Hội chứng không điển hình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hắc Hạt Tử đi đến một góc tứ hợp viện, từ trong tủ lạnh nhỏ ném ra một cây kem lên đầu Tô Vạn, tự mình cầm một lon bia đi ra.

"Chườm lạnh hay là giải nhiệt, tùy cậu."

Khoen trên nắp lon bia "xoẹt" một cái phun ra khí và bọt, Tô Vạn trong tiếng bong bóng nổ rạo rực tháo từng món bảo hộ trên người xuống, cởi phần trang bị ở đầu, tóc mái đã ướt sũng như tảo bẹ. Cậu quay đầu lại nhìn sư phụ mình, cảm thấy hình như buổi chiều lúc lão nhân gia hắn vào cửa tâm trạng không tốt lắm, sau khi luyện xong mấy trận với cậu thái độ lại rõ ràng có chuyển biến, sắc mặt rạng rỡ, trong nhà thậm chí còn truyền ra tiếng kéo violin.

Mẹ kiếp, quả nhiên đánh người xong liền sảng khoái. Không đeo đồ bảo hộ, có lẽ cậu đã khô thành trái cà chua xụi lơ, nhưng đeo đồ bảo hộ rồi tên kia càng không có lý do hạ thủ lưu tình.

Tô Vạn đánh vào không khí một bộ quyền quân đội, tức giận xe túi kem giống như xé rách đũng quần sư phụ ác độc ——

Khi nào đánh thắng nhất định sẽ coi người mù kia như tấm ván giặt đồ, chuyên rửa giày thể thao của Dương Hảo.

"Bang" ——

Tô Vạn gầm lên một tiếng, ôm đầu mình nhanh chóng lăn bảy tám bước. Ngơ ngác nhìn ngói vụn vừa bay tới, lại nhìn thủ phạm, tức giận muốn nổ tung trời.

"Mẹ nó anh có ý gì!"

Ông chú Hắc Hạt Tử đang nhâm nhi lon bia, liếc nhìn đồng hồ rồi nhận xét:

"Trước sức nóng, dễ xúc động sẽ khiến cậu mất 90% cảnh giác, nếu như tôi dùng sức thêm một chút, bây giờ có lẽ cậu đã vào ICU rồi."

"Bị cảm xúc chi phối vô cùng đáng sợ, nếu như khả năng nắm bắt thông tin của cậu mạnh hơn một chút, sẽ nhận ra tôi chưa từng nói bây giờ cậu có thể nghỉ ngơi."

Mấy tên tội phạm bị truy nã đều là những kẻ điên, không thể nói đạo lý với người điên.

Tô Vạn cắn lấy que kem, tức giận nhanh chóng tan ra theo kem trên đầu lưỡi.

Cậu nhớ tới vấn đề cậu từng nghiêm túc thảo luận với Lê Thốc, về hội chứng Stockholm mà Ngô Tà từng nói qua. Cậu không chắc mình có khuynh hướng như vậy hay không, lúc ấy chỉ là muốn giúp thằng bạn giải quyết vấn đề tâm lý, căn bản không nghĩ đến chính mình.

Lúc đó Lê Thốc hỏi cậu cảm thấy Hắc Hạt Tử là người tốt hay người xấu, lúc ấy cậu trả lời không đau không ngứa, chẳng hạn như không thể dùng tốt xấu đơn giản để định nghĩa một người, con người rất phức tạp vân vân mây mây...

Lê Thốc lại hỏi, vậy lúc anh ta sắp hại chết mày mày cũng nghĩ như vậy? Hả, nhà triết học lớn?

Tô Vạn xoay cằm suy nghĩ nửa ngày, nghiêm túc trả lời là chính mày đã nổ tung tất cả chúng ta, nói về nguy hiểm mày là phần tử số một. Đồng thời nhún vai im lặng.

Lê Thốc thở dài, nói: "Trong sa mạc anh ta và Ngô Tà là một nhóm, đều là kẻ bắt cóc, bảo vệ chúng ta là có mục đích. Mày nghĩ đồng bọn của kẻ bắt cóc có thể là người tốt được sao? Sẽ không uy hiếp người khác sao?"

Tô Vạn nói không suy nghĩ: "Không biết, nhưng lúc anh ta cứu tao quả thực ngầu chết đi được, lúc ấy mà so về độ gợi cảm thì James Bond thứ hai anh ta chính là số một, tao nghiêm túc."

Không khí im lặng vài giây, Tô Vạn nghe thấy tiếng Lê Thốc bóp nát chai nhựa: "Mày xong đời rồi, tao cũng nghiêm túc đấy. Mày bệnh còn nặng hơn."

Tô Vạn mắng, cái rắm, lão tử tâm sự với mày còn nói cả chuyện của mình, đừng có nói nhảm tung tin đồn vô căn cứ, lão tử không có bệnh.

Khúc sau Lê Thốc lải nhải nói cái gì thì cậu đã quên mất, lúc đó cậu tự cho mình là một tiểu cảnh sát chính trực, có thánh quang chiếu ra từ sau đầu, có thể phân biệt rõ ràng đồng phạm và chủ mưu mà đối đãi. Bây giờ lưu lạc đến mức ăn kem cũng phải nơm nớp lo sợ, cái tình cảnh này giống như tự chuốc họa vào người. Tô Vạn ở trong tự lòng tát mình một cái —— Đã hiểu ra chưa! Vịt Lê là đại trí tuệ, cùng một cái mương không thể nuôi ra hai loại Vương Bát*, Hắc Hạt Tử và Ngô Tà đều là kẻ ăn thịt người không tiếc xương.

*Vương Bát là một loại rùa, thường được dùng làm từ chửi kẻ tiểu nhân đáng ghét.



"Đầu bị hỏng rồi à, điện thoại di động kêu nửa ngày rồi."

Tô Vạn định thần lại, thấy Hắc Hạt Tử cầm thứ gì đó trong tay đi tới liền giơ cánh tay lên chắn lại theo bản năng, sau đó lại cảm thấy lòng bàn tay có sức nặng, giống như có thứ gì đó được thả lên.

"Hàng miễn phí, không cần khách khí."

Tô Vạn cầm lấy điện thoại di động, kem chảy nhỏ giọt trên màn hình, cậu sững sờ một chút, vô thức hỏi:

"Anh không ăn một cây sao? 20 tệ một cây* đấy."

*Kem ở TQ loại đắt tiền thường 13-25 tệ một cây.

Hắc Hạt Tử vươn bia ra lắc, xoay người đi vào phòng.

Bia cũng do cậu mua. Ngay cả cái tủ lạnh đó cũng vậy.

Bóng Tô Vạn kéo rất dài dưới ánh hoàng hôn, cậu đứng tại chỗ suy tư trong cái sân nhỏ, kem có mùi rượu.

Hôm nay cậu không quan tâm đến tội phạm bị truy nã, chỉ quan tâm đến sư phụ. Mỗi thứ đều đẹp một kiểu nhưng không phải là cùng một loài sinh vật.

Tô Vạn đã quyết định.




Bây giờ thì không thể gọi là thích kẻ bắt cóc mình được.

------------------

Tác giả: Phấn Hồng Hồ Tiêu

Nguồn: https://lockedlove.lofter.com/post/1f5d6086_1cc4ca1b5


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net