Hoa quế và rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Vạn ngồi trong sân ngắm bầu trời, mặt trời treo lơ lửng trên bầu trời xanh bốn phương, có tiếng ve kêu yếu ớt.

Hôm nay thứ sáu, cậu không rõ vì sao mình lại trốn tiết học buổi chiều chạy tới nơi này, ngồi cả nửa ngày trời. Cậu chỉ biết là sư phụ gọi cậu đến, và thế là cậu đến; tại sao hắn không mượn một con chó từ chỗ ông chủ Ngô? Nhà ông chủ Ngô nhiều chó như vậy, mỗi con đều thông minh hơn người, mượn được không chừng còn có thể giúp hắn quét nhà. Ít ra cũng không mất công cậu trốn học rồi ôm ghế ngồi ở cửa, giả vờ làm người gác cửa bán thời gian trong lúc giải đề vật lý.

Suy nghĩ bị cắt ngang bởi tiếng mở cửa, Hắc Hạt Tử cả người bẩn thỉu tiến vào, giống như con lừa lớn vừa lăn qua hố đất. Tô Vạn vội vàng nhận lấy túi xách trong tay hắn, vừa đến gần liền ngửi thấy mùi khói lửa trên người đối phương.

"Anh đã đi đâu vậy?" Cậu cau mày hỏi, sư phụ không coi hút thuốc là sở thích, mùi thuốc lá rất nặng có nghĩa là trên người hắn có vết thương.

Hắc Hạt Tử khoát tay áo, đi thẳng vào phòng tắm. Lúc Tô Vạn buông túi xuống, khóa kéo nứt ra, lộ ra một góc phấn hồng bên trong, cằm cậu giật một cái, nhận ra bên trong là một túi tiền mặt, đều là Mao gia gia mệnh giá một trăm.

"Mẹ nó, anh... Không phải là đi cướp đấy chứ?"

Khi người kia đi ra, Tô Vạn ngại ngùng hỏi, Hắc Hạt Tử nhìn cậu giống như nhìn thấy sinh vật rất hài hước, đặt mông ngồi lên ghế dựa rồi châm một điếu thuốc: "Cậu nghĩ loại người nào không dùng phương thức thanh toán hiện đại, mà lại mang theo một túi tiền trên lưng? Vi sư vô cùng xấu hổ đã cho cậu ấn tượng về mình như vậy."

Trong lòng Tô Vạn tự nhủ không phải vì là người già tối cổ sao, thanh toán điện tử cũng không thích hợp với tất cả mọi người. Người già tối cổ lúc này ngửa mặt tựa vào ghế dựa, những giọt nước trên tóc nhỏ xuống từng giọt từng giọt, được ánh mặt trời chiếu rọi qua, đầu hắn chỉ vừa vặn được một bóng cây nhỏ che. Trong sân nhà bên cạnh trồng một cây quế bạc, tán cây vượt qua cả đầu tường cao lớn, hoa quế trắng sữa nở chi chít trên cành cây, cứ đầu tháng chín đi đến đầu ngõ là có thể ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt như mật ong. Tô Vạn từng hỏi qua sư phụ cây này đã bao nhiêu tuổi, người sau suy nghĩ một chút trả lời có thể còn già hơn cả hắn, đề nghị cậu gọi nó là thái gia gia. Bây giờ hoa đang nở rộ, gã này thường mượn bóng râm của thái gia gia để hóng mát.




"Anh có biết đà điểu gặp khó khăn thì sẽ thọc đầu vào cát không? Bây giờ trông anh cũng rất giống như vậy đấy." Tô Vạn khoanh tay đánh giá đối phương, trên vai Hắc Hạt Tử quấn một vòng băng bó chặt, nhìn qua trông giống một con chim ngốc bị thợ săn bắn trúng.

Không có tiếng trả lời, Tô Vạn miễn cưỡng trở lại dưới hiên nhà, tiếp tục ngồi trên ghế tựa vào khung cửa.

Sư phụ cậu thiếu tiền, nhưng sư phụ kiếm được rất nhiều, có trời mới biết hắn tiêu tiền vào đâu. Đôi khi Tô Vạn cảm thấy rằng số tiền khổng lồ đó đang ăn mòn mạng sống của sư phụ cậu, nhưng người sau không đồng ý, coi việc kiếm tiền như một cuộc mạo hiểm phiêu lưu, giống như một kẻ ngốc vẫn vui vẻ lướt sóng lúc có sóng thần, theo đuổi kích thích triệt để đến cùng.

Tô Vạn lắc đầu, trong ngực buồn bực. Không biết từ khi nào mở mắt ra đã thấy sư phụ cậu đứng dậy từ trên ghế dựa. Cậu dụi mắt, để ý người trước mắt đầu đầy tóc bạc, khi đứng trước mặt cậu mỗi sợi tóc đều lóng lánh màu trắng bụng cá, phảng phất trong gió. Hắn ở đó mỉm cười nhìn cậu, kính râm cũng không đeo.

"Anh..."

Cậu ngây người nói không nên lời, mất nửa ngày để khởi động lại đầu óc mà vẫn như bị hỏng.

Sư phụ lén lút tìm Tony* đi nhuộm đầu? Hay là trong mấy giờ vừa qua đã xảy ra biến cố gì khiến đầu hắn trắng bệch? Vậy cậu có nên an ủi rằng mái tóc bạc hiện tại của hắn rất giống Takeshi Kaneshiro chuẩn bị đóng phim cổ trang.

*ngôn ngữ mạng, Tony thường được dùng để gọi thợ cắt tóc. Xuất phát từ một bài viết năm 2018 nói về việc thợ làm đầu thường tên là Tony hoặc Kelvin vì nghe như vậy rất hợp thời và chuyên nghiệp, cuối cùng trở thành một từ dùng để chỉ những người thợ trình độ tay nghề đáng ngờ.

Cậu thử gọi sư phụ một tiếng, người sau vui vẻ xoa đầu cậu, nói tiểu tử đó không phải là tóc bạc mà là vảy trên người hắn, hắn thật ra chính là Tì Hưu nuốt vàng*, hiện giờ tu vi đã đủ chuẩn bị hóa hình mà đi, cố ý đến hỏi đồ đệ ngốc còn có tâm nguyện gì không.

Tô Vạn thoáng cái nhảy dựng lên, vội vàng nói hóa hình mà đi cái khỉ gì, anh sắp chết thì có! Người xưa làm gì có đạo lý không tóc bạc, người già cuối cùng cũng sẽ chết, nhưng anh không nên, gương mặt anh còn trẻ như vậy! Mẹ nó, muốn lừa gạt con nít Bắc Kinh như tôi sao! ......

Tô Vạn mắng, nắm đấm nắm chặt thành một quả. Cậu muốn hỏi một chút, không phải trăm tuổi trường sinh, bất lão truyền kỳ, vậy sao mà mới đó đã có tóc bạc?Cậu còn chưa học được cái gì, chẳng lẽ phải tiễn sư phụ vào chỗ chết trước? Cậu tỉnh dậy đầy mồ hôi, tiếng ve vẫn rầm rầm như trước, mặt trời vẫn treo cao trên bầu trời.

Việc đầu tiên cậu làm là đứng dậy đi ra sân, liếc mắt nhìn một cái, trong ngực bỗng thắt lại —— người trên ghế vẫn nằm đó như trước, nhưng tóc lại trắng như tuyết.

Tô Vạn đầu tiên la lên một tiếng, sau lại kêu sư phụ, run rẩy đến gần, cẩn thận nhìn, chợt cảm thấy một hơi kẹt ở cổ họng.

Cách đó mấy mét, thứ mà cậu tưởng là tóc bạc đã mọc um tùm, hóa ra là hoa quế rụng đầy đầu.

"Anh..."

Cửa lớn mở ra, Tô Vạn theo phản xạ nhìn, tấm lụa trắng lạnh lẽo đung đưa trước cửa khiến người ta nhức mắt.

Chị Tú Tú.

"Sao lại là chị?"

Tú tú cười yểm như hoa, xinh đẹp đến mức Tô Vạn như bị dội một chậu nước lạnh để trấn tĩnh. Từ lần trước cô đến thu tiền thuê nhà, sư phụ đạp vách tường chạy trốn, cậu đành tự mình bỏ tiền trả lót, cô gái này đối với cậu cũng trở nên rất tốt. Cậu ngoan ngoãn gọi chị Tú Tú, tự giác bước sang một bên.

"Đúng lúc, cất đồ cho anh ta đi." Tú Tú từ bên người lấy ra một cái giỏ đặt lên bàn, bàn gỗ rên rỉ một tiếng, trọng lượng làm cho Tô Vạn líu lưỡi.

"Đây là... Rượu? "

"Là đồ tạ lễ, thay người khác tặng."

Tô Vạn mang mấy bình đồ vào nhà, rót cho Tú Tú một chén trà. Cả sân hoa rơi như sương mỏng, được mặt trời mạ một lớp vàng.

"Đồ đệ của người này sao mà ai cũng ngốc nghếch." Tú Tú cười rộ lên, nắm quạt xương trong tay nhẹ nhàng lay động gió.

"Chị Tú," Tô Vạn cầm giấy trên bình rượu niêm phong, trong lòng thấp thỏm như có một gốc dây leo trèo ra ngoài, "Anh ta từ trước đã như thế này sao?"

Phạm vi của câu hỏi này rất rộng, có thể là hỏi bộ dạng cũng có thể là hỏi về con người, Tú Tú lại không quan tâm: "Đồ đệ sớm nhất của anh ta có thể làm ông nội của cậu, nhưng mà làm sao có thể so sánh với cậu? Từ trước đến nay đều là người khác khóc trời đập đất cầu xin anh ta thu nhận."

"Tiểu tử cậu may mắn, trước đó chưa từng nghe qua anh ta chủ động muốn truyền thừa y bát cho ai."

Tú Tú ôn nhu nói nhỏ, từng chữ rơi vào trong lòng Tô Vạn lại như có tiếng vang.

"Nhưng cũng có thể là duyên nợ, ai biết anh ta coi trọng cái gì ở cậu, thông minh một chút đi."

Tô Vạn gật đầu, nhưng thần hồn như đang lang thang ở bên ngoài.

May mắn, chủ động, đầu tiên, những từ này đối với cậu mà nói quá xa lạ, lại quá nặng, biến thành từng con thỏ nhảy vào ngực cậu. Có lẽ người ta chỉ đang trình bày sự thật, nhưng người nghe có trái tim, những hình dung này trong mắt cậu đều trở thành một loại ý nghĩa khác. Cậu đắm chìm trong đó, cân nhắc nhiều lần, cảm thấy trong mắt những chữ đó lộ ra một thứ khiến người ta nóng lên, ngay cả Tú Tú đi mất lúc nào cũng không nhận ra. Cho đến khi giọng nói của Hạt Tử truyền đến từ xa trong sân:

"Lấy hai cái chén, đồ ngốc, gọi cậu nửa ngày rồi."

Tô Vạn ngồi xuống bàn đá nhỏ trong viện, một đóa hoa nhỏ màu trắng sữa vừa vặn rơi vào trong rượu, đung đưa trên mặt rượu, giống như một ngọn đèn sông.

"Tôi chưa đủ tuổi."

Hạt Tử ồ một tiếng, cầm cả hai cái chén lên ngực mình. Tô Vạn nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy một chén, ngửa đầu nuốt toàn bộ rượu xuống bụng.

Rượu xuống, Tô Vạn nóng đến mức thở dốc, hai má ửng hồng, không quên nói với sư phụ xấu tính của mình rằng uống rượu một mình thật nhàm chán.

Người thứ hai cười một tiếng, nói, không phải còn có tiểu tử cậu sao.

------------------

*Tương truyền, thời vua Minh Thái Tổ khi lập nghiệp gặp lúc ngân khố cạn kiệt, vua rất lo lắng. Trong giấc mơ vàng, vua thấy có con vật đầu lân mình to, chân to lại có sừng trên đầu xuất hiện ở khu vực phía trước cung điện nuốt nhanh những thỏi vàng ròng sáng chói mang vào trong cung vua.

Theo thầy phong thủy tính toán, khu vực xuất hiện con vật ấy là cung tài và đất ấy là đất linh, như vậy, theo đó giấc mơ đã ứng với việc trời đất muốn giúp nhà vua lập nghiệp lớn. Sau đó vua Minh Thái Tổ cho xây một cổng thành to trên trục Bắc Nam, đường dẫn vào Tử Cấm thành, ngay tại cung tài ấy.

Con linh vật ấy có mặt giống con lân đực nhưng lại có râu, mình to, mông to như mông bò, đuôi dài, có chùm lông đuôi rậm. Con vật này không ăn thức ăn bình thường mà chỉ ăn vàng, bạc, đặc biệt nó không có hậu môn, do vậy vàng bạc nó ăn vào không bị thoát đi đâu, cho dù no căng bụng.

Sau khi có linh vật ấy, ngân khố nhà Minh ngày càng đầy. Sau đó, vua cho tạc tượng con linh vật trên bằng ngọc phỉ thúy và đặt trên lầu cao của khu "Tài môn". Từ đấy, nhà Minh ngày càng mở rộng địa giới và trở thành triều đại giàu có.

Khi nhà Mãn Thanh lên ngôi vua, họ vẫn rất tin vào sự mầu nhiệm của con vật linh kia và đặt tên cho nó là con Kỳ Hưu hay cũng gọi là Tỳ Hưu. Nhà Thanh cho tạc nhiều tượng con Tỳ Hưu đặt tại cung vua và hoàng hậu. Các cung công chúa, hoàng tử đều không được đặt con Tỳ Hưu. Các quan càng không được dùng cho nhà mình, bởi quan không được giàu hơn vua. (Theo Khanhhoathuynga's collection Blog)

------------------

Tác giả: Phấn Hồng Hồ Tiêu

Nguồn: https://lockedlove.lofter.com/post/1f5d6086_2b4799f4d


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net