Chương 54: Nói chuyện rõ ràng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, khi mà mặt trời còn chưa sáng rõ, Ciara đã nghe thấy tiếng gọi của bà Weasley:

-Ciara, Hermione, Ginny, dậy đi cưng, đến giờ rồi đó!

Ciara giật mình bật dậy, định đứng lên sửa soạn, nhưng vừa quay sang bên cạnh, cô thấy Hermione và Ginny vẫn đang vùi mình trong chăn, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ. Cũng phải thôi, bữa tiệc ngoài trời ngày hôm qua kết thúc khá muộn, ngay cả Ciara cũng có cảm giác mình còn chưa kịp chợp mắt thì đã bị gọi dậy.

Ngồi đợi Hermione cùng Ginny chuẩn bị xong xuôi, đến khi cả bọn bước xuống phòng bếp, cô đã thấy nhóm Harry, Ron, Fred và George cũng đã ở đó. Bà Weasley đang khuấy món gì đó trong một cái nồi bự chảng trên bếp lò, trong khi ông Weasley ngồi bên cạnh bàn, kiểm tra một thếp vé khổ lớn bằng giấy da. Bộ đồ ông đang mặc có vẻ như là một cái áo len chơi gôn và một cái quần bó rất cũ, hơi rộng quá khổ đối với ông, cái quần được túm lại bằng một sợi dây nít da, trông không khác gì một Muggle.

Còn hai đứa sinh đôi thì trông hết sức hậm hực, hỏi ra mới biết, bọn nó như vậy là do bà Weasley đã đem liệng đi hết đám kẹo bơ Phù – Lưỡi, thứ mà bọn nó mất sáu tháng trời để điều chế. Vì vậy, khi mọi người bắt đầu lên đường thì bầu không khí không được thân mật cho lắm.

Cả bọn sẽ di chuyển đến nơi tổ chức Cúp Quidditch Thế Giới bằng Khóa cảng – vật thể giúp chúng ta di chuyển từ một địa điểm này đến một địa điểm khác vào giờ ấn định trước, còn anh Bill, Charlie và Percy sẽ độn thổ tàng hình đến sau, chú Sirius thì có lẽ không thể đến ngay được do bận bịu với một số công việc. Chính bởi lí do đó, từ sáng sớm, bọn nó đã theo ông Weasley trèo lên đồi Stoatshead, nơi có một cái Khóa cảng đặt tại đó.

Công cuộc đến đó gian nan hơn Ciara tưởng tượng, khi đến nơi thì ai cũng đều nhễ nhại mồ hôi, thở hổn hển. Hermione là người cuối cùng lên được tới đỉnh đồi, tay ôm chặt một bên hông bị xóc đau điếng. Trong khi mọi người bắt đầu tản ra, tìm kiếm cái Khóa cảng thì một tiếng hô vang to trong không gian tĩnh mịch:

-Ở đây nè, Arthur! Lại đây các cháu, chúng ta kiếm được rồi.

Hai hình thù cao lớn in bóng trên nền trời còn lấp lánh sao bên kia sườn đồi. Ông Weasley mỉm cười sải bước tới gần người đàn ông vừa la. Ông Weasley chào:

-Anh Amos!

Bọn trẻ theo gót ông Weasley. Người đàn ông bắt tay với ông Weasley là một phù thủy có gương mặt hồng hào và một bộ ria rậm màu nâu. Ông ta đang cầm một chiếc giầy ống cũ kỹ trông đã mốc meo cả ra.

Ông Weasley giới thiệu:

-Các con, đây là bác Amos Diggory. Bác ấy làm việc ở Bộ Qui chế và Kiểm soát Sinh Vật Huyền Bí. Và ba nghĩ là các con biết cậu Cerdic, con trai của bác ây chứ hả?

Cerdic Diggory là một chàng trai mười bảy tuổi cực kỳ đẹp trai. Anh là đội trưởng và là Tầm thủ của đội Quidditch nhà Hufflepuff ở trường Hogwarts.

Cerdic Diggory nhìn khắp mọi người, nói:

-Xin chào!

Mọi người chào lại, ngoại trừ Fred và George. Hai đứa này chỉ gật đầu thôi. Tụi nó không đời nào chịu tha thứ cho Cerdic về cái tội đã đánh bại đội nhà của tụi nó, đội Gryffindor, trong trận đầu tiên hồi năm ngoái.

Cuối cùng Cerdic hướng mắt sang Ciara:

-Cũng đã lâu rồi không gặp nhỉ?

Cô nhìn anh, khẽ nói:

-Vâng, đã lâu không gặp.

Ông Weasley cùng ông Diggory nói chuyện qua lại một chút, rồi ông nhìn ba đứa nhà Weasley, Harry, Ciara, Hermione và Ginny với ánh mắt hiền hậu:

-Tất cả là con anh đó hả, anh Arthur?

-À, không! Chỉ có mấy đứa đầu đỏ thôi.

Ông Weasley chỉ vào bọn trẻ, giới thiệu:

-Đây là Hermione, bạn của Ron, và đây là Harry cùng Ciara, hai đứa bạn khác...

Mắt ông Diggory mở lớn:

-Chua choa mẹt ơi! Harry hả? Harry Potter phải không?

Harry đáp:

-Ơ... dạ phải.

Harry đã quen với chuyện bị người khác tò mò dòm ngó khi người ta gặp nó, đã quen với cách họ lập tức đưa mắt tìm cái thẹo hình tia chớp trên trán nó, nhưng dù vậy chuyện đó cũng làm cho nó cảm thấy không thoải mái.

Tiếp đó, đúng như dự đoán, ông Diggory nói về trận Quidditch mà Cedric đã đấu với Harry vào hồi năm ngoái một cách tự hào rằng con trai mình đã đánh bại Harry Potter lừng lẫy khiến Fred và George lại nổi cơn quạu một lần nữa. Cerdic có vẻ hơi bối rối, vội nói nhỏ vào tai ba mình rằng đó chỉ là một tai nạn nhưng điều này chẳng làm thay đổi được gì trong suy nghĩ của ông Diggory.

Cuối cùng ông quay sang Ciara:

-Còn cháu chắc hẳn là Ciara Potter?

Ciara gật đầu đáp lại:

-Vâng.

Ông Diggory nhìn cô với vẻ ngạc nhiên:

-À, ta có nghe người ta nói rất nhiều về cháu, nhưng mà không phải bọn họ bảo cháu bị...

-Ba!

Cedric hét lớn, ngăn ông lại, vội nói:

-Xin lỗi em, Ciara, ba của anh, ông ấy vốn là người luôn tiếp nhận thông tin mà không cần phân biệt nó có chính thống hay không.

Ông Diggory phản bác:

-Không chính thống? Cedric, ba đâu có nói sai, ba đã nghe rất nhiều người nói...

Có lẽ ông không chú ý rằng lúc này đây trông ánh mắt của Harry, Ron và Hermione đều rất kì lạ, giống như thể nếu ông còn tiếp tục nói nữa bọn nó sẽ nổi khùng lên. Harry đang định lên tiếng thì có một giọng nói khác cắt ngang:

-Đủ rồi ba à, sắp đến thời gian rồi, chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng đi.

Cedric nhanh chóng chuyển sự chú ý của mọi người vô chiếc giầy ống cũ rích trên tay ông Diggory. Còn Ciara, từ đầu đến cuối cô đều không nói gì, chỉ im lặng nhìn mọi người đang xúm lại sờ vào chiếc giầy, khóe miệng khẽ kéo lên một nụ cười tự giễu.

Đợi mọi người đều bám chặt vô chiếc giầy, ông Weasley ngó đồng hồ đeo tay, lẩm bẩm:

-Ba... hai ... Một...

Và xảy ra ngay tức thì: Ciara cảm thấy như thể có một cái móc câu móc ở trên người cô bỗng nhiên được giật tới trước không cách gì cưỡng lại được. Chân cô nhấc bổng khỏi mặt đất; cô cảm giác được Ginny và Hermione đang ở hai bên hông mình, vai của tụi nó đụng vô vai cô; cả bọn đều vọt tới trước rất nhanh trong cơn gió hú và màu sắc quằn quện.

Khi vừa chạm chân xuống đất, Ciara đã loạng choạng suýt ngã, đưa mắt  nhìn những người khác, kết cục cũng không khác cô là bao, có lẽ chỉ có ông Weasley, ông Diggory và Cerdic vẫn đứng vững vàng, mặc dù trông cũng có vẻ như bị gió quất.

Một giọng nói vang lên:

-Chuyến năm giờ bảy phút đến từ đồi Stoatshead.

Đỡ Harry đứng dậy, Ciara nhìn quanh một vòng, bọn họ đã đến một nơi có vẻ như là một cánh đồng hoang mù mịt trải dài và trống vắng. Trước mặt họ là hai lão phù thủy trong bộ dạng cáu kỉnh và mệt mỏi hết sức. Một trong hai lão cầm một cái đồng hồ vàng bự chảng, còn người kia thì cầm một cuộn giấy da dày cui và một cây viết lông ngỗng. Cả hai lão phù thủy đều ăn mặc như dân Muggle, tuy ràng họ mặc luộm thuộm hết chỗ nói: lão cẫm đồng hồ mặc một bộ đồ nỉ, mang giày cao su cao tới bắp đùi; còn lão kia thì mặc váy ca rô của dân Tô Cách Lan và trùm một cái pông-xô.

Ông Weasley lượm chiếc giầy ống lên, đưa cho lão phù thủy mặc váy, rồi cùng hai người bọn họ chào hỏi một chút. Sau khi biết chỗ cắm trại, ông bảo bọn trẻ đi theo ông.

Họ đi ngang qua cánh đồng hoang trống trải, không thể phân biệt được cái gì ra cái gì trong lớp sường mù. Sau khoảng hai mươi phút, một cái chòi bằng đá nhỏ xíu kế bên một cánh cổng hiện ra. Đằng sau cánh cổng đó, Harry chỉ có thể đoán những hình thù ma quái mờ ảo của hàng trăm và hàng trăm chiếc lều mọc lên trên sườn dốc thoai thoải của một bãi đất rộng lài xuống một cánh rừng âm u phía đường chân trời. Cánh Weasley tạm biệt cha con Diggory và đến gần cái cửa chòi đá.

Một người đàn ông đứng trong ngạch cửa, nhìn ra phía những cái lều. Chỉ thoáng nhìn là Harry và Ciara nhận ra ngay đây là một Muggle thứ thiệt duy nhất ở trong vùng rộng nhiều mẫu quanh đây. Khi nghe tiếng bước chân, gã Muggle quay đầu lại nhìn bầu đoàn Weasley. Ông Weasley hớn hở nói:

-Chào!

Gã Muggle nói:

-Chào!

-Ông có phải là ông Roberts không?

-Ờ, phải. Còn ông là ai?

-Weasley ... Hai lều đăng ký trước cách đây hai ngày.

Ông Roberts dò cái danh sách dán trên cánh cửa:

-Có đây, chỗ của ông phía trên khu rừng đằng kia. Chỉ một đêm thôi hả?

Ông Weasley nói:

-Đúng vậy.

Ông Roberts nói:

-Vậy ông có trả tiền ngay bây giờ không?

Ông Weasley nói:

-Ờ... được... đương nhiên...

Ông Weasley lùi ra khỏi chòi đá một khoảng cách ngắn và ngoắc Harry về phía ông. Mặc dù không biết hai người bọn họ đang thì thầm chuyện gì nhưng nhìn thấy ông Weasley rút từ túi áo ra một cuộn giấy tiền Muggle, Ciara đã có thể dễ dàng đoán được ông không biết xài loại tiền này.

Hành động của ông Weasley đương nhiên cũng khiến gã Muggle nghi ngờ, bởi lẽ ngày hôm nay ông Weasley không phải là người đầu tiên gã gặp hành xử kì lạ như vậy. Hơn nữa nơi này cũng chưa bao giờ đông đúc như vậy, hàng trăm người giữ chỗ trước, giống như kiểu đang tập hợp một lực lượng, dường như có quen biết lẫn nhau, giống như một bữa tiệc lớn. Nhưng vừa nói ra suy nghĩ này với ông Weasley, gã đã ngay lập tức bị một phù thủy mặc quần chẽn, xuất hiện từ khoảng không bỏ bùa mê ngải lú (Obliviate), thay đổi kí ức của gã về sự việc ngày hôm nay.

Cả đám lần mò qua khu đồng trống mịt mờ sương khói giữa hai dãy lều. Hầu hết các lều trông rất bình thường, chủ nhân của các lều hiển nhiên là đã cố gắng hết sức để làm ình thật giống với dân Muggle, nhưng rồi lại tự thò đuôi phù thủy ra khi thêm thắt vô nào là ống khói, nào là chong chóng gió, nào là dây chuông. Đây đó lại xuất hiện một cái lều trông phù thủy rành rành đến nỗi Harry thấy có ngờ vực cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Lưng chừng trảng trống là một cái lều làm bằng những tấm lụa sọc mắc đầy những đồ trang trí hào nhoáng xa xỉ, trông như một tòa lâu đài tí hon, cắm đầy những cái lông công trên lối ra vào. Xa hơn một chút nữa, cả đám Weasley đi ngang một cái lều có ba tầng, với mấy cái tháp, kèm theo vườn bông trang trí nào là đồng hồ mặt trời, bể nước cho chim tắm, và cả một cái hồ có vòi phun nước nữa.

Cả đám đã đến bên bìa rừng trên chỗ cao nhất của khu đồng trống. Chỗ đó trống trải, có một cái biển nhỏ xíu đóng xuống mặt đất ghi là WEEZLY (Họ ghi sai nhà Weasley ). Ông Weasley vui mừng lắm:
-Không thể có chỗ nào tốt hơn được. Sân khấu ở ngay bên kia của cánh rừng đó, coi như mình ở sát nhất rồi.

Sau một hồi xoay sở, cả đám cũng dựng được hai cái lều đôi xộc xệch, nhưng rắc rối là nhóm bọn họ rất đông người nhưng hai cái lều này lại quá nhỏ. Có lẽ Harry và Hermione cũng nhận ra vấn đề này, bọn nó đưa mắt sang nhìn ông Weasley, chỉ thấy ông ngồi thụp xuống đất, dùng cả hai tay lẫn hai chân để bò vào trong cái lều đầu tiên, theo sau ông, mấy đứa nhóc nhà Weasley nhanh chóng chui vào. Cuối cùng Harry, Ciara và Hermione cũng chỉ biết theo họ vào trong căn lều chật hẹp. Bước qua cái tấm vải cửa lều, Ciara đã ngạc nhiên, bên trong trông giống như một căn hộ ba phòng kiểu xưa, có đầy đủ buồng tắm và nhà bếp, có những tấm khăn đan phủ trên những cái ghế chệch choạc không ăn rơ với nhau và một cái mùi mèo hết sức nồng.

Cái lều của tụi con gái thì nhỏ hơn lều của con trai một chút, và không có mùi mèo. Vừa đặt chiếc ba lô trên lưng xuống, Ciara liền cùng Harry, Ron, Hermione cầm ấm nước và nồi xoong đi băng qua sân đấu để lấy về một ít nước. Tụi nó đi chậm chạp qua những dãy lều, háo hức ngó ngang ngó ngửa. Bỗng, đằng sau lưng vang lên một giọng nói quen tai:

-Mọi người đi đâu vậy?

Quay đầu lại, bọn nó mới biết Cedric đã đứng ở đằng sau từ lúc nào, Hermione thay mọi người trả lời:

-Có một cái vòi nước được đánh dấu trong tấm bản đồ của khu cắm trại, bọn em định đến nơi đó.

Nghe câu trả lời của cô bé, Cedric mới nhìn đến ấm nước trên tay Ron, bày ra vẻ mặt chợt ngộ ra, mỉm cười nói:

-Có lẽ anh đã khiến mọi người lãng phí thời gian với mình rồi, anh cũng không nên làm phiền thêm nữa...

Vừa nói Cerdic vừa quay sang Ciara:

-Nói chuyện cùng anh một chút, được chứ?

Ciara có vẻ không hề ngạc nhiên với sự việc này, cô nói với Harry:

-Em cũng có điều cần nói, mọi người đi trước đi, một lát nữa em sẽ đến sau.

Harry nhìn cô rồi lại nhìn Cedric, cuối cùng cũng chỉ đành đồng ý.

Đợi khi bọn họ đã đi khuất, Ciara mới mở lời:

-Chắc chuyện anh cần nói cũng giống chuyện của em nhỉ?

Cedric yên lặng không nói gì.

Ciara nói tiếp:

-Em xin lỗi, đáng ra em không nên trốn tránh anh như vậy.

-Sao em lại phải làm vậy?

-Vì em cho rằng anh cũng chẳng muốn gặp lại em đâu.

Câu trả lời của cô khiến Cedric có vẻ bối rối, anh vội vàng nói:

-Không... không phải như em nghĩ...

Ciara cắt ngang:

-Từ năm nhất, em đã quen biết anh, anh là bạn học tập của em suốt ba năm liền, mặc dù gặp trở ngại trong giao tiếp nhưng chúng ta vẫn trao đổi với nhau khá ăn ý.

Cô nhìn Cedric mỉm cười khó hiểu:

-Chắc hẳn anh cũng nghe người khác nói rồi, rằng em vốn chẳng hề bị câm. Phải, bọn họ đã nói rất đúng. Quen biết nhau lâu như vậy, em đương nhiên hiểu rất rõ, không phải anh không thích bị người khác lừa gạt hay sao?

Cedric hiểu ra:

-Vậy nên đó là lí do khiến em tránh mặt anh.

Cô bình tĩnh trả lời:

-Đúng vậy.

-Ciara, anh không tức giận vì việc em lừa dối anh, anh chỉ cảm thấy không thoải mái khi em không đến giải thích rõ ràng với anh.

-Lí do làm như vậy, em không thể nói được.

Ciara nói với giọng kiên quyết.

Cedric nhìn cô, hai hàng mày cau lại, trông có vẻ không hài lòng. Cả hai nhìn nhau, trầm mặc không nói gì.

Nhưng chỉ sau mấy phút suy nghĩ, gương mặt anh lại giãn ra:

-Anh xin lỗi, ai cũng đều có bí mật của mình, quả thật là anh không đúng khi đưa ra yêu cầu như vậy.

Ciara vội sửa chữa lại:

-Không, anh không có lỗi gì ở đây cả, đều là do em mới phải...

Nhìn vẻ mặt bối rối của cô, Cedric đột nhiên mỉm cười:

-Ít nhất em cũng chịu nói chuyện rõ ràng cùng anh, thay vì cứ tiếp tục trốn tránh, như thế này khiến anh thấy dễ chịu hơn nhiều.

Ciara nghe vậy, nói với giọng đầy ngạc nhiên:

-Anh không tức giận?

-Không phải em có lí do riêng sao? Em hẳn là cũng không muốn làm vậy. Dẫu sao cũng đã hoá giải hiểu lầm với nhau, có được không nếu chúng ta tiếp tục là bạn bè?

Ciara chậm rãi ngước lên nhìn Cedric, ánh nắng buổi sáng đổ xuống đất, hắt lên khuôn mặt anh, khiến gương mặt trông lại càng thêm rạng rỡ. Cô đăm đăm nhìn anh, không biết đang suy nghĩ gì.

Một lúc sau, khoé miệng khẽ giương lên, mỉm cười xinh đẹp:

-Được thôi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net