Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắc Nhãn Kính

Sau khi thoát khỏi bầy rắn , Nhóm của Ngô Tam Tỉnh phải quay lại tìm các thiết bị cần thiết để tiếp tục di chuyển vào đường cống mà họ tìm thấy trước đó dường như được kết nối với Cung Tây Vương Mẫu.Trời cũng đã tối Hắc Nhãn Kính thấy có một con rắn đang lao về phía Tiểu Hoa. Anh đã không kịp suy nghĩ mà đẩy Tiểu Hoa ra.

Tiểu Hoa hơi hoảng sợ, giết con rắn dưới chân anh. Anh tự tin rằng con rắn sẽ không cắn thủng giày của anh . Nhưng anh đã sai lầm nó đã bị thủng và sau đó anh ngất đi.Tiểu Hoa lập tức đỡ anh đi đến chiếc lều dựng ở gần đó. Ngô Tam Tỉnh đưa cho cậu ống huyết thanh để giải độc cho Hắc Nhãn Kính.

Sau khi tiêm cậu bôi kem kháng sinh và băng bó chân cho Hắc Nhãn Kính kiên nhẫn đợi người anh tỉnh lại. Hành động của anh là không cần thiết vì cậu sẽ phản ứng kịp thời để tránh bị cắn, nhưng cậu cũng mừng thầm vì Hắc Nhãn Kính luôn quan tâm cậu.

"Đồ ngốc!... Tôi không phải là một người vô dụng . Anh cần gì phải liều mạng như vậy." Tiểu Hoa thì thầm  và sau vài phút, anh đã tỉnh dậy cố gắng di chuyển với một tiếng rên nhẹ.

"Đừng cử động nữa, đồ ngốc. Hãy để thuốc giải phát huy hết tác dụng đã." Tiểu Hoa ra lệnh và Hắc Nhãn Kính mỉm cười.

"Tôi đã làm tốt, phải không? Còn việc tặng một ít tiền mặt như một phần thưởng cho việc cứu mạng cậu thì sao?" Hắc Nhãn Kính nói đùa.

"Ai nói rằng anh đã làm tốt? Mà tôi cũng đâu cần anh phải cứu. Nhưng dù sao đi nữa khi trở về tôi sẽ tặng anh một đôi giày chất lượng cao coi như là để trả ơn." Tiểu Hoa nói.

"Tiền mặt sẽ tốt hơn ..." Hắc Nhãn Kính bĩu môi.

"Cuộc sống của anh quan trọng đối với tôi. Tôi đã nói với anh rằng đừng làm thế này nữa, tôi có thể tự lo cho mình." Tiểu Hoa nói với anh.

"Vì cuộc sống quan trọng hơn, trong trường hợp đó, tôi cũng có thể nói như vậy với cậu. Trước đó tôi đã lo lắng khi bạn chui vào trong cái giếng mà chúng ta tìm thấy và cậu tình nguyện tự mình đi vào và tôi đã gọi tên cậu nhiều lần,tôi sợ có điều gì đó xảy ra với cậu. Nhưng cậu lại không trả lời lại. "Hắc Nhãn Kính trách móc

"Tôi đã trả lời."Tiểu Hoa nói.

"Ồ đúng rồi, tôi cũng thấy rất bực mình. Điều đó cho thấy cuộc sống của cậu cũng quan trọng đối với tôi."

"Nhưng tôi đã trả lời." Tiểu Hoa nói

"Hoa Nhi Gia..."Hắc Nhãn đang nói

"Hắc Tiểu Tử, muốn thoát khỏi cũng không dễ dàng như vậy, nếu không ta đã chết từ lâu rồi." Tiểu Hoa hơi bực mình

"Thành thật mà nói, cậu đã tự một mình làm rất nhiều việc mà không cần ai giúp đỡ. Vì cậu là người chủ của gia đình. Nhưng cậu có lẽ đã quên rằng còn rất nhiều người cũng quan tâm đến cậu, sẽ giúp đỡ cậu, cậu cũng không cần một mình gánh vác hết mọi chuyện như vậy. " Hắc Nhãn Kính nói.

"Thật nực cười, tôi có thể tự mình giải quyết mọi việc." Tiểu Hoa tức giận.

"Ồ, cậu có năng lực, tôi chắc chắn ... nhưng tôi có thể thấy sự cô đơn sâu thẳm bên trong cậu."

"Tôi không có..." Tiểu Hoa phản Bác.

"Cậu đừng bác bỏ điều đó nữa Hoa Nhi Gia. Chúng ta rất hợp nhau ngay từ khi bắt đầu cuộc hành trình chính vì điều đó. Cậu cũng cần một người bạn đồng hành như tôi và cậu sẽ tận hưởng cuộc hành trình của chúng ta bất kể thế nào bạn cố gắng phủ nhận điều đó , nếu không thì cậu đã bỏ rơi tôi ngay khi chúng ta ra khỏi đường hầm địa ngục đó. Tôi thích cậu, đó là lý do tại sao tôi hôn cậu và cậu cũng đã hôn lại tôi ... " Hắc Nhãn Kính thành thật nói với Tiểu Hoa.

"Điều đó không có nghĩa là ..."Tiểu Hoa đang định bào chữa.

"Ừ, ừ chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ là một lời hứa được thực hiện trong lúc tuyệt vọng ... nhưng cậu đã sai rồi. Cậu đã cứu tôi, lo lắng cho tôi, chịu đựng những trò đùa và trêu chọc của tôi, hôn lại tôi vì tuyệt vọng , từ chối bỏ lại tôi ở con sông đầm lầy đó và chỉ vài giờ trước, cậu thậm chí còn tức giận bởi Chổi cố gắng đe dọa tôi cậu đã đá anh ta ngã lăn ra đất, điều đó cho thấy cậu cũng thích tôi nhưng cậu lại luôn phủ nhận điều đó... "Hắc Nhãn Kính nói.

"Anh đã khỏe rồi, tôi đi ra ngoài." Tiểu Hoa bỏ đi.

"Giải Vũ Thần!!!..." Hắc Nhãn Kính nói và nắm tay cậu kéo cậu xuống  ngồi trên giường  mặc kệ cơn đau ở chân.

"Tôi sẽ không ép buộc cậu làm điều gì đó mà bạn không muốn ... chỉ là đừng nghĩ rằng không có ai ngoài gia đình của bạn quan tâm đến cậu ... điều đó là xa sự thật." Hắc Nhãn Kính nhẹ nhàng nói

"Được rồi, miễn là anh đừng liều lĩnh quá, hãy quan tâm cuộc sống của chính mình." Tiểu Hoa nói.

"Được"

"Còn một nụ hôn nữa để làm cho tôi..." Hắc Nhãn Kính lại dở trò.

"Mơ đi. Buông tôi ra, có người đang đến." Tiểu Hoa yêu cầu và anh buông cậu ra. Tiểu Hoa đứng dậy khi Ngô Tam Tỉnh bước vào trong lều.

Họ thảo luận về nhóm được thuê đang cản đường họ và sau đêm đó. Tất nhiên, họ đã chuẩn bị cho kết quả như mong đợi và khi những kẻ ngu ngốc bị khí độc làm mù mắt, họ đã chiếm thế thượng phong.

Hắc Nhãn Kính quay trở lại, anh ấy nhận thấy rằng Tiểu Hoa đẹp trai hơn khi đeo kính.

"Tam Gia, chúng ta có thể rời đi vào buổi sáng, mọi chuyện đã trong tầm kiểm soát." Hắc Nhãn Kính nói.

"Tốt." Ngô Tam Tỉnh khen ngợi. Sau đó anh quay lại nhìn Tiểu Hoa.

"Thật là ngạc nhiên, cậu đeo kính trong đẹp hơn là tôi đeo đó ." Hắc Nhãn Kính mỉm cười thừa nhận.

"Tất nhiên. Bọn họ có gây rắc rối cho anh không?" Tiểu Hoa hỏi khi cậu nhìn vào nhóm đã bị anh trói lại.

"Không có, còn cậu?" anh hỏi ngược lại.

"Không có gì ..." Tiểu Hoa đáp lại với một nụ cười.

"Ừ, nhưng tốt hơn chúng ta nên chữa mắt cho chúng, nếu không chúng sẽ là gánh nặng cho chúng ta." Tsm Tỉnh nói rồi bỏ đi.

"Được rồi ... Tôi lấy cái này." Hắc Nhãn Kính vừa nói vừa đưa chiếc đèn của mình cho Tiểu Hoa và khiến Chổi, người lãnh đạo nhóm phản bội đứng lên trước mặt anh.

"Ngươi, nghe cho kỹ. Chỉ có một người mù có thể nhìn tốt và đẹp trai đó là tôi, hiểu không?" Hắc Nhãn Kính nói .Tiểu Hoa nhếch mép.

"Đúng, đúng! Chỉ có Hắc Gia thôi!" Chổi hét lên gần như muốn khóc và Hắc Nhãn Kính dùng một chút bùn để tạo thành một đường dày dưới mắt hắn, khiến Tiểu Hoa gần như bật cười.

"Tôi đã áp dụng phương pháp chữa trị cho cậu, vì vậy hãy đảm bảo không được mở mắt trong nửa giờ và không được rửa mặt trong nửa năm. Cậu hiểu không?" Hắc Nhãn Kính chạm rãi hỏi, Tiểu Hoa cố gắng hết sức để không cười lớn.

"Vâng thưa Hắc Gia." Chổi nói trong tiếng nức nở.

"Tốt, nhớ kỹ, nếu không có thể vĩnh viễn trở thành người mù." Hắc Nhãn Kính nhấn mạnh.

"Tôi sẽ nhớ! Tôi thề!" Chổi hét lên trong nức nở. Hắc Nhãn Kính quay lại nhìn Tiểu Hoa cười.

Sáng hôm sau, cả nhóm của Ngô Tà và Ngô Tam Tỉnh đều đi đến điểm đến cụ thể của họ. Khởi Linh đã hướng dẫn Ngô Tà và những người còn lại trong nhóm đến ngôi đền mà họ đã đến trước đó. Đúng như dự đoán, tất cả chỉ còn là đống đổ nát và nó khá nhỏ, nhưng có lẽ nó có thể cung cấp cho họ manh mối về nơi tiếp theo.

Vì vậy, họ kiểm tra đống đổ nát và Khởi Linh phát hiện một bức tường vẽ đầy hoa văn. Anh quay lại gọi Ngô Tà.

"Ngô Tà, nhìn đây." Khởi Linh vừa nói vừa chỉ vào bức tường và Ngô Tà ngay lập tức ở bên cạnh anh.

"Đó là tác phẩm điêu khắc phù điêu." Khởi Linh nói thêm.

"Được rồi ... vậy chúng ta hãy xem điều này có thể nói và dẫn chúng ta đến đâu." Ngô Tà vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào bức phù điêu thu thập thông tin về nó để giải mã bí ẩn .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net