Cậu bạn tóc đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão Snape đưa Meadow đến nhà ga Ngã Tư Vua lú, lão chất cái rương của Meadow lên chiếc xe đẩy và đẩy vô sân ga cho nó.

" Vé tàu đây, nhớ giữ cho kĩ !"

Vừa dứt câu, lão hòa vào dòng người mà đi mất để lại Meadow bé nhỏ một mình. Chuyến tàu bắt đầu khởi hành lúc mười một giờ. Con bé nhìn cái vé rồi bắt đầu tìm kiếm sân ga chín - ba - phần - tư.

Có một con số 9 rất lớn bằng nhưa ở trên một sân ga, và một con số 10 cũng rất lớn ở trên một sân ga khác kế bên. Và ở giữa hai sân ga đó không có cái gì khác.

Meadow biết nó có tồn tại nhưng lại không biết chính xác nó ở đâu. Con bé lẩm bẩm trong miệng :

" Lão đã cất công tới đây vậy mà không chịu chỉ mình sân ga ở đâu cả !"

Meadow cứ đứng yên một chỗ rồi lặng lẽ quan sát mọi ngườu xung quanh nó. Có một thằng nhóc đẩy một xe đầy hành lí, còn đem theo một con cú.

Meadow nhìn thằng bé lớ ngớ chạy đến hỏi người bảo vệ điều gì đó nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu. Mãi dõi theo mà không biết thằng bé ấy đã chạy đến chỗ mình.

" Xin chào, cậu biết sân ga chín - ba - phần - tư ở đâu chứ ?"

" Tớ không biết nhưng tớ cũng đi đến Hogwarst như cậu"

" Nhìn cậu rất quen mắt, hình như ta đã gặp nhau ở đâu rồi ?"

" Tiệm trang phục của phu nhân Malkin"

"Đúng vậy, là tiệm trang phục"

" Tớ là Harry, Harry Potter. Tớ có thể làm quen với cậu chứ ?"

"Được, tớ là Meadow, chỉ là Meadow thôi !"

Hai đứa trẻ bắt tay nhau, cùng nhau đi tìm sân ga chín - ba - phần - tư. Theo như cái đồng hồ to bành gắn trên tấm bảng thông báo tàu đến, chỉ còn mười phút nữa để lên chuyến tàu đến Hogwarts, mà hai đứa thì không biết làm sao lên được tàu.

Đúng lúc đó có một nhóm người đi tới sau lưng nó và nó nghe lóm được vài ba câu họ đang nói.

"... Đầy nhóc Muggle, biết ngay mà..."

Cả hai quay phắt lại. Người nói là một người đàn bà béo múp míp. Bà đang trò chuyện với bốn cậu con trai, tất cả đều có tóc đỏ hoe. Mỗi đứa cũng đẩy trước mặt một cái rương và họ đều có cú.

Trống ngực đánh liên hồi, Harry cùng Meadow lập tức đẩy cái rương theo họ. Họ dừng lại, hai nhóc cũng dừng lại, đủ gần để nghe rõ hơn những gì họ nói. Bà mẹ nói với đứa con:

" Xem coi, sân ga số mấy ?"

" Chín - ba - phần - tư !"

Một bé gái nhỏ xíu, cũng tóc đỏ nắm tay bà mẹ nài nỉ:

" Má ơi, con muốn đi..."

" Con chưa đủ tuổi đi học mà Ginny. Yên nào !"

" Được rồi, Percy, con đi trước."

Đứa con trai có vẻ là đứa lờn nhất trong bọn bèn đi thẳng về phía sân ga số chín và sân ga số mười. Cả hai chăm chú nhìn, cẩn không chớp mắt lấy một cái để không bị mất hút cậu ta.

Nhưng vừa đúng lúc thằng bé đến được hàng rào ngăn hai sân ga thì một đám đông du khách kéo tràn qua trước mặt. Khi tên khách đeo ba lô cuối cùng đi ra khỏi tầm nhìn của hai nhóc thì thằng bé kia đã tan biến.

Người đàn bà múp míp nói:

" Fred, tới phiên con."

Một trong mấy đứa con trai còn lại nói:

" Con không phải là Fred, con là George. Thật tình, thưa bà, bà tự xưng là mẹ của chúng con, vậy bà không thể phân biệt con là George sao ?"

" Xin lỗi con, George à."

" Đùa tí thôi, chứ con là Fred."

Thằng bé nói xong là chạy mất, người em song sinh của nó hối hả chạy theo gọi ơi ới. Lẽ ra chúng đừng chạy nhanh quá như vậy. Chỉ nháng một cái là thằng chạy trước mất tiêu. Nhưng mà mất tiêu đi đâu ?

Bây giờ đến đứa con trai thứ ba đang rón rén về phía hàng rào. Nó gần tới rồi, bỗng nhiên hết sức đột ngột, không thất nó đâu nữa.
Không có gì xảy ra cả.

Harry đành hỏi thăm người đàn bà múp míp:

" Xin lỗi thưa cô, nhưng vừa rồi cô nhắc đến sân ga chín - ba - phần - tư ạ ?"

Nhìn hai đứa nhóc đẩy những cái rương to tổ nái, vẻ mặt đầy hoang mang chắc hẳn hai nhóc ấy cũng là tân sinh trường Hogwarts.

" Chào hai nhóc, lần đầu đến Hogwarts hở ? Thằng Ron nhà bác cũng mới toanh"

Bà chỉ vào đứa con trai nhỏ nhất của mình. Nó cao, gầy, lóng ngóng, mặc đầy tàn nhan, bàn tay bàn chân to bè, và mũi thì dài sọc.

Meadow lúng túng hỏi tiếp :

" Dạ nhưng mà... nhưng mà... con không biết làm sao... "

" Làm sao vô sân ga hả ?"

Người đàn bà múp míp tử tế tiếp lời, Harry gật đầu. Bà nói:

" Đừng lo, tất cả những gì con phải làm là đi thẵng vào hàng rào giữa sân ga số chín và sân ga số mười. Đừng dừng lại và đừng sợ đâm đầu vào đó, điều này rất quan trọng. Tốt nhất là cứ chạy nhanh một chút nếu con thấy sợ. Con đi đi, đi trước Ron đi."

" Ơ... dạ."

Harry chào rồi đẩy cái rương của mình quay lại, đăm đăm ngó cái hàng rào. Trông hết sức chắc chắn. Nó bắt đầu đi về phía đó. Người ta vượt qua mặt nó để đến sân ga số chín hoặc số mười. Nó đi mau hơn. Nó sắp đụng vào hàng rào và thế nào nó cũng bị rắc rối.

Tựa người vô cần chiếc xe đẩy, nó dồn sức đẩy xe chạy tới thật nhanh. Hàng rào gần hơn, gần hơn và gần hơn. Nó không thể nào ngửng được nữa rồi. Chiếc xe đẩy chạy muốn vượt khỏi tay nó lôi nó theo. Chỉ còn cách hàng rào một bước mà thôi. Nó nhắm nghiền mắt lại để khỏi thấy một vụ tông rào khốc liệt.

Nhưng điều đó chẳng xảy ra... Harry cứ đẩy xe chạy hoài. Nó bèn mở mắt ra.

Trước mắt nó là một đầu máy hơi nước màu đỏ tươi đang nằm đợi trên đường rầy kế bên sân ga đôn đúc hành khách. Một tấm bảng trên cao mang hàng chữ Tốc hành Hogwarts, khỏi hành lúc mười một giờ.

Harry ngoái nhìn lại phía sau và thấy một cái cổng sắt thô ở đúng ngay chỗ cái hàng rào trước đó, trên cổng có ghi: Sân ga số chín - ba - phần - tư.

Thế là Harry đã vô được sân ga chín - ba - phần - tư. Thằng bé lựa một chỗ ít người cách đó không xa đứng đợi cô bạn vừa quen - Meadow.

Meadow không nhanh cũng không chậm, ung dung bước tới chỗ Harry.

Khói từ đầu máy xe lửa bảng lảng trên đầu đám đông đang trò chuyện, trong khi những con mèo lông đủ màu ưỡn ẹo quẩn chân người khắp đó đây.

Bọn cú vọ thì hí hoé nhau theo phong cách cú vọ, giữa những tiếng loé xoé và tiếng rương hòm ken két cạ vào nhau.

Những toa xe đầu đã đầy nhóc học sinh, có mấy đứa vẫn thò đầu ra cửa sổ nói chuyện với gia đình, mấy đứa nữa đang cự cãi nhau giành ghế.

Cả hai đẩy chiếc xe hành lý của mình xuống sân ga tìm một ghế trống, đi ngang qua một thằng bé mặt tròn quay đang kêu :

" Bà ơi, con làm mất cóc nữa rồi !"

" Ôi Neville! "- Meadow nghe tiếng thở dài của một bà già.

Góc kia, một thằng bé khác có mái tóc bết từng lọn đứng giữa một đám nhóc đang nài nỉ:

" Cho coi chút đi, Lee. Coi chút thôi mà."

Thằng bé bèn hé nắp cái hộp nó đang ôm trong tay. Bọn nhóc xung quanh kêu thét lên, hết hồn khi thấy một cái chân dài lông lá thò ra từ trong hộp.

Harry chen lấn đám đông cho đến khi kiếm được một toa trống gần cuối xe lửa. Cậu nhét Headwig vào trước rồi mới bắt đầu vật lộn với mấy cái rương to tổ nái kia.

" Cậu cần tớ giúp một tay không Potter ?"

" Cậu để rương vào rồi à, Meadow ?"

" Tớ vẫn chưa để vào được, nó nặng quá. Tớ còn không nhấc nổi."

Trong khi hai nhóc đang loay hoay với đống hành lí thì nghe có tiếng hỏi :

" Hai nhóc cần giúp một tay không ?"

Thì ra là một trong hai anh em sinh đôi tóc đỏ đi cùng với người đàn bà múp míp tử tế lúc nãy.

Harry hổn hển:

" Ôi ! Cám ơn."

" Ê, Fred lại đây đỡ một tay coi !"

Nhờ hai anh em sinh đôi giúp, cuối cùng những cái riêng cũng đã yên vị nằm ở một góc của toa tàu.

Vẻ mặt vui mừng lộ rõ trên mặt hai nhóc, bọn nó đồng thanh đáp :

" Cám ơn hai anh"

Bỗng nhiên, một trong hai anh em sinh đôi chỉ vào vết thẹo hình tia chớp trên trán Harry, kêu lên:

" Cái gì kia?"

" Á... cậu là...? " - Đứa thứ hai lắp bắp.

" Đúng là cậu ấy rồi !" - Đứa sanh đôi đầu tiên lại nói :

" Đúng không ?"

Harry ngơ ngác:

" Đúng cái gì ?"

Cả hai anh em sanh đôi đồng thanh nói:

" Harry Potter."

" Ờ, nó..." - Harry vỡ lẽ ra

" À, ý tôi nói, vâng, vâng..., là tôi đó mà."

" Hai anh biết cậu ấy sao ?". Meadow đang cảm thấy rất thắc mắc, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, con bé dám chắc rằng người bạn mới của nó - Harry Potter có gì đó rất bí ẩn.

Hai thằng bé kia đực mặt ra nhìn Harry khiến nó ngượng chín cả người. May sao vừa lúc đó, bên ngoài cửa toa xe lửa cất lên một giọng nói dịu dàng làm Harry bớt căng thẳng.

" Fred ơi? George à? Các con có trong đó không ?"

" Tới liền, má ơi."

Hai anh em nhìn Harry lần nữa rồi mới nhảy ra khỏi toa xe.

Harry ngồi xuống cạnh cửa sổ, hơi khuất nhưng cũng có thể nhìn thấy gia đình tóc đỏ đứng trên sân ga và nghe tiếng họ chuyện trò.

Harry quay sang nhìn Meadow thì thấy con bé đang nhìn chằm chằm vào mình, cậu lí nhí hỏi rằng :

" Có chuyện gì sao Meadow ?"

" Bọn họ biết cậu đó Potter, cậu từng gặp họ sao ?"

Harry vội lắc đầu, cậu chưa từng gặp gia đình tóc đỏ ấy, đây là lần đầu tiên cậu được tiếp xúc vớ bọn họ.

Tàu lửa bắt đầu chuyển bánh. Harry nhìn thấy mọi người đang vẫy tay chào tạm biệt với mấy nhóc học sinh. Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng có được thứ tình cảm được gọi là gia đình ấy.

Meadow thấy Harry thở dài một hơi, có vẻ cậu bé cũng giống như cô, không ai dặn dò hay đến tạm biệt.

" Potter, cậu có chuyện gì sao ?"

" Không có gì đâu Meadow, tớ chỉ cảm thấy nơi này lạ quá !"

" Ừ, tớ cũng cảm thấy vậy. Đây là lần đầu tiên tớ biết đến thế giới phù thủy, nó có nhiều thứ mới lạ quá. "

" Meadow, cậu gọi tớ là Harry được rồi !"

Meadow vội gật đầu, con bé trân trọng người bạn này của nó lắm. Dù sao Harry cũng là một phù thủy giống nó, nó không cần phải che dấu hay sợ hãi về bản thân mình.

Cửa toa tàu nhẹ mở và thằng em út trong đám anh em tóc đỏ thò đầu vào. Nó chỉ vào chỗ đối diện với Meadow hỏi:

" Hai bồ cho tớ ngồi đây được chứ ? Mấy toa khác hết chỗ rồi."

Harry gật đầu, thằng bé ngồi xuống. Nó liếc Harry rồi nhìn thật nhanh ra ngoài cửa sổ, giả vờ như không hề nhìn Harry. Trên mũi nó vẫn còn một vết đen.

" Ê, Ron !"

Hai anh em sinh đôi quay trở lại, một đứa nói:

" Ron nè, tụi anh lên toa giữa nhe - Thằng Lee Jordan có một con nhện lông khổng lồ ở trên đó."

Ron lầu bầu.

" Ừ !"

Đứa sinh đôi thứ hai bảo:

" Chào hai nhóc hồi nãy tụi này quên giới thiệu. Tụi này là Fred và George Weasley. Còn đây là Ron, em của tụi này. Hen gặp lại sau nha. Chào !"

Harry và Meadow cùng nói:

" Chào! "

Hai anh em sinh đôi lách qua toa kế. Cánh cửa ngăn toa đóng lại sau lưng chúng. Ron buột miệng hỏi:

" Bồ là Harry Potter thiệt hả ?"

Harry gật đầu.

" Thiệt hả? Ơ... vậy mà mình cứ tưởng là anh Fred va George nói giỡn "

Meadow thấy thế bèn hỏi :

" Cậu biết Harry sao ?"

Nhóc tóc đỏ gật đầu, sau đó nó quay lại hỏi Harry :

" Vậy đúng là bồ có cái... a... cái..."

Nó chỉ lên trán Harry.

Harry đưa tay vén mớ tóc rủ trên trán để lộ ra cái thẹo hình tia chớp. Ron nhìn cái thẹo đăm đăm.

" Vậy ra đó là chỗ mà kẻ - mà - ai - cũng - biết - là - ai - đấy đã..."

" Phải. - Harry nói - Nhưng mà tôi chả nhớ được gì về chuyện đó cả."

" Không nhớ gì hết trơn ?"

" Ờ... có nhớ ánh sáng xanh lè, nhưng không nhớ thêm được gì nữa."

" Chà !"

Cả hai nói về chuyện gì đó, Meadow nghe không hiểu gì hết, con bé lại lí nhí hỏi nhóc tóc đỏ :

" Kẻ - mà - ai - cũng - biết là ai vậy ?"

" Cậu không biết kẻ đó sao ?"

Meadow lắc đầu, nhóc tóc đỏ nói tiếp :

" Kẻ đó rất kinh khủng, hắn ta là chúa tể hắc ám mạnh mẽ và nguy hiểm nhất mọi thời đại. Hắn chỉ huy một đội quân thực sự gồm các phù thủy và sinh vậy bóng tối, thực hiện vô số vụ giết người tàn bạo. Hắn ta ghét lũ Muggle và phù thủy được sinh ra trong gia đình Muggle "

Harry gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu còn Meadow lại ngơ ra, nó lại hỏi tiếp :

" Muggle là gì ?"

Ron hào hứng đáp :

" Muggle là người không có phép thuật "

Ron ngồi nhìn chằm chằm Harry một lát, rồi như chợt nhận ra hành động của mình là khiếm nhã, nó bèn quay mặt nhìn ra cửa sổ thật nhanh.

Harry cũng tò mò về nhóc tóc đỏ, cậu hỏi Ron :

" Cả nhà bồ đều là phù thủy hả ?"

" Cả nhà mình đều là phù thủy "

" Ước gì tớ cũng có ba người anh phù thủy như bồ "

Nhóc tóc đỏ đính chính :

" Năm người lận. Mình là đứa thứ sáu trong nhà đi học ở Hogwarts. Bao nhiêu là áp lực đè lên đầu: phải xứng đáng là em của mấy ông anh. Anh Bill và Charlie đã ra trường, anh Bill đứng đầu bên nam sinh, còn anh Charlie là đội trưởng đội bóng Quidditch. Bây giờ anh Percy là huynh trưởng. Anh Fred và anh George thì quậy lắm, nhưng họ cũng luôn đạt điểm cao và ai cũng thích tính tiếu lâm của hai ảnh. Ai cũng mong mình phải giỏi như những ông anh của mình, nhưng nếu có giỏi thì cũng chẳng được tới đâu, vì những việc đó mấy ông kia làm trước rồi. Có tới năm ông anh thì bồ không thể có cái gì mới được. Mình mặc áo dài cũ của anh Bill, xài cây đũa phép cũ của anh Charlie, đến con chuột của mình cũng là con chuột già của anh Percy không thèm chơi nữa."

Ron móc trong túi áo khoát ra một con chuột xám mập ú đang ngủ say.

" Nó tên là Scabbers, vô dụng hết chỗ nói. Hiếm khi thấy nó thức, lúc nào nó cũng ngủ. Anh Percy được ba thưởng cho một con cú vì làm huynh trưởng. Nhưng mà ba má không đủ tiền... Ý mình nói là mình xài đỡ con chuột của anh Percy cũng được."

" Tớ là Ronal Weasley, gọi Ron là được rồi. Tớ cũng biết Harry Potter, còn bồ là ?"

" Tớ là Meadow, chỉ là Meadow thôi. Rất vui được gặp cậu "

" Nhìn cậu thật đặc biệt"

" Đặc biệt ?"

" Cậu có đôi mắt màu vàng nhạt và mái tóc màu bạc, nó giống như câu truyện mà mẹ hay kể cho tớ nghe lúc nhỏ "

" Tớ chưa từng nghe về nó ". Harry nhỏ giọng nói.

" Người được sinh ra với mái tóc màu bạc sẽ được gọi là người được chọn bởi các tinh linh, họ tin rằng mái tóc màu bạc là thứ để nhận biết đứa con mà các tinh linh gửi gắm để giúp đỡ loài người."

" Meadow, cậu biết về nó chứ ?"

" Tớ biết nó, tớ cũng ghét nó. Nó đã suýt khiến cho tớ bỏ mạng"

" Bỏ mạng ?" - Harry và Ron nhìn nhau, sau đó lại quay qua nhìn Meadow

" Tuy tớ là người có đôi mắt màu vàng nhạt và mái tóc màu bạc, nhưng lại là một phù thủy "

" Sao lại liên quan đến phù thủy ?"

" Bạo động ma lực, tớ không thể kiểm soát được nó. Nó khiến mọi người bị thương, tớ không muốn tin nhưng nó đã xảy ra. Mọi người ghét bỏ, gọi tớ là bóng tối"

" Thật xin lỗi, bọn tớ không biết rằng nó lại như vậy"

" Không sao cả, mọi chuyện đã qua rồi. Hơn nữa tớ biết rằng tớ là phù thủy và phù thủy không xấu xa như lời đồn "

Trong lúc cả ba mãi trò chuyện thì chiếc xe lửa đã đưa họ ra khỏi Luân Đôn. Bây giờ nó đang lao vun vút qua những cánh đồng nhởn nhơ những đàn cừu và bò thong thả gặm cỏ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net