Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Tà

Ngô Tà chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của Tiểu Ca, đầu hàng vì kiệt sức. Tuy nhiên, sau vài giờ ngủ yên, Ngô Tà bị Tiểu Ca đánh thức. Anh lay cánh tay của cậu vài lần để gọi cậu dậy, nhưng khi Ngô Tà mở mắt ra thì chỉ có bóng tối. cậu không thể nhìn thấy gì, chỉ cảm nhận được cánh tay của Tiểu Ca chạm vào vai cậu.

"Tiểu Ca? Tại sao lại ở đây tối như vậy? Đèn có bị vỡ không?" Ngô Tà vừa hỏi vừa dụi mắt vì vẫn còn ngứa.

"Không, đèn vẫn sáng, chúng ta chỉ bị mù tạm thời thôi." Khởi Linh nói với cậu và Ngô Tà ngay lập tức hoảng sợ.

"Cái gì?! Ý của anh là tạm thời bị mù? Anh cũng không nhìn thấy gì?" Ngô Tà hỏi khi cậu cố gắng di chuyển, nhưng Khởi Linh giữ cậu lại ở trên giường.

"Anh có thể nhìn thấy một chút nhưng rất mờ . Tác dụng của khí độc bên ngoài sẽ tan sớm thôi, mặc cái này vào." Khởi Linh vừa nói vừa đưa cho Ngô Tà một cái mặc nạ chống độc.

"Khí độc ? Ý anh là mắt em ngứa lâu như vậy là vì khí độc ?" Ngô Tà hỏi.

"Đúng vậy, mặc vào sẽ sớm phục hồi thị lực." Khởi Linh nói khi anh cũng đeo một chiếc mặt nạ phòng độc.

Bên ngoài, vùng đất được bao phủ bởi một màn sương trắng mà họ đã hít phải trong khi ngủ. Khởi Linh thức dậy với cảm giác kỳ lạ và phát hiện ra rằng mình không thể nhìn thấy và bước ra khỏi giường, nhìn ra bên ngoài, tất cả đều là sương mù, sau đó anh ta tìm được 2 chiếc mặt nạ phòng độc nên có trong ba lô của họ, và đánh thức Ngô Tà, thà rằng đánh thức cậu dậy nói với cậu là bị mù tạm thời còn đỡ hơn là cậu tự thức dậy và hốt hoảng khi biết mình bị mù.

" Chuyện gì đang xảy ra bên ngoài vậy?" Ngô Tà hỏi, nhưng không cần Khởi Linh trả lời, bởi vì Ngô Tà có thể nghe thấy những âm thanh kỳ lạ phát ra từ phía bên kia của cánh cửa, tiếng của vô số con rắn ẩn nấp xung quanh trại của họ.

"Ở ngoài có rắn." khởi Linh nói

"Hiện tại chúng ta nên an toàn ... chỉ cần không có hỏa hoạn, bầy rắn sẽ không biết chúng ta đang ở bên trong." Ngô Tà thì thầm.

"có thể không biết vị trí chính xác của chúng ta ... nhưng bầy rắn đã ở đây rất lâu ..." Khởi Linh nói .

"Vì vậy, bọn chúng vẫn sẽ đến lều." Ngô Tà kết luận.

"Ừm" Khởi Linh xác nhận.

"Chết tiệt ... cái này sẽ chứa nhiều rắn như vậy sao?" Ngô Tà hỏi khi nghe thấy tiếng rít đáng sợ mà bầy rắn tạo ra khi trượt quanh trại. Cho đến nay, họ có thể nghe thấy tiếng chúng dội vào vách lều, nhưng lều được làm bằng vật liệu gia cố đủ mạnh để giữ chúng lại, những con rắn không thể vào được.

Đột nhiên, âm thanh của những con rắn không còn phát ra từ mặt đất, mà là từ trên cây xung quanh trại của họ và đặc biệt là từ những cây có cành trên lều. Sau đó, cả hai người đều có thể nhìn thấy và nghe thấy tiếng rơi trên nóc lều, khiến nó trở nên nặng nề hơn.

" chúng sẽ làm căn lều sụp đổ nếu chúng tụ tập đông trên đó." Ngô Tà tức giận nói, nhưng Khởi Linh chỉ đơn giản là ôm Ngô Tà và ép cậu nằm cùng với mình trên giường.

"Tiểu Ca..." Ngô Tà thì thầm.

"Nếu lều bị sập, đây là lựa chọn tốt nhất của chúng ta. Bình tĩnh và chỉ tập trung vào tôi ... đừng nhìn lên." Khởi Linh nói trấn an Ngô Tà khi biết rằng cậu đang hoảng loạn.

"Chúng ta có thể sống sót qua đêm này không?" Ngô Tà hỏi khi nhìn Khởi Linh luôn giữ thái độ bình tĩnh như vậy.

"Ừm, em chỉ cần ổn định hơi thở lại..." Khởi Linh đề nghị và Ngô Tà cố gắng bình tĩnh bản thân, nhưng ngay sau đó, chiếc lều đã chịu thêm sức nặng của những con rắn và đổ sập xuống họ, nhưng may mắn thay, giường của cả hai được đặt ở giữa. chính xác là ở nơi có góc lều cao nhất, chỉ để lại cho họ một chút khoảng trống khi họ ôm nhau.

Những con rắn tiếp tục di chuyển trên đầu của họ, nhưng ít nhất chúng không tìm thấy lỗ hổng để chui vào, vì vậy sau vài giờ nghe thấy chúng di chuyển từ trên cao và hai bên, cuối cùng Ngô Tà cũng thả lỏng vào vòng tay của Khởi Linh.

"Trong này nóng quá." Ngô Tà thì thầm.

"Nó sẽ qua sớm thôi." Khởi Linh trấn an cậu và Ngô Tà nhắm mắt lại.

"Em tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với lều của Phan Tử và Bàn Tử " Ngô Tà nói .

"Nó có lẽ cũng sụp đổ." Khởi Linh thì thầm

"Ừ ... nhưng ít nhất em không nghe thấy Bàn Tử la hét rằng anh ấy đã bị rắn cắn, vì vậy em đoán họ cũng ổn." Ngô Tà nói.

"ừ. Cố gắng nghỉ ngơi một chút."Khởi Linh nói.

"Em không thể ngủ với rất nhiều rắn ở bên ngoài."Ngô Tà lo sợ.

"Có anh ở đây em sẽ không có chuyện gì đâu."Khởi Linh cố gắng trấn an cậu.

"À em biết, nhưng nghiêm túc là em không thể ngủ trong điều kiện này."Ngô Tà nói.

"Được rồi ... cứ nằm yên ở đây đi. Đừng sợ."Khởi Linh nói

"Chắc chắn rồi... em có người giám hộ của em ngay bên cạnh mà" Ngô Tà thì thầm và Khởi Linh cười nhẹ.

Sáng hôm sau, họ đi ra khỏi lều của mình để xem bầy rắn đó đã làm chuyện tồi tệ đến mức nào. Trại đã bị đổ rác khá nhiều, thậm chí còn tồi tệ hơn khi họ tìm thấy nó.

"Thiên Chân! Cậu không sao chứ?" Bàn Tử hỏi ngay khi thấy cậu đi ra ngoài.

"À, ừ ... các cậu không sao chứ? Các cậu không bị rắn cắn đúng không?" Ngô Tà hỏi, khá nhẹ nhõm khi thấy họ ổn và thoát ra khỏi lớp mặt nạ ngột ngạt đó.

"Không, chúng tôi gặp may" Bàn Tử nói.

"Các người cũng bị mất thị lực à?" Ngô Tà hỏi.

"Ừm,bị mất thị lực trong khoảng hai mươi phút. Tôi nói với cậu, việc cố gắng tìm chiếc mặt nạ trong bóng tối rất là vất vả, nhưng may mắn là Phan Tử đã nhớ được hướng mà anh ấy để ba lô từ trên giường." Bàn Tử nói.

"Đương nhiên, cảm giác phương hướng của tôi tốt hơn của cậu nhiều, nếu không cậu có thể không bao giờ tự mình tìm được." Phan Tử nói.

"Anhđang đùa ai vậy? Tôi có một cảm giác tuyệt vời về phương hướng."Bàn Tử vỗ ngực nói.

"Nhưng cậu không thể tìm thấy nó."Phan Tử trêu chọc.

"Tôi đã bị phân tâm bởi âm thanh của những con rắn."Bàn Tử biện lý do.

"Cậu không thể tìm thấy nó ngay cả khi không có rắn." Phan Tử khẳng định.

"Vớ vẩn! muốn thử tôi? Thiên Chân đến đây và bịt mắt tôi lại và tôi sẽ cho các người thấy tôi giỏi như thế nào." Bàn Tử yêu cầu nhưng Ngô Tà phớt lờ anh ta.

"Đừng bận tâm đến điều đó, chúng ta nên tìm kiếm những dấu vết mà chú tôi có thể đã để lại . Chúng ta chắc chắn không muốn ở lại một đêm ở đây." Ngô Tà đề nghị.

"Tôi đồng ý. Chúng ta nên chuẩn bị một chút gì đó để ăn, đi tắm và đi khỏi nơi này. Đây là hang rắn và Tam gia vẫn đi trước chúng ta ít nhất một ngày." Phan Tử nói thêm.

"Được rồi, hai người chuẩn bị bữa ăn đi, tôi và Tiểu Ca sẽ dò lại nơi đó xem có thể tìm được dấu vết của Ngô Tà ở đâu gần không." Bàn Tử nói và họ bắt đầu làm việc. Khi Khởi Linh và Bàn Tử quay lại, họ đã nấu một nồi cháo ngon lành và chia cho mỗi người một phần.

"Vậy, anh có tìm thấy gì không?" Ngô Tà hỏi.

"Chúng tôi nhìn thấy tàn tích của một ngôi đền cũ ở hướng đó. Không có dấu hiệu của bất cứ điều gì, nhưng ít nhất nó có thể cho chúng tôi một số câu trả lời về nơi bị nguyền rủa này." Bàn Tử vừa nói vừa chỉ về hướng họ đã nhìn thấy ngôi đền.

"Tiểu Ca ăn cháo đi" Ngô Tà đưa cho anh một phần cháo và Khởi Linh nhận lấy. Sau bữa ăn ,Phan Tử đã chuẩn bị một vòi hoa sen cắm trại, đủ cao để tất cả họ nằm gọn dưới làn nước.

Họ chỉ mặc một chiếc quần đùi, tắm dưới làn nước lạnh, tẩy hết lớp bùn mà họ đã dùng trước đó để chống rắn. Ngô Tà không muốn nhìn chằm chằm vào bộ ngực trần của Tiểu Ca, đặc biệt là khi họ đã khám phá sâu hơn một chút cơ thể của họ, nhưng cậu không thể không ngưỡng mộ dáng vóc đẹp hoàn hảo của Tiểu Ca.

"Thiên Chân , cậu sao lại nhìn Tiểu Ca dữ vậy. Tôi biết. Nhưng mà cậu hãy tiết chế một chút chứ." Bàn Tử thì thầm và Ngô Tà đập vào đầu anh ta.

"Anh có thể ngừng nói bậy có được không?" Ngô Tà tức giận. 

"Ừ, đúng rồi ... Phan Tử, chúng ta nên tắm rửa sạch sẽ nhanh chóng, nếu không nước từ cái túi phía trên chúng ta sẽ bốc hơi hết vì hơi nóng của ngọn lửa bốc ra từ hai người này." Bàn Tử lại trêu chọc.

" ồ , vậy anh có muốn bốc hơi giống nó luôn không?" Ngô Tà vừa nói vừa đá vào mông Bàn Tử.

"Thôi đi Bàn Tử. Chúng ta còn cả một chặng đường dài phía trước, vì vậy đừng trêu chọc họ nữa." Phan Tử nói giúp Ngô Tà

"Ngươi mềm lòng quá, Phan Tử." Bàn Tử phản đối.

"Nè. Chúng ta không chỉ tìm chú tôi mà còn phải tìm một người khác." Ngô Tà nói, nhìn Tiểu Ca đầy ẩn ý và Tiểu Ca gật đầu.

" Tìm ai nữa?" Bàn Tử hỏi.

"Là Trần Vân Cẩm. Cô ấy đã để lại lời nhắn với lão bà, nhớ không? Cô ấy nói rằng cô ấy sẽ đợi chúng ta ở điểm đến cuối cùng trong vòng mười ngày. Nếu chúng Ta không vào kịp thì cô ấy sẽ tự đi vào.và " nó "được cô ấy đề cập trong nhật ký của mình. " Ngô Tà nói.

"Ừ đúng rồi ..." Bàn Tử nhớ Ngô Tà đã nói về nó trước đây.

"Chà, bây giờ mọi thứ cũng dần có manh mối. Vậy người bùn hôm trước là Trần Vân Cẩm?" Bàn Tử.hỏi.

"Ừm và cô ấy viết trên nhật ký của mình rằng cô ấy rất e ngại với 'nó'." Ngô Tà trả lời.

"Điều đó giải thích tại sao cô ấy không muốn chúng ta tìm thấy cô ấy. Cô ấy nghĩ rằng có một con chuột chũi làm việc cho 'nó' trong số chúng ta." Bàn Tử kết luận.

"Điều đó là không thể, chỉ có 4 chúng ta." Ngô Tà vừa nói vừa luồn ngón tay vào mái tóc ướt của mình.

"Ai nói cậu không phải là 'nó' hả? Tôi biết tôi mới là người thực sự ... nhìn này ..." Bàn Tử vừa nói vừa véo má chính mình, chứng thực rằng anh không đeo mặt nạ. Ngô Tà sau đó cũng làm theo anh , nhưng Bàn Tử đã véo cậu một lần nữa để đảm bảo đó là thật.

Đối với Khởi Linh, việc kiểm tra Ngô Tà hoàn toàn không cần thiết. Họ đã cùng nhau chia sẻ một đêm mặn nồng trước khi bầy rắn dữ ập đến và anh có thể nói cho những người khác biết Ngô Tà thực sự như thế nào, tuy nhiên, như thường lệ anh chỉ quan sát họ trong im lặng.

"Còn Phan Tử?" Bàn Tử hỏi và định đưa tay lên véo thì Phan Tử tát nó đi.

"Tôi có thể tự mình làm ." Anh nói và véo má mình đủ mạnh để chứng minh Bàn Tử về tính xác thực của anh.

Sau đó, mọi ánh mắt đổ dồn vào Trương Khởi Linh, người vẫn nhìn họ nghiêm túc như mọi khi. Anh  không bận tâm đến sự đụng chạm của Ngô Tà, vì vậy anh đã liếc Ngô Tà và nói điều đó bằng ánh mắt và ngôn ngữ cơ thể của anh. Ngay cả Bàn Tử cũng cảm nhận được điều đó, vì vậy anh tạo điều kiện cho Tiểu Ca đến gần hơn với Ngô Tà.

"Cậu làm đi ..." Bàn Tử đề nghị, sợ rằng nếu anh  làm điều đó, Tiểu Ca sẽ nổi điên.

"Được rồi ... đồ nhát gan." Ngô Tà nói và mỉm cười với Tiểu Ca khi cậu đưa tay lên véo má anh để kiểm tra xem anh có phải là thật hay không, mặc dù đêm qua cậu đã có đủ bằng chứng về điều đó.

"Thấy chưa? Ảnh là thật." Ngô Tà vui vẻ nói.

"Phải và cậu chỉ muốn chạm vào anh ấy." Bàn Tử lại trêu chọc một lần nữa và Phan Tử, người đã trèo lên những chiếc hộp mà họ đã dùng để buộc túi nước, thả một thùng nước lên người Bàn Tử đang đùa cợt, nó đổ xuống người anh như một thác nước rất lạnh.

"Phan Tử !!!!!!" Bàn Tử hét lên, chấm dứt trò đùa của mình, sau khi lau khô và thay quần áo, họ đi đến điểm đến tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net