Chương 2: Gia Nhập Nhóm Năm Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi là Atobe Saori, năm nay 19 tuổi, tốt nghiệp trường Toho, thật cao hứng khi có thể vào lớp thầy Onizuka, mong thầy chỉ dạy nhiều hơn."

Thiếu nữ cười đến 10 phần lực tương tác, tháng tư ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào phòng học rọi lên người thiếu nữ, cả người vì vậy mà phảng phất sáng lên.

Phía dưới tức khắc vang lên âm thanh kinh ngạc:

"Hả? 19 tuổi? Này là tuyệt đối nhảy lớp đi! Thật là lợi hại!"

"Hơn nữa còn là tốt nghiệp Toho....... Quá dữ!"

Học viện cảnh sát nhận giáo bá nhập học vào trường, căn cứ vào sinh viên tốt nghiệp cao trung cùng sinh viên tốt nghiệp đại học chia làm 2 lớp bất đồng. Onizuka chính là lớp sinh viên tốt nghiệp đại học.

Mọi người ở giữa lớp tự giới thiệu, phổ biến là 22 tuổi tốt nghiệp đại học, nhỏ nhất cũng là 21 tuổi.

Onizuka Hachizo chăm chú nhìn thiếu nữ đứng trên bục, rơi vào trầm tư. Không sai, năm nay Onizuka, trừ bỏ năm nam sinh xuất sắc ra, thì nữ sinh Atobe Saori này, cũng không nên coi thường.

Cô không chỉ có vẻ đẹp tiên tử mà còn có đại học học phần, lấy danh thành tích đứng nhất tốt nghiệp trường Toho, còn lấy danh nữ sinh có thành tích cao nhất nhập học trường cảnh sát, bày tỏ lý luận Furuya Rei cùng khoá đều là giống nhau. Ở giữa nhóm nữ sinh khả năng thí nghiệm càng là tốc độ nhanh, cùng những người khác kéo ra 1 đoạn khoảng cách, bề ngoài như thể có thể xông pha.

Không chỉ như thế, càng khiến người ta chú ý chính là, phía trên còn chào hỏi ông, người này chính là thiên kim đại danh của tập đoàn tài chính đỉnh cao Atobe.

Người như vậy, rốt cuộc vì cái gì muốn vào trường cảnh sát........

Morofushi Hiromitsu nghiêng đầu nhìn người bạn thơ ấu tóc vàng da đen, người này cũng đang nhìn thiếu nữ trên bục, Morofushi Hiromitsu cười nói:

"Zero, cô ấy giống như cùng cậu chung khoá bất luận thế nào đều là giống nhau."

Fuyuru Rei gật gật đầu, nói ra khẳng định: "Xác thực thật ưu tú."

Matsuda Jinpei cùng Hagiwara Kenji nói:

"Này không phải nữ sinh buổi sáng chúng ta nhìn đến sao, vốn là cùng chúng ta là một ban nha."

Dừng một chút, lại nói:

"Này là điểm cũng quá mạnh đi, danh đứng nhất, chỉ mới 19 tuổi." Hơn nữa một khuôn mặt như vậy quá dày.

Hagiwara Kenji hiểu rõ mà cười cười, hắn đã sớm biết:

" Thật là mong chờ, thật muốn lập tức bắt đầu đi học."

Date Wataru lộ ra ánh mắt tôn kính, nay từ đầu nữ sinh này chính là cùng Furuya Rei giống nhau, lý luận so với hắn cao hơn người.

"Đúng..... Là hai lần nhảy cấp không sai, hơn nữa nhập học tương đối sớm, vì vậy thầy giáo làm ơn chỉ dạy nhiều hơn."

Nói xong, Atobe Saori liền lễ phép mà đi xuống bục giảng, động tác nhã nhặn, dường như mang theo một loại khí chất cao quý không thuộc về nơi này.

Thời điểm chính mình ngồi vào chỗ, Atobe Saori nhịn không được chăm chú nhìn về phía thanh niên tóc vàng da đen.

Furuya Rei cũng đang nhìn cô.

Đột nhiên không kịp phòng bị, ánh mắt hai người giao nhau, đồng tử cho thấy gương mặt kinh diễm của đối phương.

Atobe Saori ngoài mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, nội tâm hít vào một hơi thật sâu, một giây sau liền hướng về đối phương lộ ra một nụ cười bạn bè tốt.

Furuya Rei sửng sốt chớp mắt một cái, ngay sau đó lập tức đáp lại một cái mỉm cười.

Mọi người trong phòng học vốn là chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của Atobe Saori, thấy vậy nam sinh có chút nghịch ngợm tức khắc phát ra âm thanh ồn ào.

Sau khi chờ cô chở lại chỗ ngồi, Morofushi Hiromitsu nhịn không được cười nói:

"Thật đặc biệt đấy Zero, cô ấy đối với cậu là duy nhất nở nụ cười."

" Chào hỏi bạn tốt mà thôi." Fuyura Rei ngại ngùng mà sờ sờ mũi.

Trở lại chỗ ngồi chính mình, Atobe Saori cảm nhận được âm thanh tim đập.......

Cái thanh niên tóc vàng da đen kia, cô từ lúc tiến về phía trước trường học liền biết hắn, cô áp lực trở thành đại diện tân sinh viên ưu tú không gì sánh kịp.

Cô đã sớm nhớ kỹ tên của hắn, Fuyura Rei.

Thời điểm khai giảng lễ nghi nhìn hắn lên tiếng, cô cũng đã kinh ngạc cảm thán với ngoại hình của Fuyura Rei, sau khi vừa mới bốn mắt chạm nhau tươi cười một cái kia, càng trực tiếp làm tim cô đập nhanh hơn.

Vỗ vỗ gương mặt chính mình, Atobe Saori nghĩ thầm, không thể nào, cô không phải sa vào vẻ bề ngoài của người ta nha, vì cái gì lần đầu tiên xuất hiện loại cảm xúc này?

Đoán chừng là quá tài giỏi đi, cô từ trước tới nay đều cùng hướng tới người ưu tú chính nghĩa.

Học viên cảnh sát khai giảng buổi sáng ngày đầu tiên, cứ như vậy bình tĩnh mà kết thúc.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất nhà ăn trường cảnh sát mà chiếu vào gương mặt tràn đầy sung sướng tươi cười của trưởng cảnh sát cấp cao, mọi người đều cùng tân sinh viên nhận thức ăn rồi cùng nhau ngồi dùng bữa, ngoài cửa sổ khu phòng học cùng cây xanh trao dồi giáo dục chiếu sáng lẫn nhau, theo năm tháng hoà vào không khí.

Nhưng mà không khí yên tĩnh tốt đep này bị mấy người không có mắt cố tình phá huỷ

Thời điểm 2 nam sinh trường cảnh sát lộ ra phía sau Furuya Rei, trong đó có một người cố ý đâm hắn một chút? Furuya Rei bị đâm làm chiếc đũa đều kêu lạch cạch một chút rồi rơi trên mặt bàn, hắn sửng sốt một chút, người phía sau truyền đến giọng nói không có ý tốt.

" Ở trường học cảnh sát sao lại có người có tóc vàng vậy? Nên mấy ngày bản thân đều không đúng đi, như này mà làm đại diện tân sinh viên? Cười chết mất......"

Sắc mặt Furuya Rei ảm đạm, lúc hắn còn rất nhỏ đã sớm bởi vì màu tóc và màu da mà bị lăng mạ, khi còn nhỏ hắn đều dùng đấm dạy dỗ đi về.

Hồi nhỏ bị khi dễ cũng thôi đi, thật không nghĩ tới vào trường cảnh sát chấp hành làm nhiệm vụ chính trực vẫn có loại người có thành kiến buồn cười này.

Matsuda Jinpei ngồi ở đối diện nhướng mày, hắn từ trước đến nay không sợ gây chuyện, vừa mới chuẩn bị đứng lên mở miệng dạy dỗ cái tên không biết trời cao đất dày này, liền thấy một bóng dáng quen thuộc đi tới,  bắt được tên Ito miệng rộng đâm chọt xong chuẩn bị rời đi.

" Ito-kun, cậu mau xin lỗi." Vừa mới ăn cơm xong đi ngang qua, một tay bưng cơm nhà ăn Atobe Saori ôn nhu cười, chính là ý cười không chạm tới đáy mắt.

"Cậu nói trường cảnh sát sẽ không có người có mái tóc vàng, vậy cũng không có có đầu tóc màu tím khói đi? Lại nói tiếp tôi cũng là con lai một phần tư nước Anh, dựa theo logic của cậu Ito-kun đây, nói tôi có đầu tóc màu sắc cũng không xứng với trường cảnh sát, cậu lại vì cái gì buổi sáng đi tỏ tình tôi....... chẳng lẽ Ito-kun là người có 2 tiêu chuẩn sao?"

Sắc mặt Ito-kun lập tức đỏ lên, thời điểm bị bàn tay mềm mại của Atobe Saori bắt lấy thủ đoạn của mình, hắn còn kinh ngạc đến mức bước chân đều đi không được.

Kết quả đột ngột không kịp phòng bị mà bị Atobe Saori giảng dạy một phen, việc buổi sáng bị sắc đẹp của cô quyến rũ mà xúc động đi tỏ tình thế mà đều bị nói ra.

Bên này xôn xao khiến cho sinh viên trường cảnh sát vây quanh nhà ăn xem, cứ việc nghe không rõ những người khác đang nói gì, Ito cảm thấy bọn họ đang chế giễu hắn, hắn lập tức thẹn quá hoá giận, tức muốn hộc máu mà ném tay Atobe Saori ra:

"Có cái gì mà xin lỗi! Tôi nói chẳng lẽ không đúng sao? Trường cảnh sát một ngàn người trừ bỏ tên đó ra thì có ai có mái tóc vàng?!"

Dứt lời hắn bước chân nhanh hơn, cũng không quay đầu lại mà đi xuyên qua đám người, chạy ra khỏi nhà ăn.

Atobe Saori nhìn bóng dáng hắn rời đi, khẽ hừ một tiếng:

"Đồ nhát gan."

Cô giống người sẽ không đem chuyện người khác hướng cô tỏ tình mà nói ra.  Nhưng sau khi cự tuyệt Ito, thật nhanh cô ở cửa sau lễ đường trường học nhìn thấy hắn cùng một nữ sinh khác thổ lộ, quả nhiên như cô suy đoán người này thích dễ dãi giống nhau, nói ra cũng không sao.

Loại người như tên này sợ không phải là cái loại khai giảng liền cùng rất nhiều nữ sinh thổ lộ, nữ sinh nào mà ngại ngùng đáp ứng kết giao, hắn liền dễ dàng đắc ý đi.

Đối với loại này không chỉ có khoảng giăng lưới, còn kì thị màu da màu tóc người khác, không có gì nể mặt bỏ qua.

Quay đầu lại, Atobe Saori phát hiện một bàn năm nam sinh đều đang nhìn mình, ngay lập tức có chút thẹn thùng:

"A.... Xin lỗi, tôi có thể hay không đã xen vào việc của người khác......"

"Không đâu, cảm ơn cậu, bạn học Atobe." Furuya Rei ôn nhu mà cười cười, người quen thuộc hắn Morofushi Hiromitsu có thế nhìn thấy đáy mắt của hắn có chút ấm áp.

Furuya Rei dịch qua bên cạnh một vị trí:

"Cái nhà ăn này đều giống như đã ngồi đầy, nếu không ngại, có thể ngồi ở đây, bạn học Atobe."

Atobe Saori nghĩ nghĩ, như hắn mong đợi mà ngồi xuống.

"Cảm ơn, Fuyura-kun."

Sau khi ngồi xuống, liền cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của 4 bạn học nam sinh, trí nhớ cô siêu tốt, lập tức liền nhận ra, đều là cùng một lớp.

Tới lược thanh niên tóc đen tướng mạo thập phần anh tuấn, cười ôn nhu:

"Người tốt Atobe, vừa rồi quả thực là quá ngầu, nói đến tên Ito kia á khẩu không trả lời được."

Atobe Saori ngại ngùng mà cười cười:

"Hagiwara-kun quá khen....... Bởi vì thật sự là không quen cái loại người này đi công kích người khác có vẻ ngoài đặc biệt trời sinh, cho tự hành đồng một chút......"

Hagiwara Kenji, cô nhớ rõ người này khí chất khác người phi thường cao, thời điểm khai giảng lễ nghi nữ sinh bên cạnh có thảo luận về hắn.

Hagiwara Kenji nghe cô gọi tên mình, kinh ngạc một chút, sau đó liền cười đến ôn nhu.

"Tuy rằng tôi cũng thật khó chịu với tên khốn tóc vàng này, còn cùng hắn đánh một trận. Nhưng tôi sẽ không phải loại, chỉ biết ngoài miệng thể hiện. Tôi đồng ý lời cậu nói, cái tên này xác thật là tên nhát gan không sai."

Ngồi ở đối diện cô là một thanh niên khí chất đẹp trai có đầu tóc xoăn phóng tầm mắt mãnh liệt tới:

"Tôi kêu là Matsuda Jinpei."

Atobe phi thường lễ phép mà cười gật gật đầu:

"Atobe Saori."

"Tên của tôi là Morofushi Hiromitsu." Ngồi ở bên canh Furuya Rei là thanh niên tóc đen có một đôi mắt mèo màu lam ôn nhu.

"Tôi kêu là Date Wataru." Cao lớn nhất, lớn lên cũng cường tráng nhất trở thành thanh niên cường tráng nói.

Cuối cùng là thanh niên da đen tóc vàng, có việc cô đã sớm đem tên của hắn nhớ kỹ trong lòng, hắn cười nói: " Furuya Rei là tên của tôi."

Sáu cá nhân có thành tích tốt nhất lớp Onizuka cứ như vậy không thể hiểu được mà tựa như hợp tình hợp lý ở nhà ăn nói chuyện với nhau.

"Lại nói tiếp, cô như vậy thoạt nhìn giống nữ sinh nũng nịu xinh đẹp, vì cái gì lại muốn tới trường cảnh sát chịu khổ?"

Matsuda Jinpei một bên ăn sườn heo sốt cà ri, một bên bắt đầu không hiểu phong tình lên tiếng: "Vì cái gì lại muốn làm cảnh sát?"

"Này này tiểu Jinpei......" Hagiwara Kenji nghe được da đầu liền tê rần, không khổ là tên thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn của hắn đều không am hiểu cùng nữ sinh giao tiếp, tình huống ở trên đại gia đem tiền chuộc tội cũng không được, vừa lên tới liền phi thường mạo phạm, mắt thấy một câu ngắn ngủm dẫm phải điểm xấu.

Vừa lên tới liền cho thấy khoảng khắc gia nhân nũng nịu ấn tượng, gia nhân liều mạng như vậy, lý luận cùng khả năng thí nghiệm đều kiểm tra đứng nhất, khẳng định không phải là nũng nịu!

Hơn nữa khẳng định là có những cái người ngoài không thể hiểu hết, không thể nói lý do, hoặc là niềm tin nào đó, dẫn tới cô đại tiểu thư có gia cảnh lẫy lừng như vậy lại đảm đương vai trò cảnh sát.

Không sai, đại tiểu thư gia cảnh lẫy lừng, từ lúc bắt đầu, thấy rõ mị lực tốt đến vô đối của Hagiwara Kenji liền chú ý tới, Atobe Saori không có mang vật phẩm trang sức gì.

Rốt cuộc nữ sinh không kiến nghị mang hoa tai cùng vòng cổ, duy nhất trên tay đeo một chiếc đồng hồ màu bạc, dây đồng hồ màu nâu, nhìn một chiếc đồng hồ hoàn hảo bình thường, lại là hãng Patel Philippe mỗi năm chỉ sản xuất 10 cái, giá trị khoảng 360 nghìn đô la một chiếc đồng hồ........

Này đã không phải trình độ có tiền bình thường, giống như đại tiểu thư giai cấp siêu đẳng đến học trường cảnh sát vậy, tuyệt đối là có mục đích đặc thù.......

Atobe Saori như là không nghĩ tới người tên Matsuda Jinpei sẽ đột nhiên hỏi tới dạng vấn đề này, sửng sốt một chút, Hagiwara lập tức xua tay nói:

" A xin lỗi! Quả nhiên là quá mạo phạm đi...... Atobe Saori không cần trả lời cũng không cần nể mối quan hệ........"

"Không có việc gì, cũng không có gì khó để mở miệng. Tôi khi còn nhỏ đã từng cùng người bạn từng cờ gặp gỡ bị bắt cóc, để lại ký ức phi thường không tốt, lúc ấy là một người cảnh sát sử dụng võ thương pháp cực kỳ tinh vi cứu tôi, từ đó về sau, tôi liền lập ý chí làm cảnh sát."

Atobe Saori chậm rãi nói, nhìn biểu cảm kinh ngạc của mọi người, lại dùng ngữ điệu vui sướng hoà hoãn không khí nói:

"Hiện tại đã không có việc gì! Vì muốn nhanh chóng lên làm cảnh sát, tôi còn liền nhảy hai cấp!"

Mọi người sôi nổi hoàn hồn, có lẽ là trùng hợp, mấy người đang ngồi đều có bóng ma tuổi thơ tương đương nhau.

Date Wataru là bởi vì năm đó người cha cảnh sát quỳ xuống cầu xin tội phạm cướp bóc mà nuôi ý chí làm cảnh sát, Matsuda Jinpei là bởi vì khi còn nhỏ cha anh bị cảnh sát hiểu lầm bắt, mà bỏ lỡ thi đấu quan trọng nhất trong cuộc đời, đến nay chưa gượng dậy nổi........

Mà Morofushi Hiromitsu chắc thảm hại hơn, khi còn nhỏ cha mẹ ở trước mặt mình chịu khổ bị giết hại, hung thủ đến nay vẫn còn bật vô âm tính. Bởi vậy hắn thi vào trường cảnh sát, thề muốn đích thân bắt được tên hung thủ.

Thời thơ ấu đều trải qua vụ án ảnh hưởng cả đời của bọn họ, Atobe Saori minh bạch trong miệng bâng quơ vụ án bắt cóc " ký ức không tốt" tuyệt đối không giống sẽ nhẹ nhàng như giọng điệu của cô như vậy, khẳng định là ký ức thảm thương, mọi người lập tức đồng cảm.

Matsuda Jinpei từ trước đến nay luôn làm theo ý mình cũng lộ ra thần sắc xin lỗi:

"Thật xin lỗi...... Atobe! Tôi không nên hỏi như vậy."

Atobe Saori vẫy vẫy tay, cười nói:

"Không quan trọng, đều đã qua đi rất nhiều năm, ăn cơm trước đi, buổi chiều là khoá xạ kích đấy."

Cô giơ ly thuỷ tinh lên nóc nhà ăn:

"Bước vào trường cảnh liền nhận thức được mọi người ưu tú như vậy, tôi thật cao hứng, về sau cũng mong đượcchir giáo nhiều hơn!"

Tay trắng nõn tinh tế đem ly nước giơ lên giữa bàn ăn, mọi người lập tức hiểu rõ ý tứ của cô, chính mình cũng nhiệt tình giơ ly nước lên đưa lại gần.

Ly nước pha lê vang lên âm thanh thanh thuý.

"Được, chỉ dạy nhiều hơn!"

Tháng tư buổi trưa hoa anh đào chậm rãi rơi xuống, theo ánh mặt trời cùng gió ấm ngày xuân đi đến cửa sổ sát đất bên nhà ăn, nhìn chăm chú vào 6 gương mặt tân sinh viên trường cảnh sát cười đến xán lạn.

Dưới phong cảnh hoa anh đào kỷ lục rơi xuống, bọn họ vừa mới bắt đầu tình bạn thân thiết, bắt đầu viết cho cấp dưới chuyện xưa của bọn họ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net