Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Tà

Đứng trước bức phù điêu, cậu nhìn chằm chằm vào bức tường, Bàn Tử cũng đến gàn nhìn nó. 

"Thiên Chân, cậu là chuyên gia ở đây vì vậy hãy làm công việc học giả của cậu đi." Bàn Tử nói và Ngô Tà bắt đầu phân tích những gì cậu nhìn thấy.

"Nền văn minh đã mất của nơi này được sử dụng để thờ rắn, điều này không có gì đáng ngạc nhiên khi chúng ta gặp khó khăn khi vào khu rừng này và Tây Vương Mẫu cũng sử dụng chúng như một biểu tượng trong cung điện của mình. Ở đây, con rắn được tôn thờ ... nhìn kìa Tại đây. Ở đây họ bỏ rắn vào tháp, trong khi thầy cúng chủ trì một buổi lễ và mọi người quỳ xuống xung quanh nó. " Ngô Tà bắt đầu.

"Nghiêm túc mà nói, loại người điên rồ nào tôn thờ những con rắn chết người, như những vị thần? Họ không sợ chết sao? " Bàn Tử rùng mình nói.

"Chính vì họ sợ nên đó là lý do tại sao họ tôn thờ rắn. Ở đây, có thể thấy những người ở đây đang chiến tranh và xem cách họ ăn mặc  chắc là người của Tây Vương Mẫu đang chiến đấu với quốc gia có nền văn minh hiện đại. Theo tôi nghĩ là họ đã thua... nhưng sau đó, họ đã thả những con rắn đã ra khỏi tháp và giúp họ đánh bại kẻ thù của mình. " Ngô Tà vừa nói vừa chỉ những bức chạm khắc.

"Vì vậy, những con rắn thực sự là chiến binh của Tây Vương Mẫu." Bàn Tử kết luận.

"Rất có thể ... nhưng tôi nghĩ không chỉ có vậy ..." Ngô Tà nói khi chuyển sang phần tiếp theo.

"Nhìn cấu trúc của thành, dường như toàn bộ đều được kết nối dưới lòng đất, từ đó rắn có thể tự do di chuyển khắp các đường hầm. Những lúc cần thiết, người dân nơi đây lại dụ chúng ra khỏi lòng đất để chống lại kẻ thù. Đó là một cách hiệu quả để chăm sóc kẻ thù của họ. " Ngô Tà nói.

"Hum, tôi đoán cũng có lý, nhìn xem Tiểu Ca nhìn thấy gì khi ở bên kia." Bàn Tử đề nghị và cả hai người họ quay sang tham gia cùng Trương Khởi Linh.

"Được rồi, Thiên Chân, còn cái này thì sao?" Bàn Tử.

"Đây là một người có địa vị cao hơn, ngồi trong cỗ xe được kéo với tám con ngựa và nó không phải là kẻ thù ... mà là ... xét theo kiểu dáng của cỗ xe, nó giống với Tây Chu và tôi nhớ . Truyền thuyết kể rằng Vua Chu Mục Vương đã đến vùng đất này cùng với quân đội triều đình để dự tiệc với Tây Vương Mẫu để tìm kiếm bí quyết trường sinh. " Ngô Tà kết thúc và Bàn Tử mỉm cười khi vỗ vai cậu.

"Không tệ, Thiên Chân. Tôi đoán trí thông minh của cậu đã bù đắp cho sự kém may mắn của cậu." Bàn Tử trêu chọc.

"Tại sao anh...! Đâu phải lúc nào tôi cũng xui xẻo đâu." Ngô Tà phản đối.

"Đừng đùa với tôi, này cậu nhìn Tiểu Ca, người thậm chí còn có một radar độc quyền để giúp cậu thoát khỏi những tình huống nguy hiểm tại bất kỳ ngôi mộ nào ... khoan, không giới hạn ở những ngôi mộ, phải không Tiểu Ca?" Bàn Tử hỏi, nhưng Khởi Linh không chú đến họ, anh đang cố gắng dọn dẹp những rễ cây mọc quanh bức tường. Cả Ngô Tà và Bàn Tử sau đó đều tham gia dọn dẹp cùng anh ấy.

"Được rồi, Thiên Chân cái này thì sao?." Bàn Tử chỉ.

"Cái này nói về những con Trăn lớn mà chúng ta đã thấy trước đây. Tôi nghĩ rất có thể cả hai con rắn đã ở đây từ rất lâu trước đây và những con Trăn ăn thịt những con rắn nhỏ khác." Ngô Tà nói.

"Không, là đang giao phối" Khởi Linh nói ta nói.

"Giao phối? Chúng là hai loại rắn khác nhau và chỉ riêng về kích thước thì điều đó là không thể." Ngô Tà thì thầm khi phân tích thông tin mới và ý nghĩa của điều đó.

"Có thể chúng đã nhầm lẫn với các loại khác nhau, bởi vì con đực và con cái có kích thước khác nhau. Có thể nó cũng như vậy ở đây?" Bàn Tử hỏi.

"Không, nhìn kỹ." Khởi Linh thì thầm và Ngô Tà nhận thấy sự khác biệt trong hình khắc của hai con rắn khổng lồ.

"Tiểu Ca nói đúng... hai con rắn đó đúng là khác nhau ... nhưng con rắn kia là gì?" Ngô Tà tự hỏi bản thân.

"Đây thực sự là giao phối. Những con rắn nhỏ đang giúp con rắn lớn giao phối với con rắn khổng lồ khác cũng sống ở đây ... có nghĩa là, đó có thể là rắn chúa." Ngô Tà kết luận và Bàn Tử huýt sáo.

"Wuhu! Mùa giao phối của quái vật đến rồi. Tôi rất mừng vì con rắn chúa này bây giờ chắc đã chết rồi. Ý tôi là con rắn này đã sống hàng nhìn năm trước rồi đúng không?" Bàn Tử hỏi, nhưng khi Ngô Tà chuẩn bị trả lời, một điều bất ngờ đã xảy ra.

Một nhân vật phủ đầy bùn từ đâu xuất hiện và lấy đi chiếc ba lô của Phan Tử sau đó bỏ chạy ngay lập tức, khiến tất cả đều bất ngờ.

"Dì Vân Cẩm! Là cô đúng không?!" Ngô Tà hét lên và bóng dáng đó dừng lại một chút trước khi lao vào rừng một lần nữa. Theo bản năng, Ngô Tà đuổi theo cô, những người còn lại cũng đuổi theo cho đến khi Bàn Tử vấp ngã và lăn xuống vực sâu dưới đất.

"Ngô Tà, dừng lại!" Khởi Lại hét lên khi thấy Bàn Tử lăn xuống và cố gắng bắt lấy tay của Ngô Tà trước khi cậu ấy cũng có thể ngã xuống, nhưng quá muộn vì khi anh đưa tay, Ngô Tà cũng đã ngã xuống dốc, và cũng kéo theo Khởi Linh theo lực hấp dẫn.

Mặc dù vậy, Khởi Linh xoay người ôm Ngô Tà khi ngã xuống, sau đó cả hai lăn xuống dốc, và Phan Tử đã tự mình ngã theo họ.

Họ lăn xuống một quãng đường dài cho đến khi cuối cùng rơi xuống một con sông. may mắn là con sông không sâu nên Khởi Linh dễ dàng nổi lên trong khi ôm Ngô Tà lại gần, sau đó Phan Tử cũng rơi xuống.

"Ngô Tà ..." Khởi Linh thì thầm khi nhìn cậu với một ánh mắt sâu thẳm  và nhẹ nhàng buông cậu ra. Ngô Tà mỉm cười.

"Em ổn Tiểu Ca." Ngô Tà nói và Khởi Linh gật đầu nhẹ nhõm.

"Tôi thực sự ghen tị với cậu đấy Thiên Chân. Tại sao tôi không thể được cứu như vậy?" Bàn Tử hỏi khi nhìn hai người họ với vẻ ghen tị.

"Đơn giản là bởi vì cậu không phải là Tiểu Tam Gia." Phan Tử vừa nói vừa đi đến bờ sông.

"Điều đó tôi biết ... nhưng mà Tiểu Ca, hãy mở rộng radar bắt sóng, có được không?" Bàn Tử nói khi cả Ngô Tà và Tiểu Ca bước ra khỏi mặt nước.

"Xin lỗi không được đâu. Bởi vì Anh ấy là của tôi." Ngô Tà vừa nói vừa ngồi trên bờ sông đầy đá, kiệt sức vì bất ngờ chạy và ngã.

"Thiên Chân à, cậu đừng có ích kỉ chứ" Bàn Tử phản đối.

"Tiểu Ca quá bận để cứu tôi vì tôi luôn gặp xui xẻo... nhưng tôi có thể chuyển cho anh một số vận xui đó nếu muốn." Ngô Tà nói và Bàn Tử nhếch mép.

"Không, cảm ơn . Tôi thực sự không ghen tị với cậu nữa." Bàn Tử nói và Ngô Tà nhìn xung quanh và phát hiện ra thứ gì đó.

"Tiểu Ca ..." Ngô Tà thì thầm và Khởi Linh lập tức đi đến chỗ Ngô Tà.

"một thi thể? " Bàn Tử hỏi.

"Ở lại đây, tôi đi xem một chút." Khởi Linh vừa nói vừa đi về phía thi thể nằm bên cạnh một tảng đá và ngồi xổm xuống để xoay nó.

"Ồ ra là thì ra là anh ấy ..." Bàn Tử nói.

"Anh biết anh ta?" Ngô Tà hỏi.

"Anh ấy làm việc cho Tam Gia." Bàn Tử nói. "Có vẻ như bọn họ đang thực sự gặp rắc rối ... "Phan Tử nói thêm khi anh nhìn xung quanh kỹ hơn.

Về phần Khởi Linh đã lục tung thi thể để tìm bất cứ thứ gì có thể cho họ manh mối về những gì đã xảy ra với nhóm của Ngô Tam Tỉnh và tìm thấy một chiếc máy bộ đàm, nhưng nó đã bị hỏng anh đang định vứt nó đi thì Ngô Tà Nói.

"À, Tiểu Ca... chúng ta có thể sửa nó lại." Ngô Tà nói và Khởi Linh đưa nó cho Ngô Tà.

"Ở kia cũng có một người." Phan Tử chỉ về hướng ngược lại và họ đều nhìn thấy một thi thể khác nằm trên đỉnh một tảng đá khác bên sông.

"Thiên Chân ... người đàn ông đó ăn mặc rất giống chú ba của cậu  sao?" Bàn Tử hỏi và chính lúc đó, trái tim cậu như đông cứng lại. Khởi Linh liếc Bàn Tử một cái lạnh lùng, và đặt tay lên vai Ngô Tà để trấn an.

"Có thể không phải là Ngô Tam Tỉnh." Khởi Linh nói.

"Đúng vậy. Tam Gia sẽ không chết dễ dàng như vậy." Phan Tử nói thêm và họ băng qua con sông cạn để xem ai ở đó.

Chẳng mấy chốc họ đã ở trước thi thể và Ngô Tà định lật nó ra để xem mặt thì Phan Tử ngăn cậu lại.

"Để tôi." Anh ấy đã đề nghị và Ngô Tà rất vui vì điều đó. Khởi Linh nắm lấy bàn tay của Ngô Tà và hơi ấn vào nó.

Rất may thi thể đó không phải của Ngô Tam Tỉnh, mà là một thành viên khác trong đội của ông ấy, Phan Tử xác nhận .

" Thật sự không phải, vận may của Tam Gia rất lớn. Thật là nhẹ nhõm ..." Bàn Tử nói và Ngô Tà đứng dậy đánh  Bàn Tử Một cái.

"Ừ, ừ, tôi sẽ câm miệng, không cần bạo lực như vậy." Bàn Tử vội vàng nói.

"Đáng lắm!" Ngô Tà nói, nhưng cậu thấy thứ gì đó hữu ích, một công cụ mà ít nhất họ có thể sử dụng, để tự vệ.

"Hãy xem liệu chúng ta có thể tìm thấy những thứ mà chúng ta có thể sử dụng không. Hiện tại chúng ta không có thiết bị nào ngoài những thứ chúng tôi mang theo trước đó. Bàn Tử, có cái này, nó có thể cứu mạng anh ..." Ngô Tà nói khi ném chiếc rìu cho Bàn Tử, nhưng khi Ngô Tà cúi xuống để nhặt thứ khác từ những tảng đá, cậu nhận thấy một chuyển động đột ngột ở ngoại vi tầm nhìn của mình và một tiếng rít.

"Những con rắn chết tiệt! Hãy cẩn thận có rắn xung quanh đây!" Ngô Tà hét lên và chẳng mấy chốc Khởi Linh đã bên cạnh Ngô Tà và kéo cậu ra sau lưng mình.

"Lấy dao ra." Khởi Linh nói với Ngô Tà và cậu tuân theo mà không có câu hỏi.

"Chúng ta hãy ra khỏi đây trước đã" Phan Tử nói.

"Đây có thể là nơi kiếm ăn của chúng ... chúng ta thực sự kết thúc rồi còn tồi tệ hơn đêm qua." Bàn Tử nói khi họ nghe thấy nhiều tiếng rít hơn phát ra từ xung quanh.

"Chạy!" Ngô Tà hét lên và những con rắn lao về phía họ. Khởi Linb đã chặn được hầu hết bầy rắn.

Ngô Tà đã cố gắng hết sức để chém bất cứ con rắn nào xong tới và những người cũng vậy vừa giết rắn vừa chạy.Ngô Tà vấp phải đá và ngã trong khi những người khác đang bận tự cứu mình, rất may là vận may của cậu không tệ đến mức như vậy, cậu ngã xuống trúng một mảnh bùn của bờ sông . khuôn mặt của cậu dính đầy bùn và cậu cố gắng đứng yên khi thấy một con rắn bò tới.

Con rắn không để ý đến cậu và quay sang tìm người khác, nhưng ngay sau đó nó đã bị cắt đôi bởi Trương Khởi Linh.

"Nó không cắn em đúng không?" Khởi Linh lo lắng hỏi khi anh kiểm tra cậu với khuôn mặt đầy lo lắng.

"Không. Có vẻ như khi em rời xa khỏi vòng tay của anh là bão tố a ." Ngô Tà nói đùa và Khởi Linh ngồi xổm để lấy một chút bùn bôi lên người để an toàn.

"Đi nào." Khởi Linh thúc giục Ngô Tà và tham gia cùng hai người tiếp tục chạy trốn nhanh chóng, tuy nhiên, trên đường đi, Bàn Tử đã bị cắn vào chân và ngã xuống. Ngô Tà dừng lại và Phan Tử và Khởi Linh bảo vệ xung quanh, cậu cõng Bàn Tử trên lưng.

"Giờ thì sao?" Phan Tử hỏi khi họ lùi xuống nước.

"Chúng ta leo lên vách đá. Bàn Tử cần thuốc giải càng sớm càng tốt." Ngô Tà nói.

"Để tôi. Cõng Bàn Tử leo lên" Khởi Linh đề nghị.

"Không, cả hai người đều có cơ hội sống sót tốt hơn." Ngô Tà phản đối điều đó và Khởi Linh trừng mắt nhìn cậu.

"Vậy thì tôi sẽ dụ rắn đi." Khởi Linh nói.

"Có những dây leo trên vách đá đó, em có thể buộc Bàn Tử và leo lên. Các anh cố gắng xua đuổi lũ rắn đi trong một đoạn ngắn là được..." Ngô Tà nói khi cậu lùi sâu xuống sông đến một đoạn sâu hơn với Bàn Tử vẫn trên lưng. có một điều gì đó bất ngờ xảy ra và dòng sông bắt đầu tạo thành một dòng xoáy ở giữa, kéo cả hai vào trong.

"Ngô Tà!!!" Khởi Linh hét lên Ngay lập tức Ngô Tà biến mất khỏi tầm mắt của anh , Khởi Linh ngay lập tức lặn xuống sông để cứu cậu, nhưng cũng bị nuốt chửng bởi dòng xoáy cùng với Phan Tử ngay sau anh.

Ngô Tà đã bị cuốn vào một cái buồng dưới sông, cậu đã ho ra nước nhỏ mà cậu lỡ nuốt phải khi bị lực xoáy kéo vào các đường hầm dưới lòng đất.

Ngô Tà sử dụng chiếc đèn pin nhỏ của mình để thử xem cậu đã bị rơi xuống ở đâu ... sau đó cậu nhớ rằng cậu đã tách ra khỏi Bàn Tử. Cậu định đi tìm thì cậu thấy, một người khác đã rơi xuống từ một trong những đường hầm, gần như rơi trúng cậu.

"Ngô Tà!!" Khởi Linh gọi và anh lại gần Ngô Tà bất ngờ ôm cậu siết chặc trong lòng mình. Anh rất sợ lạc mất cậu.

"Tiểu Ca, em không sao ..." Ngô Tà thì thầm vào tai anh và Tiểu Ca nhìn cậu một lúc rồi hôn lên đôi môi cậu kéo cậu vào nụ hôn sâu.Ngô Tà để cho anh hôn một chút rồi đẩy anh ra.

“chúng ta cần tìm Bàn Tử...” Ngô Tà nói và Khởi Linh chỉ vào một góc, nơi Bàn Tử đang nằm trên một đống dây leo. Ngô Tà nhanh chóng đến và kiểm tra mạch của anh . Thật may mạch vẫn còn đập.

"Anh ấy vẫn còn sống ... nhưng chúng ta cần phải ..." Ngô Tà đang nói thì Một tiếng hét vang lên từ một đường hầm khác và Phan Tử bị ném vào bên cạnh phòng và Ngô Tà thở dài.

"Thật tốt. Tất cả chúng ta đều ở đây." Ngô Tà nói, nhưng sau đó có một giọng nói khác, một giọng nói kỳ lạ dường như vang khắp buồng nước tiếng kêu vang lên từ phía trên họ.

"Cái quái gì thế?" Ngô Tà hỏi trong khi dùng đèn pin soi sáng xung quanh.

"Không biết. Từ đâu tới?" Phan Tử hỏi, cũng nhìn xung quanh. Sau đó, một giọng nói gọi lại cho Ngô Tà và Khởi Linh chỉ vào bên phải của mình.

"Ở đó." Khởi Linh nói và họ cẩn thận tiếp cận thi thể đang phát ra tiếng kêu và Ngô Tà kiểm tra thi thể nhưng lại không có gì hết.

"Anh ấy đã chết." Ngô Tà nói. nhưng sau đó Ngô Tà bị Khởi Linh kéo về phía sau, anh đã phát hiện con rắn ở trên bức tường gần đó.

"Em đã bị mất đao rồi ..." Ngô Tà  than thở khi con rắn trượt qua bức tường và có vẻ như đang nhìn chằm chằm vào họ, sau đó nó đã làm cho Ngô Tà nổi da gà. Nó rít lên kêu tên cậu.

“Ngô Tà…” làm Ngô Tà kinh hoàng lùi lại vài bước.

"Không thể ... làm sao mà thứ này lại có thể nói tiếng người ...?" Ngô Tà thì thầm.

"Đừng bận tâm ... hãy đưa Bàn Tử đi, tôi sẽ lo việc này." Khởi Linh nói Ngô Tà nhìn anh một lúc rồi quay lại và ôm Bàn Tử trên lưng mình tìm đường ra.

Ngay sau đó, Ngô Tà chạm trán với hai nhân vật trong bóng tối.

"Cậu là ai?" Ngô Tà hỏi và cậu nghe thấy một tiếng ho, nghe có vẻ quen thuộc.

"Chỉ xa nhau vài ngày mà cậu lại quên mất người anh em này sao ?" Tiểu Hoa hỏi và Ngô Tà bật cười.

"Ah, Tiểu Hoa... thật vui khi thấy cậu..." Ngô Tà nói.

"Cậu trông không được tốt cho lắm. Chuyện gì xảy ra với Bàn Tử?" Tiểu Hoa hỏi.

"Anh ấy bị rắn cắn , cậu có mang theo thuốc giải độc không ?" Ngô Tà vội vã nói.

"Đương nhiên, tôi có thể bán cho cậu với giá rất tốt." Hắc Nhãn Kính nói đùa, sau đó anh bị một cùi chỏ vào xương sườn.

"Đừng đùa trong lúc như thế này, đồ ngốc, đi về phía này ..." Tiểu Hoa nói và dẫn đường đến trại tạm thời của họ. đến nơi, cuối cùng Ngô Tà cũng gặp được chú ba của mình và Hắc Nhãn Kính đưa Bàn Tử đi chữa trị.

"Chú ba!" Ngô Tà mừng rỡ hét lên.

"Đồ khốn kiếp, tại sao mày lại đến đây . Tao đã bảo mày về rồi mà?" Ngô Tam Tỉnh hỏi và định di chuyển chân để đá cậu, nhưng chưa kịp đá, Ngô Tà ngã về phía sau trong cánh tay sẵn sàng bắt lấy cậu và bất tỉnh lúc nào không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net