Tiêu đề chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


01.

Phòng thẩm vấn.

Tôi thích thú lắc lắc cái còng tay bạc rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế thẩm vấn.

Máy điều hòa chạy ầm ầm, trong chiếc áo choàng tắm bắp chân tôi lạnh cóng.

Một viên cảnh sát trẻ và đẹp trai ngồi đối diện bàn, so với sự xấu hổ của tôi, bộ đồng phục cảnh sát màu xanh của anh ấy khiến anh ấy gọn gàng và ngăn nắp hơn nhiều.

"Từ giờ trở đi, xin vui lòng hợp tác với cuộc điều tra của chúng tôi, xin vui lòng trả lời trung thực những câu hỏi sau đây, không nói dối để có thể được giảm nhẹ án."

Anh ấy vô cùng nghiêm túc, tôi gật đầu sửng sốt với vẻ mặt bàng hoàng.

"Tên?"

"Trần...Trần Tiểu Kiều."

"Tuổi?"

"26 tuổi."

"Đã làm loại chuyện này bao nhiêu lần rồi?"

"Hả? Mấy lần?"

"Trần Tiểu Kiều, hãy thành thật khai báo, đã mua dâm bao nhiêu lần rồi?"

Người cảnh sát trẻ ở phía đối diện trở nên nghiêm túc hơn, mím môi, ánh mắt dán chặt vào tôi.

"Không có, chỉ là đi mát xa thôi, không có làm gì hết."

Sầu cả người, tôi quyết định sau này sẽ không đến câu lạc bộ để mát xa nữa.

"Trần Tiểu Kiều, có nhu cầu sao lại không tìm anh?"

Viên cảnh sát phía đối diện nhìn tôi bằng ánh mắt căm hận, ánh mắt đầy mất mát và tức giận.

"Tìm anh? Có hợp pháp không? Bao nhiêu tiền?"

"Hợp pháp, không mất tiền."

Người cảnh sát đối diện nhìn tôi, khóe miệng giễu cợt, vẻ mặt cũng hằn học.

Tôi bừng tỉnh lại như vừa mơ một giấc..

"Đừng có quấy rối tôi...tôi...tôi có chồng rồi đó!"

"Em còn nhớ cơ à."

02.
Sau khi hoàn tất biên bản, tôi bước ra khỏi đồn cảnh sát thì trời đã gần tối.

Trần Chính Trạch cởi áo cảnh sát và mặc vào cho tôi.

Trần Chính Trạch là chồng tôi, một tháng trước chúng tôi đã kết hôn.

Một tháng trước, mẹ tôi đột nhiên nói rằng bà biết được một người không tồi, xuất thân viên chức, tam quan và phẩm chất đều tốt, là một cảnh sát nhân dân.

Vì vậy, hai chúng tôi được sắp xếp để đi xem mắt, mẹ tôi gọi điện thoại giục tôi đến cuộc hẹn, thậm chí còn khen ngợi người đàn ông đó.

Vào ngày xem mắt, anh ấy bận rộn với công việc, đến tận tối anh ấy mới đến chỗ hẹn, địa điểm là một rạp chiếu phim, trong rạp chiếu phim rất tối, tôi không nhìn được rõ diện mạo của anh ấy, tôi chỉ nhớ rằng anh ấy cao.

Sau buổi xem mắt, các thành viên trong gia đình tôi bắt đầu giục cưới, mỗi ngày  bố tôi còn gọi điện thoại bằng nhiều cách khác nhau để thúc giục nên tôi rất tức giận và đã cãi nhau một trận với ông.

Vào ngày tôi và anh ấy ra khỏi Cục Dân Chính, anh ấy nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát và vội vàng rời đi để thực hiện nhiệm vụ của mình, trong khi tôi nhận được tin nhắn WeChat của mẹ tôi, bảo tôi hãy nhanh chóng về quê, bởi vì ông nội tôi bị gãy chân.

Tôi không có thời gian để do dự, lập tức mua vé tàu cao tốc ngay trong đêm đó và về quê.

Khi ông nội xuất viện, tôi quên mất mình đã kết hôn và có thêm một người chồng.

Tôi là tác giả tiểu thuyết mạng, hay còn được gọi là công nhân gõ chữ có thâm niên.

Công việc bàn giấy lâu ngày khiến vai tôi bị tê cứng trầm trọng.

Hôm nay tình cờ đi ngang qua câu lạc bộ Ánh Dương, nhìn thấy biển quảng cáo trước cửa ghi chỉ cần tốn 19,9 tệ để được trải nghiệm mát xa toàn thân, lòng tôi thật xúc động.

Tôi bước vào và quét mã trả 19,9 tệ ở quầy lễ tân, người phục vụ đưa tôi đi tắm và nói rằng sau tắm xong rồi mới mát xa thì hiệu quả sẽ tốt hơn.

Ngay khi tôi cởi quần áo và đi xuống bể bơi, tôi thậm chí còn chưa kịp làm ấm người thì đội phòng chống tệ nạn mại dâm bất ngờ ập đến.

Khi Trần Chính Trạch ập vào, tôi đang trong tình trạng không một mảnh vải che thân.

Sau đó tôi bị anh ấy đẩy vào xe cảnh sát và đưa về đồn.

Trần Chính Trạch đi phía trước với tư thế thẳng tắp.

Tôi lững thững đi phía sau, chân xỏ dép lê trong nhà tắm, bước bước nào là đau chân bước đấy.

"Con làm sao vậy? Đến cả chồng mình mà cũng không nhận ra, mất mặt quá, con cũng đã kết hôn rồi, liệu mà xử lý đi!"

Trên điện thoại, bố tôi chửi thề không ngớt.

Rồi điện thoại vào tay mẹ.

"Kiều Kiều, không sao đâu, đêm nay con chủ động làm cho xong, sang mùa xuân năm sau là mẹ có thể bế cháu ngoại rồi."

Tôi nhìn Trần Chính Trạch đang bước đi thật nhanh trước mặt tôi, tôi nghĩ thật kỳ lạ.

"Xì ~"

Tôi bị cuốn vào cuộc nói chuyện trên điện thoại, bất ngờ va vào Trần Chính Trạch đang dừng lại phía trước.

Lồng ngực anh cứng rắn, mắt tôi đỏ hồng cả lên, tôi nín thở, hôm nay thật xui xẻo quá đi.

03.
"Đã khuya rồi, em muốn ăn gì?"

Khi giọng nói từ tính của Trần Chính Trạch truyền đến, tôi sợ đến mức bấm tắt điện thoại và ngoan ngoãn trả lời.

"À...về nhà ăn đi."

"Được, chờ anh lái xe qua đây."

Trần Chính Trạch nhìn tôi, rồi chạy đi lấy xe với nụ cười trên môi.

Nhìn bóng lưng cao thẳng của anh, tôi thấy choáng váng.

Trong xe, tôi ngồi trên ghế phụ lái khô khan mân mê điện thoại.

Biên tập viên đang gào trong WeChat, nói rằng tôi đã sáu ngày không cập nhật chương mới rồi, nếu không đăng chương mới nữa thì fan sẽ chém tôi mất.

Tôi nhanh chóng trả lời cô ấy.

"Được rồi, nguồn cảm hứng đã cạn, tôi lại chưa từng trải qua tình yêu nam nữ nên chẳng có tí hứng thú gì cả."

Sau vài giây, giọng nói của biên tập viên trực tiếp vang lên.

"Kiều Kiều, đừng trì hoãn nữa. Nam nữ yêu nhau không phải là chuyện đương nhiên sao? Chúng ta hãy thành thật với nhau đi. Buổi tối cô cứ kéo chồng mình cùng nhau cá nước thân mật thì còn sợ gì không có cảm hứng nữa."

Giọng nói vô tư của biên tập viên lấp đầy toàn bộ chiếc xe, tôi đỏ mặt và điên cuồng nhấn nút tắt tiếng.

Nhưng đã quá muộn.

Tôi ngượng nghịu nói.

"Em. . . em viết tiểu thuyết."

"Anh biết."

Tôi nhìn đèn hậu của chiếc xe phía trước nhấp nháy, sau một hồi giằng co, tôi lại nói.

"Thực ra, biên tập viên chỉ nói đùa thôi."

"Anh biết."

Vào giờ cao điểm, xe cộ đông đúc, đường vào trung tâm thành phố bất ngờ kẹt xe, ùn tắc cả một đoạn dài.

Kỹ năng lái xe của Trần Chính Trạch rất tốt, anh ấy luôn bình tĩnh chặn lại khi những chiếc xe khác muốn chen hàng.

"Thật sự thì...kỹ năng của anh rất tốt đó."

Anh đột nhiên quay đầu nhướng mày nhìn tôi, nhàn nhạt nói.

"Em chưa có thử, đừng nói lung tung."

"Không cần thử, em thấy rồi mà."

Trần Chính Trạch đạp phanh gấp làm xe chúng tôi suýt chút nữa tông vào đèn hậu của xe phía trước, anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt biến thái, đợi khi tôi nhận ra thì đã muộn.

Vỡ mồm rồi, tôi đang nói cái gì mà hỗn thế.

Tôi đang nói về kỹ năng lái xe, không phải bất cứ điều gì khác.

Nhìn thấy sự bối rối của tôi, Trần Chính Trạch bật cười thành tiếng, giọng nói của anh ấy rất hay, phát ra từ lồng ngực săn chắc, đầy hấp dẫn và dịu dàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC