Chương 2: Giáo Sư Mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày hôm sau, Lyra và Draco rời nhà đến sân ga sân ga Chín Ba Phần Tư  để khởi hành đến trường Hogwarts. Vẫn như mọi lần, khi cả gia đình Malfoy đến được sân Chín Ba Phần Tư nơi đoàn tàu tốc hành Hogwarts đang đứng nhả từng cột khói dày đặc, khắp sân ga là những học sinh chuẩn bị khởi hành và gia đình đưa tiễn. Lyra hít một hơi dài thứ mùi hương quen thuộc này và cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên.

" Tạm biệt hai con, nhớ viết thư cho mẹ khi đến nơi. Giáng sinh gặp lại nhé."

Bà Narcissa nói, bà ôm chầm lấy hai người con, hôn những nụ hôn tạm biệt lên trán hai người.

Một tiếng còi báo vang lên, Lyra và Draco bắt đầu vội vã lên tàu. Con tàu bắt đầu lăn bánh, hình bóng của ông bà Malfoy lùi lại dần phía xa, sau đó tàu vòng qua một khúc ngoặt và khung cảnh ga tàu biến mất. Con tàu bắt đầu tăng tốc thẳng tiến đến phương Bắc, những ngôi nhà bên ngoài chạy vụt về phía sau rất nhanh.

Lyra quay lại nói với Draco:

" Anh có ngồi cùng em không?"

Draco xoa đầu, vẻ bối rối:

" Ờ.... Anh phải đến toa Huynh trưởng, ừm...đó là quy định."

Lyra gật đầu:

" Thế em sẽ đi tìm chỗ, nếu được thì đến tìm em sau nhé."

Lyra xách theo chiếc rương đồ đi dọc hành lang, nhìn vào các toa tàu xem còn chỗ nào trống không. Sau một lúc tìm kiếm, cuối cùng Lyra cũng tìm thấy một toa có vẻ còn khá nhiều chỗ trống. Trong toa này chỉ mới có Luna Lovegood đang ngồi một mình, Lyra đẩy cánh cửa toa tàu mở ra rồi bước vào:

" Chào Luna. Rất vui được gặp em, chị ngồi đây được chứ?"

Luna ngước đôi mắt to cộ mơ màng lên nhìn Lyra, cô bé vui vẻ đáp lời:

" A chị Lyra. Chị ngồi đi."

Lyra mỉm cười với cô bé, nói:

" Cảm ơn em."

Sau khi cẩn thận cất rương đồ lên chỗ để hành lý, Lyra ngồi xuống bên cạnh Luna. Lúc này cô bé nhìn lên từ một tờ báo vẫn cầm trên tay từ đầu đến giờ, cô bé hỏi:

" Anh Draco đâu rồi? Em nhớ là anh hẹn sẽ gặp lại em trên tàu mà."

Lyra ngạc nhiên nhìn Luna:

" Hẹn nhau?!? Hai người đã viết thư cho nhau à?"

Vẫn cái giọng nhỏ nhẹ mơ màng ấy, Luna trả lời:

" Vâng, em với anh Draco đã gửi thư qua lại suốt mùa hè mà. Anh không kể cho chị sao?"

" Không! Anh ấy không kể gì cho chị cả!"

Lyra ngạc nhiên trước thông tin mới nghe được, Draco và Luna đã trao đổi thư từ cho nhau trong suốt mùa hè vừa qua ư?!? Đúng là một tin chấn động, Lyra không biết anh trai cô lại dấu cô chuyện này đấy. Draco vốn có thái độ không tốt với Luna trước đây, mỗi khi hai người này gặp nhau là bắt đầu cãi vã không ngừng nhưng nay lại thân thiết với cô bé đến nỗi hai người họ đã viết thư trao đổi suốt mùa hè. Không phải Lyra không nhận ra sự thay đổi trong mối quan hệ của họ, từ cái lần Draco mời Luna làm bạn nhảy trong vũ hội giáng sinh là cô đã nhận thấy sự thân thiết kỳ lạ giữa hai người. Và nhiều lần Lyra cũng bắt gặp anh trai cô cùng với Luna dưới sân trường nhưng cô thật sự không ngờ sự thân thiết của họ đã đến độ gửi thư cho nhau rồi.

Trong lúc Lyra đang mải mê suy nghĩ, cánh cửa toa tàu lại được mở ra. Ở bên ngoài cửa là Harry Potter và cô em gái gái tóc đỏ Ginny Weasley. Harry đưa mắt nhìn Lyra rồi nhanh chóng nhìn xuống dưới chân.

Ginny Weasley nhìn Lyra đầy cảnh giác, rồi nhìn sang Luna, lúc này cô bé đó mới nói:

" Chào Luna." Ginny nói, hoàn toàn phớt lờ Lyra. "Chúng tớ có thể ngồi đây chứ?"

Luna ngước nhìn lên, rồi gật đầu ra hiệu đồng ý.

Harry và Ginny nhanh chóng bước vào toa tàu, xếp gọn gàng những rương đồ lên giá để hành lý và ngồi xuống ghế đối diện.

Lyra liếc nhìn Harry qua khóe mắt, không muốn tỏ ra là mình đang nhìn chằm chằm. Một mùa hè trôi qua, trông Harry đã cao lên khá nhiều, vẫn là dáng vẻ gầy gò với mái tóc bù xù đấy. Nhưng trông cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều. Có lẽ những trải nghiệm vào cuối năm học năm ngoái đã khiến cho cậu bé Potter ngày nào đang dần trưởng thành thành một người lớn hơn, hiểu rõ được những trách nghiệm của bản thân hơn.

Trong lúc đó, Harry cũng đang lén nhìn Lyra, nó không muốn tỏ ra quá lộ liễu. Lyra vẫn vậy, cô ấy vẫn xinh đẹp như một đóa tường vi nở rộ. Nó không biết cảm xúc mình dành cho Lyra nên được gọi tên như thế nào?!? Harry rất thích được nói chuyện với cô ấy, ở bên Lyra nó có thể thoải mái kể những bí mật sâu kín nhất mà nó không thể kể cho bất cứ ai, kể cả Ron và Hermione. Lyra sẽ đưa ra những lời khuyên mà nó thấy hữu ích nhất đối với nó. Và dường như, nó rất thích Lyra, mọi thứ của cô ấy đều cuốn hút nói một cách kỳ lạ. Nhưng Harry cũng cảm thấy phải dè chừng Lyra, bởi vì gia đình cô. Lyra Malfoy, nhiều lúc nó thầm ước cô ấy có thể là bất cứ ai nhưng tại sao lại phải là Malfoy?!?

Đoàn tàu lao rầm rầm về phía trước, đi vào vùng nông thôn rộng lớn. Đó là một ngày lạ lùng, lúc đầu, thời tiết ngoài kia tràn ngập ánh nắng và ngay sau đó lại đi qua vùng mưa bão vần vũ. Trong toa tàu không khí yên lặng một cách quỷ dị. Harry và Lyra thì âm thầm liếc nhìn nhau từ đầu đến cuối không nói với nhau một câu nào, cố không để đối phương biết mình đang quan sát. Ginny thì nhìn về phía Lyra với ánh mắt không mấy thiện cảm, Luna thì vẫn tập trung vào đọc cuốn tạp chí nhiều màu trên tay.

" Anh chính là Harry Potter!" Luna lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

Harry lúc này mời rời mắt khỏi Lyra, nó nhìn về phía cô bé đối diện mình, lúng túng trả lời:

" Ừ, chính là tôi."

Ginny cũng lên tiếng:

" Bạn ấy là Luna Lovegood. Luna cùng khoá với em, nhưng thuộc nhà Ravenclaw."

Harry gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Nó lại nhìn về phía Lyra, nhưng nó hơi giật mình khi nó nhận ra Lyra cũng đang nhìn lại về phía nó. Đôi mắt xám xanh của cô nhìn thẳng vào mắt nó, môi cô hơi mấp máy rồi một âm thanh phát ra:

" Mùa hè vui chứ?"

Harry không biết Lyra đang hỏi ai, nhưng với ánh mắt sâu thẳm như đại dương đang chiếu thẳng vào nó, thì Harry không ngu đến nỗi không biết Lyra đang cố nói chuyện với mình.

Cố không để lộ sự phấn khích của mình, Harry trả lời một cách bình thản:

" Ừ, cũng không tệ nếu mọi người không cố bàn tán về cuộc sống của tớ."

"Sự hóm hỉnh thông minh không đo được là gia tài lớn nhất của một người đàn ông." Luna nói với giọng ngân nga như hát.

Lyra nhìn Harry rồi cười buồn, cô biết cuộc sống của cậu đã bị xáo trộn hoàn toàn bởi sự kiện xảy ra cuối năm ngoái.

" Còn cậu?" Harry cố bắt chuyện.

" Cũng không khá hơn là bao."

Chỉ mấy câu nói ngắn ngủi như vậy rồi cả hai lại chìm vào yên lặng. Harry muốn tiếp tục câu chuyện nhưng nó không biết phải nói tiếp như thế nào nên đành im lặng.

Đã gần một tiếng đồng hồ trôi qua, vào lúc đó, cái xe đẩy chở thức ăn cũng đi qua. Harry hào phóng mua một ít bánh bí ngô và vài thanh kẹo socola ếch nhái cho cả đám.

Đúng lúc này, cánh cửa toa tàu được mở ra, Ron và Hermione nhanh chóng bước vào, cả hai đưa mắt nhìn từ Lyra sang Luna đang ngồi một chỗ, sự khó xử bắt đầu lan tỏa khắp trong không gian.

" Ừm chào bồ nhé Lyra." Hermione lên tiếng, phá vỡ tình huống khó xử này.

" Tớ chết vì đói mất!" Ron nói, cậu nhanh chóng cầm lấy thanh Sôcôla ếch nhái và ngồi ngay xuống cạnh Harry.

" À, có hai huynh trưởng năm thứ năm mỗi nhà, một nam và một nữ." Hermione nói, trông có vẻ hết sức cáu kỉnh khi cô ngồi xuống chỗ của mình.

" Con bò cái Pansy Parkinson, nó cũng được chọn làm Huynh Trưởng." Hermione nói với vẻ dữ dội.

Lyra bật ra một tiếng cười khúc khích, khiến cho ánh mắt của những người còn lại trong tóa hướng về phía cô vẻ thắc mắc.

" Ừm mình thấy cô ta đúng là to xác như một con bò thật."

Hermione mỉm cười với Lyra, một nụ cười thật lòng hiếm hoi từ đầu đến giờ.

" Người còn lại của nhà Slytherin là anh trai tớ.... anh ấy không làm gì quá đáng chứ?"

" Không!" Ron nói nhanh. " Nó tử tế một cách kỳ lạ."

Lyra mỉm cười nhẹ nhõm, cô thầm cảm thấy vui vì giờ đây Draco đã trưởng thành hơn rất nhiều, cậu chẳng còn thù oán vô cớ với nhóm của Harry nữa. Có lẽ những lần Harry giúp đỡ cô trước đây đã làm cho Draco có cái nhìn khác về họ.

" Thế ai làm Huynh trưởng nhà Hufflepuff? " Harry hỏi.

Ernie Macmillan và Hannah Abbott." Ron nói một cách khó khăn. "Anthony Goldstein và Padma Patil làm Huynh trưởng nhà Ravenclaw."

" Anh đã đi dự dạ hội Noel với Padma Patil." Một giọng nói khác cất lên.

Mọi người quay sang nhìn Luna Lovegood, lúc này đang thản nhiên nhìn chằm chằm vào Ron qua mép trên tờ tạp chí Kẻ Lý Sự. Ron nuốt vội đống Sôcôla ếch nhái trong miệng.

" Ừ thì sao?!?" Ron nói, trông có vẻ hơi ngạc nhiên.

" Chị ấy chẳng thích thú lắm đâu." Luna nói với Ron. " Chị ấy nghĩ là anh đã lừa dối chị ấy, bởi vì anh đã không nhảy cùng với chị. Nhưng em không nghĩ là em bận tâm về chuyện đó đâu." Luna bổ sung thêm với vè tư lự. " Em không thích khiêu vũ lắm."

Nói rồi Luna quay lại với tờ tạp chí trên tay. Ron há miệng nhìn chằm chằm vào bìa tờ tạp chí trong vài giây, sau đó nhìn sang những người khác hy vọng nhận được một lời giải thích nào đó, Lyra vừa nín cười vừa lắc đầu với Ron. Ron lắc lắc cái đầu, tỏ vẻ khó hiểu, sau đó kiểm tra đồng hồ trên tay.

" Chúng tớ thường xuyên đi tuần dọc các hành lang." Cậu nói. " Và chúng tớ có quyền trừng phạt nếu như mọi người cư xử không đúng. Tớ không thể đợi đến lúc bắt được Crabbe và Goyle vì lỗi gì đó."

" Bồ không được lạm dụng vị trí của mình, Ron!" Hermione gay gắt nói.

" Tớ sẽ làm cho Goyle vi phạm nội quy và bắt nó chép phạt. Điều đó sẽ giết nó, nó ghét viết mà."

Ron sung sướng nói. Cậu hạ thấp giọng xuống giống giọng ủn ỉn của Goyle và cau mặt với một cái nhìn tập trung đầy đau khổ, diễn đạt điệu bộ đang viết trong không khí.

"Tôi...sẽ...không...giống...như...một...con...khỉ... đầu... chó."

Tất cả phá ra cười.

Cuối cùng, Ron và Hermione phải rời đi để đi tuần dọc hành lang. Nhờ có cuộc trò chuyện của Ron và Hermione mà không khí giữa Lyra và Harry đã đỡ gượng gạo đi ít nhiều. Cả hai đã bắt đầu trò chuyện với nhau một cách thoải mái hơn trước.

Thời tiết vẫn không thay đổi khi họ đi ngày càng xa về phía Bắc. Mưa đập nhẹ vào cửa sổ, sau đó mặt trời hiện ra mờ nhạt trước khi những đám mây che phủ nó một lần nữa. Khi bóng tối bắt đầu xâm chiếm và những ngọn đèn trong toa tàu được bật sáng, cả đám bắt đầu lục tục đi thay đồng phục.

Cuối cùng, con tàu bắt đầu giảm tốc độ và họ nghe thấy âm thanh huyên náo như thường lệ khi mọi người lấy hành lý và vật nuôi đi cùng để chuẩn bị xuống tàu. Vì Draco có nhiệm vụ giám sát những học sinh khác nên Lyra vẫn đi cùng với Harry.

Harry và Lyra bước ra khỏi toa tàu và ngay lập tức cảm thấy sự lạnh buốt của không khí ban đêm, cả hai hòa vào đám đông đi dọc xuống sân ga. Lyra có thể ngửi thấy mùi của cây thông đứng thành hàng hai bên lối đi dẫn đến hồ.

Đột nhiên, một giọng nói khác lạ vang lên.

"Năm thứ nhất xếp thành hàng ở đây! Tất cả học sinh năm thứ nhất chú ý vào tôi!"

Một cái đèn lồng chiếu sáng từ bên kia sân ga và dưới ánh sáng của nó, Lyra nhìn thấy một gương mặt lạ lẫm với đôi gò má cao và mái tóc cắt ngắn của một người phụ nữ.

Lyra quay lại nhìn về phía Harry, cô thắc mắc.

" Bác Hagrid đâu?"

" Mình cũng không biết." Harry lắc đầu, nói.

Harry và Lyra không khỏi suy nghĩ về lão Hagrid, Harry cố nhìn xuyên qua bóng tối để tìm bóng dáng bác Hagrid, bác ấy phải có mặt ở đây chứ.

" Bác ấy không thể nào rời khỏi đây được, chắc hôm nay bác ấy có việc bận." Lyra nói với Harry

Harry chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng nó vẫn không ngừng suy đoán việc lão Hagrid đột nhiên không đến đón đám học sinh năm nhất.

Những cơn gió mang theo hơi nước lạnh buốt từ Hồ Đen thổi tới thúc giục Lyra và Harry nhanh chóng lên một chiếc xe ngựa gần đó. Bên trong xe ngựa, Luna Lovegood đã ngồi sẵn ngay đó, không nhiều lời Harry và Lyra cũng nhanh chóng đến bên ngồi cạnh cô bé. Một lúc sau, chiếc xe ngựa cũng bắt đầu lăn bánh tiến về phía lâu đài Hogwarts.

Trong khoang xe ngựa là một sự im lìm chán nản, nhưng Harry đột nhiên lên tiếng:

" Lyra, bồ có nghĩ là mọi người sẽ... mọi người sẽ xa lánh mình không?"

Lyra ngạc nhiên trước câu hỏi của Harry:

" Harry ý bồ là sao?!? Sao bồ lại hỏi như vậy?!?"

Harry thở dài:

" Vì mấy bài báo đó!"

" Không Harry. Đừng để mấy tờ báo lá cải đó ảnh hướng đến bồ. Dù mọi người có nói bồ là đồ bịp bợm hay bất cứ điều gì đi chăng nữa thì bồ vẫn phải tin vào chính mình chứ. Và bạn bè của bồ, Ron và Hermione họ cũng luôn tin vào bồ."

Harry nhìn Lyra một cách chăm chú, như thể có ngàn lời muốn nói ẩn chứa bên trong ánh mắt màu xanh lục đó.

Harry hỏi, giọng cậu nhẹ như một làn gió thoảng.

" Vậy cậu có tin mình không?"

Lyra tránh ánh nhìn thâm thúy của Harry, cô quá hèn nhát để có thể nhìn thẳng vào mắt cậu. Lyra chỉ có thể gật đầu một cách nhanh chóng, mong chuyện này trôi qua thật nhanh.

" Em cũng tin anh, anh Harry." Luna vốn ngồi yên lặng từ đầu đến giờ bỗng lên tiếng, giọng nói ngây ngô mơ màng của Luna khiến cả hai người đều ngạc nhiên nhìn cô bé.

" Em tin việc anh nói Chúa Tể Hắc Ám đã quay trở lại. Ba của em cũng tin anh, ba em là biên tập viên của tờ Kẻ Lý Sự, ba viết rất nhiều bài ủng hộ anh. Cả nhà em đều tin tưởng anh hết, anh Harry."

Harry ngạc nhiên nhìn Lyra, nhưng vẫn mỉm cười vui vẻ với cô bé:

" Cảm ơn em Luna."

Chiếc xe ngựa lắc lư trên con đường mòn rải sỏi dẫn đến trường Hogwarts, nhờ cuộc trò chuyện ngắn ngủi ban nãy mà không khí trong xe lúc này đã vui vẻ hơn rất nhiều. Harry và Lyra đã có thể trò chuyện thoải mái với nhau hơn lúc đầu.

Một lúc sau, đoàn xe ngựa chạy qua cảnh cổng sắt của trường Hogwarts với hai cây cột đá cao với hai bức tượng con lợn có cánh bên trên. Lâu đài Hogwarts hiện ra càng lúc càng gần hơn, tòa lâu đài nổi bật trên nền trời đêm, những tháp canh ẩn hiện sau lớp sương mù dày với những ô cửa sổ sáng rực như những ngôi sao.

Đoàn xe ngựa dừng lại ngay trước những bậc thềm đá dẫn lên cánh cửa trước, Lyra cùng với Harry và Luna nhanh chóng rời khỏi xe ngựa, nhập vào đám đông vội vã đi lên những bậc thang để vào lâu đài.

Bên trong lâu đài đèn đuốc chiếu sáng rực rỡ, những tiếng bước chân vang vọng khắp nơi. Lyra tạm biệt Harry và Luna để quay đến bàn nhà Slytherin. Ngay khi Lyra về tới bàn nhà Slytherin, cô đã nhanh chóng nhìn thấy Draco đang vẫy tay ra hiệu cô đến chỗ anh.

Draco hỏi ngay khi cô vừa ngồi xuống bên cạnh.

" Em lại đi cùng với thằng Potter à?"

Lyra chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.

Draco cúi thấp đầu, cẩn thận nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có ai đang nghe lén, anh thì thầm với Lyra:

" Nhưng em biết mệnh lệnh của Ngài..."

" Em biết!"

Draco định nói tiếp điều gì đó nhưng ngay lúc đó cánh cửa tiền sảnh đột nhiên mở ra khiến anh đành phải nuốt ngược những điều định nói vào trong.

Một hàng dài những học sinh năm nhất với vẻ sợ sệt được dẫn đầu bởi giáo sư McGonagall bước vào Đại sảnh đường. Giáo sư McGonagall cầm theo một cái ghế đẩu trên tay và một cái nón phù thủy cũ rích vá chằng vá đụp.

Ngay sau đó, việc phân loại học sinh năm nhất cũng bắt đầu. Giáo sư McGonagall đọc tên từng học sinh và dần dần chúng được Cái Nón Phân Loại xếp vào các Nhà phù hợp với những phẩm chất của chúng.

Sau khoảng 30 phút, việc phân loại Nhà cũng kết thúc. Ngay khi chiếc ghế đẩu và Chiếc Nón Phân Loại được giáo sư McGonagall mang đi thì cụ giáo sư Dumbledore cũng đứng dậy.

Cụ dang rộng hai cánh tay, nụ cười tươi rạng rỡ trên môi, cụ Dumbledore nói bằng một giọng từ tốn:

" Vâng vâng, ta biết là các trò ngồi đây đều đang đói meo cả rồi, và tôi cũng chẳng khá hơn các trò là bao. Nhưng có vài điều tôi cần thông báo đến các trò trước khi tất cả đã ăn no đến lú lẫn. Vâng năm học này chúng ta có hai thay đổi trong các giáo sư giảng dạy các trò. Chúng ta rất vui mừng đón giáo sư Grubbly - Plank trở lại, cô ấy sẽ giảng dạy môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí."

Ngay khi cụ Dumbledore vừa dứt lời thì người phụ nữ Lyra đã thấy ở sân ga cũng đứng lên. Hóa ra người đã thay thế bác Hagrid dẫn đám học sinh năm nhất cũng là giáo sư mới.

Draco khẽ nói:

" Tao lấy làm mừng khi cái lão kia rời đi. Lão cũng chẳng phải người thầy giỏi giang gì ha."

Hai thằng Crabbe và Goyle cùng khùng khục hùa theo Draco, Lyra khẽ lườm Draco ra hiệu anh im lặng.

" Và chúng ta cũng vui mừng giới thiệu giáo sư Umbridge, cô giáo mới phụ trách môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám."

Ngay lập tức, người phụ nữ có tên Umbridge cũng đứng lên. Đó có lẽ là người phụ nữ lòe loẹt, sặc sỡ nhất mà Lyra từng thấy.

Bà ta trông thấp lùn, mặc dù đã đứng lên nhưng trông mụ ta vẫn rất thấp. Mái tóc ngắn ngủn màu nâu lông chuột được uốn chải cầu kỳ, trên mớ tóc cứng đờ đó mụ đội một chiếc mũ nồi màu hồng chóe rực rỡ, trên chiếc mũ đó còn được đính kèm thêm một chiếc nơ to bản cũng màu hồng. Và không kể đến chiếc áo len lỗi mốt mà mụ đang mặc, tất nhiên là cũng màu hồng nốt. Gương mặt mụ bèn bẹt và vàng vọt như một con cóc, với đôi mắt thô lố trông gian xảo vô cùng.

Bà ta bước lên phía trước, đưa đôi mắt cóc của mình nhìn khắp Đại sảnh đường, nở một nụ cười điệu hết sức.

" Cảm ơn ông, thưa ông hiệu trưởng vì đã có những lời chào đón hết sức tử tế."

Giọng của bà ta the thé nhưng lại tỏ ra vẻ õng ẹo, yểu điệu, điều đó khiến Lyra rùng mình nổi da gà.

Bà ta tằng hắng lấy giọng rồi nói tiếp:

" Vâng, tôi phải nói rằng tôi vô cùng vinh dự khi được trở về trường Hogwarts với tư cách là một giáo sư giảng dạy một môn học trong chính ngôi trường mà tôi đã từng theo học."

Bà ta ngừng lại một chút, mỉm cười một cách màu mè.

" Tôi rất trông mong được quen biết tất cả các em, và tôi cam đoan là chúng ta sẽ là những người bạn rất tốt."

Nghe bà nói vậy, bọn học trò đưa mắt nhìn nhau vẻ giễu cợt. Lyra thì thầm với Draco:

" Em nghĩ anh nên làm bạn thân với bà ấy vì chiếc áo len dễ thương của bả."

Draco lườm Lyra nhưng vẫn không ngăn được tiếng cười khúc khích nho nhỏ.

Giáo sư Umbridge tiếp tục, nhưng lúc này giọng của bà nghe có vẻ nghiêm túc hơn và mang một vẻ bề trên hơn.

" Bộ Pháp Thuật luôn coi trọng việc giáo dục các phù thủy và các pháp sư trẻ là một công việc cực kỳ quan trọng. Những khả năng pháp thuật đáng kinh ngạc các em có được ngay từ khi sinh ra sẽ trở lên vô dụng nếu không được giáo dục và rèn luyện một cách đúng đắn. Mỗi vị Hiệu Trưởng đáng kính của ngôi trường này đều có những đóng góp không nhỏ vào công cuộc đổi mới của ngôi trường danh giá này. Đó đều là những việc phải làm, vì không có sự thay đổi thì sẽ không có sự tiến bộ và sự đình đốn và suy tàn sẽ ập đến ngay lập tức. Vì vậy một sự cân bằng giữa cái mới và cái cũ, giữa cố định và thay đổi, giữa truyền thống và cách tân,..."

Dường như bài diễn văn này của giáo sư Umbridge vẫn chưa thể đến hồi kết, sự tập trung của Lyra dần dần biến mất. Đám học trò cũng bắt đầu không còn tập trung đến những gì vị giáo sư này đang nói, chúng bắt đầu xì xào nói chuyện riêng, tiếng thì thào to nhỏ và những tiếng cười rúc rích vang lên khắp nơi trong Đại sảnh đường.

Draco ngáp một cái thật to, quay lại nói với Lyra:

" Bà cô này nói nhiều thật ấy, anh đói chết mất."

Giáo sư Umbridge vẫn thao thao bất tuyệt mà chẳng mảy may bận tâm đến sự nhốn nháo của đám học trò. Cô vẫn đắm chìm trong bài diễn văn tẻ nhạt của mình mặc cho chẳng ai quan tâm.

Cuối cùng, sau hơn 5 phút nói dông nói dài, cuối cùng thì bài diễn văn tẻ nhạt của giáo sư Umbridge cũng kết thúc. Cụ Dumbledore lịch sự vỗ tay, cụ khẽ nghiêng mình chào giáo sư Umbridge một cái và nói:

" Cảm ơn bà nhiều lắm, giáo sư Umbridge, thật hết sức sáng tỏ. Bây giờ thì, ăn tiệc thôi nào..."

Không khí im lìm chán nản ban nãy trong Đại sảnh đường ngay lập tức biến mất, tiếng cười tán thưởng vang lên và tiếng vỗ tay hoan hô bùng nổ.

Draco thích thú nói:

" Cuối cùng cũng được ăn, anh đói chết mất."

Ngay lúc đó, bữa tiệc thịnh soạn bỗng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net