ. Nghĩ đến lúc cưỡi trên lưng thú nhân cũng có thể chợp mắt một lát, Thanh Vũ cố gắng lay tỉnh mình, đi đến chổ Nhi bàn luận vụ tìm kiếm gia vị trên đường đi. Cả hai trao đổi một lúc lâu, đợi đến khi Nhi có thể biết tất cả những gia vị cơ bản nhất, thì thời gian khởi hành cũng vừa đến lúc.

o0o Pian o0o

*Thịt nướng ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net