Tiêu đề chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



03.
Chẳng mấy chốc, anh ấy đã đỗ xe ở dưới tiểu khu, nhà tân hôn là do Trần Chính Trạch mua, đây là lần đầu tiên tôi đến đây.

Vừa bước vào cửa đã thấy ngay trước cửa có hai đôi dép đôi, hình như đã chuẩn bị từ lâu.

"Em tham quan xung quanh đi, anh đi nấu cơm."

Anh để chùm chìa khóa trên chiếc tủ nhỏ ở lối vào, trên chiếc tủ nhỏ có hai chùm chìa khóa, một chùm móc khóa màu hồng, hẳn là cho tôi.

Tôi xỏ đôi dép màu hồng trước mặt, đế mềm đi rất thoải mái, size vừa vặn.

Căn hộ có ba phòng ngủ và một phòng khách, được dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ đạc còn mới tinh, tôi vừa mở phòng và ở trong mê mẩn.

Đây là phòng làm việc, giá sách và bàn làm việc trong phòng đều là màu trắng nhạt, đây là phong cách tôi yêu thích.

Phòng hướng mặt trời, cửa sổ lớn, đứng trước cửa sổ có thể nhìn thấy ánh đèn neon lập lòe phía xa.

Tôi cầm tấm ảnh chụp trên bàn, nó giống với tấm trong giấy đăng ký kết hôn.

Trần Chính Trạch rất cẩn thận.

"Tới ăn cơm thôi."

"Được."

Tôi tiện tay mở chiếc máy tính mới trên bàn rồi quay người đi ra ngoài.

Trong bếp, Trần Chính Trạch đang bận chiếc tạp dề Doraemon, món trứng bác cà chua đã được bày sẵn trên bàn.

Đây là món tôi thích nhất, có vẻ như Trần Chính Trạch đã tìm hiểu rất kỹ về tôi.

Hai chúng tôi ngượng ngùng ăn cơm, nhưng đầu óc tôi thì quay cuồng nghĩ cách miêu tả lại bữa ăn này trong chương mới của cuốn tiểu thuyết đang viết dở.

Sau bữa ăn, Trần Chính Trạch chủ động rửa bát, tôi cũng rất vui vẻ và thoải mái, hiếm khi mới có cảm hứng nên ăn xong tôi vào phòng làm việc luôn.

"Nhìn xem, học tập đi, học tập đi."

Biên tập viên gửi cho tôi vài đường link trong WeChat.

Tôi nhấp vào đường link, những từ ngữ khó coi đập vào mặt tôi.

Cái con người này lại còn tận tâm đến mức gửi cho tôi mấy bộ tiểu thuyết H đến xịt cả máu mũi, miêu tả thô quá đi.

Không ra chương mới nữa thì thật là có lỗi với cô ấy quá.

Tôi đọc qua rồi cứ tưởng tượng mấy hình ảnh đó trong đầu.

Tôi thậm chí còn không nhận ra rằng có một người to lớn đang hít thở và đứng sau lưng mình, tôi đã đọc nó một cách thích thú, đọc đến đoạn cao trào tôi không thể không hét lên.

"Chị hai à, cô keo kiệt quá đi, có đồ tốt như vậy mà không gửi sớm cho người ta, cô xấu quá đi à."

Tôi đang líu lo gửi tin nhắn thoại và giọng nói của Trần Chính Trạch đột nhiên vang lên từ phía sau.

"Việc phổ biến các tài liệu, ấn phẩm khiêu dâm là bất hợp pháp, biết luật mà vẫn phạm luật tội còn nặng hơn."

? ? ?

Tôi kinh hoàng quay đầu liếc nhìn Trần Chính Trạch, sau đó điên cuồng đóng cái màn hình đầy từ ngữ không dành cho trẻ em trên trình duyệt.

"Tôi keo kiệt như vậy sao? Tôi đã chép sẵn một thư mục cho cô rồi đó, dùng để học hỏi thêm, sẵn tiện cho cô mượn dùng, cùng chồng cô hoạt động thể chất."

Tin nhắn thoại vang lên khiến tôi muốn đội quần ngay lập tức.

Hoạt động thể chất cái chết tiệt gì á.

"Em, em, em.... chỉ là em tìm chút cảm hứng viết tiểu thuyết thôi."

Trần Chính Trạch nhìn tôi như thể anh ấy đang xem một vở kịch.

Càng giải thích tôi càng thấy bối rối nên đành im lặng, dù sao viết tiểu thuyết cũng cần phải đọc những thể loại này để lấy cảm hứng.

"Ồ? Tìm kiếm cảm hứng? Em có cần anh giúp không?"

Trần Chính Trạch đột nhiên cúi người xuống và đè tôi xuống ghế, tôi đang ở trong trạng thái bối rối.

Anh ấy ngày càng gần hơn, mũi chúng tôi chạm nhau, hơi thở của chúng tôi quyện vào nhau, chỉ thêm một bước nữa thôi là chúng tôi hôn nhau rồi.

"Đã khuya rồi, chúng ta đi ngủ thôi."

Tôi đẩy Trần Chính Trạch ra với khuôn mặt đỏ bừng và loạng choạng đứng dậy.

"Căng thẳng vậy? Trước khi ngủ phải đi tắm đã."

"Em không mang theo quần áo, không...không tắm được."

"Không sao, đồ của em để trong phòng ngủ rồi, anh dẫn em đi lấy."

Trần Chính Trạch bước đến và nắm lấy tay tôi.

Phòng ngủ?

Bật đèn lên, tôi tùy tiện lục tung tủ quần áo rồi giật phăng một cái váy chạy vào nhà tắm trốn vội.

Thật đáng xấu hổ.

Tôi thản nhiên ném chiếc váy vào giỏ rồi ngồi thiền trên bồn cầu.

Đây là lần đầu tiên tôi qua đêm ở nhà một người đàn ông khác.

Khi tôi tắm xong và mặc chiếc váy vào, tôi tá hỏa, hóa ra đó là một chiếc váy ngủ ren màu hồng, ngắn cũn cỡn.

"Chị, giang hồ cấp cứu, nhanh lên."

Tôi nhanh chóng gửi địa điểm cho cô bạn thân, hy vọng cô ấy sẽ mang quần áo đến thay cho tôi.

"Cấp cứu? Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

Tôi dài dòng giải thích cặn kẽ cho cô ấy nghe, cô ấy chỉ đáp lại tôi vài câu ngắn gọn.

"Sợ cái gì, đêm xuân đáng giá ngàn vàng đó."

Chà, có vẻ như kêu cứu không có hy vọng gì rồi, tôi nhìn xuống dáng người của mình, trước lồi sau vểnh, cũng khá ổn.

Tôi thầm cổ vũ mình, tự nhủ không cần hoảng sợ, mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên đi.

05.
Khi tôi trở lại phòng, mọi thứ đã được dọn sẵn trên giường, Trần Chính Trạch đang nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường chờ tôi.

"Em vội quá....vội quá nên lấy nhầm đồ ngủ."

Anh vén góc chăn ra hiệu cho tôi lên giường đi ngủ.

Tôi vừa ngồi xuống mép giường, Trần Chính Trạch đã dùng một bàn tay to ấn tôi xuống, nói thật là lúc này tôi vẫn còn choáng váng.

Tôi choàng tay qua cổ anh, run như trấu.

"Em căng thẳng cái gì? Có sợ không?"

"Không, em chả sợ gì hết."

Khi bàn tay to lớn của anh ấy lướt qua người, tôi kích động đến mức nhảy dựng lên.

Thấy phản ứng của tôi, Trần Chính Trạch véo cằm tôi và cười.

"Thật sự không sợ à?"

"Không...chị đây còn nhiều kinh nghiệm hơn anh đó."

"Vậy chị đây dạy anh đi."

Khi nụ hôn nóng bỏng của anh rơi xuống, lúc này ngoại trừ cái miệng vẫn cố cứng rắn ra, những nơi khác tôi đều không còn sức lực.

Ngay khi anh chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo, điện thoại của anh reo lên.

Sau đó, Trần Chính Trạch nhanh chóng đứng dậy và thay đồng phục cảnh sát, và xoa đầu tôi.

"Ngủ ngon, anh đi cứu người."

Tôi nhìn vào căn phòng trống trải, tấm ga trải giường nhàu nát và muộn màng nhận ra rằng mình đã bị bỏ lại phía sau.

Đêm tân hôn bị bỏ rơi sao?

Tôi không ngủ yên được.

Đành đứng dậy và chạy vào phòng làm việc để tiếp tục cập nhật cuốn tiểu thuyết của mình.

Tôi không biết liệu có lần trải nghiệm này có thu hoạch gì không, nhưng lần này từ ngữ tôi viết rất trơn tru, cứ mượt như bơ.

Tôi không biết mình đã ngủ thiếp đi trước máy tính từ lúc nào.

Khi tôi mở mắt ra, Trần Chính Trạch đang đắp chăn cho tôi.

Tôi mơ hồ ngẩng đầu nhìn anh, lại phát hiện anh căn bản không nhìn tôi, ánh mắt anh dừng lại trên màn hình máy tính của tôi, tôi còn chưa kịp lưu lại cuốn tiểu thuyết tối qua viết.

Và câu cuối cùng của cuốn tiểu thuyết là "Chị dạy anh đi".

06.
Tôi sợ đến mất ngủ, vội lưu và tắt máy tính.

"Em...em có thể giải thích."

"Giải thích gì?"

Anh hơi nghiêng người nhìn tôi, ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu vào người anh, mái tóc lòa xòa trước trán lấp lánh ánh vàng, một đôi mắt nhìn tôi đầy đắm đuối.

"Được rồi, chúng ta dậy ăn sáng đi."

Anh nắm lấy tay tôi và dẫn tôi đến bàn ăn.

Món bánh bao chiên nước bốc khói nghi ngút và sữa đậu nành mới xay trên bàn là những món tôi thích nhất.

Đêm qua tôi lén xem bản đồ, khu vực này không thuộc khu thương mại ở trung tâm thành phố, quán ăn bánh bao chiên nước gần nhất cách đây cũng khá xa, lái xe đến đó ít nhất cũng phải 20 phút.

Điều đó có nghĩa là, Trần Chính Trạch đã làm việc qua đêm, thậm chí còn đi đường vòng để mua bữa sáng mà tôi thích về cho tôi.

Sữa đậu nành ấm áp trượt xuống cổ họng, sưởi ấm trái tim tôi.

Ăn sáng xong, tôi nằm vật ra giường ngủ thiếp đi sau khi đăng chương mới đã bị trì hoãn tận sáu ngày.

Khi tôi tỉnh dậy, trên điện thoại di động của tôi có hơn 70 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của biên tập viên của tôi, tôi nhìn dãy số điện thoại màu đỏ, lông mày giật giật, trong lòng hoảng sợ.

"Chủ biên, làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

"Trần Tiểu Kiều, cô bay ra ngoài vũ trụ đúng không? Nếu điện thoại không dùng nữa thì tặng cho người nghèo đi."

Lời nói đầy thuốc súng của biên tập viên khiến tôi cảm thấy sai sai.

"Ngủ tiếp đi, cô còn muốn ngủ nữa không, cô có biết cư dân mạng bây giờ đang mắng cô đạo văn, mắng đến thảm như thế nào rồi không hả?"

"Đạo văn?? Tôi không có."

Tôi nhìn vào đường link mà biên tập viên gửi cho tôi và run rẩy nhấp vào nó, đây là một bộ truyện thể loại tổng tài có tên "Tổng tài bá đạo, anh không thể", cuốn sách mới được xuất bản được hai tuần.

Tôi nhanh chóng xem qua toàn văn, nhân vật chính hoàn toàn giống với tôi, chương cuối cùng cũng có câu "Chị dạy anh đi", giống y đúc.

Ngay sau đó tôi đã bị cư dân mạng làm thịt, một số lượng lớn email chửi thề đổ vào hộp thư của tôi, những cuốn sách có lượt đọc cao bị đánh giá một sao, khu vực bình luận tràn ngập những lời chửi rủa.

"Biên tập viên, tôi không có đạo văn, tôi đã làm việc với chị năm năm rồi, chúng ta còn cùng nhau thảo luận trước khi viết bộ truyện này mà."

Tôi nhanh chóng nói trong tin nhắn thoại..

Biên tập viên: "Đừng hoảng hốt, diễn đàn đã sắp xếp để xem xét và phân xử, kết quả cuối cùng sẽ được công khai. Họ sẽ không bao giờ tha thứ cho những tác giả đạo văn."

Cả ngày hôm nay tôi bị treo trên hot search, trên mạng chỗ nào cũng nói "Tác giả Trần Kiều đạo văn của Cố Thiếu Đại Lão, cốt truyện hoàn toàn bị thay đổi, đúng là có tay thì cái gì cũng dám làm".

Tôi không dám mở hộp thư của mình, tôi không dám đọc cuốn tiểu thuyết mà tôi đã viết bằng cả tâm huyết của mình.

Tôi ngồi trước máy tính cả buổi chiều, biên tập viên không trả lời cho tôi cho đến tối.

Biên tập viên: "Kiều, đây là hợp đồng chấm dứt hợp tác của diễn đàn, ký vào đây đi, sau đó bộ truyện sẽ phải bị gỡ xuống."

Nhìn thư chấm dứt hợp đồng do biên tập viên gửi đến, tôi như lọt vào hầm băng, chấm dứt hợp đồng? Đây không phải là tự thừa nhận rằng tôi đã đạo văn sao?

"Tôi không ký tên, tôi không đạo văn."

Biên tập viên: "Kiều à, có một số việc tôi bất lực, tôi chỉ là một biên tập viên bán thời gian nhỏ bé, theo công ty nói, đối phương bên kia có bối cảnh rất lớn, lại là tác giả lớn có hàng triệu người hâm mộ, chúng ta hãy chờ cho cơn bão đi qua, thay tấm áo mới, bút danh cũng vậy, trên mạng sẽ không ai nhận đâu."

Tôi thẫn thờ nhìn lá thư chấm dứt hợp đồng trên máy tính, trong lòng nổi lên bao sự không cam lòng.

Dưới áp lực, tôi đã đăng đề cương, bản nháp và thậm chí tất cả các bằng chứng về việc thiết lập nhân vật lên diễn đàn.

Trên diễn đàn náo động, cư dân mạng tinh tường như Sherlock Holmes, căn cứ manh mối suy luận dòng thời gian, kỹ thuật viết, chứng minh tôi vô tội.

Ngay khi tôi thở phào nhẹ nhõm, bài tôi đăng đã bị diễn đàn bắt phải xóa và tôi bị chặn đăng bài luôn.

Tôi đã nhanh chóng đăng ký tài khoản mới và đăng lại, nhưng đã bị xóa và chặn lại hai giờ sau đó.

Ngay sau đó, diễn đàn đã đưa ra một thông báo, làm rõ sự vô tội của Cố Thiếu Đại Lão và thừa nhận hành vi đạo văn trá hình của tôi, chấm dứt hợp đồng do hành vi vi phạm hợp đồng, tôi sắp phải đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net