Chương 3: Giáo sư Umbridge

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm học mới bắt đầu với một không khí tệ hại nhất mà đám học sinh năm thứ 5 từng trải qua. Năm học này là năm học đặc biệt quan trọng đối với học sinh năm thứ 5 vì trong năm học này bọn chúng phải vượt qua kỳ thi Pháp thuật Thường đẳng viết tắt là O.W.L. Kết quả của kỳ thi này sẽ quyết định việc học và hướng chọn nghề nghiệp của tụi nó vào những năm học tiếp theo và đích cuối cùng là tốt nghiệp Hogwarts.

Ngay buổi học đầu tiên - môn Biến Hình, giáo sư McGonagall đã dành hẳn 15 phút đầu giờ để nói về tầm quan trọng của kỳ thi Pháp Thuật Thường Đẳng O.W.L.

Giáo sư McGonagall nhấn mạnh:

" Các trò không thể thi đậu kỳ thi Pháp Thuật Thường Đẳng nếu không có sự chuyên cần nghiêm túc học tập. Tôi thấy không có trò nào trong lớp này có lý do không đậu nổi môn Biến Hình của tôi, miễn là tất cả các trò đều dốc hết sức học tập."

Draco người đang ngồi bên cạnh Lyra, khẽ thì thầm với cô:

" Đâu cần nghiêm trọng như vậy đâu."

Nhưng hóa ra là Draco đã lầm, ngay khi kết thúc giờ học Biến Hình cũng là lúc Draco phát hoảng trước khối lượng bài tập về nhà mà cả đám được giao phải làm. Không chỉ có môn Biến Hình mà tất cả các môn học còn lại đều có một lượng kiến thức khá khó khăn và một đống bài tập được giao cho đám học sinh năm thứ 5.

Lyra thì cảm thấy dễ thở hơn những người bạn cùng trang lứa một chút, bởi vì cô đã từng trải qua sự khốc liệt, khó khăn và áp lực của hai kỳ thi pháp thuật thường đẳng và kỳ thi pháp thuật tận sức nên Lyra có thể vượt qua được đống bài tập cùng những bùa chú mới một cách khá dễ dàng.

Sau tiết học Biến Hình là đến môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, thú thực là Lyra không mấy trông đợi vào vị giáo sư mới của môn này cho lắm. Ấn tượng của cô với bà ta vào bài phát biểu đầu năm học không được tốt đẹp cho lắm, Lyra có một cảm giác vị giáo sư mới này sẽ khiến môn học này thành một thảm họa nhất định.

Khi Lyra cùng Draco bước vào lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, cô cũng bắt gặp Harry vừa đến lớp, không nói lời nào với nhau cả hai chỉ gật đầu như thay một lời chào hỏi. Và ngay lúc đó tụi nói nhận thấy giáo sư Umbridge đã an tọa sẵn ở bàn giáo viên rồi.

Hôm nay giáo sư Umbridge mặc một cái áo len màu hồng phủ lông tơ trắng, khiến Lyra không thể không liên tưởng đến một con chuột lang được nhuộm lông hồng. Trên mái tóc được chăm chút kỹ càng được cài cái nơ to bản màu hồng cam chói lọi. Một lần nữa, Lyra lại để đầu óc của mình liên tưởng đến một con cóc già được nhuộm hồng.

Cuối cùng, khi cả lớp đã ổn định chỗ ngồi, bà lên tiếng:

" Chà, chà. Chào tất cả các em."

Vài tiếng lầm bầm đáp lại bà:

" Chào cô."

Giáo sư Umbridge dường như rất để tâm đến sự kém nhiệt tình đó, bà tiếp tục:

" Hừm, như thế này thật không ra thể thống gì cả, phải không nào? Tôi yêu cầu tất cả các em hãy vui lòng đáp lại: "Chúng em xin chào giáo sư Umbridge". Nào chúng ta làm lại lần nữa: Chào tất cả các em."

Cả lớp làm theo lời bà ta một cách miễn cưỡng:

" Chúng em xin chào giáo sư Umbridge."

Giáo sư Umbridge nở một nụ cười màu mè, ngọt ngào nói:

" Tốt lắm các em. Các em thấy đấy, lễ phép có khó khăn gì đâu chứ, phải không nào? Xin vui lòng cất đũa phép và lấy giấy viết ra."

Gương mặt Draco ngay lập tức méo xệch tỏ vẻ không vui, anh lầm bầm:

" Chưa gì anh đã thấy môn này sắp soán ngôi môn Lịch sử Pháp thuật trở thành môn học chán ở Hogwarts rồi đấy."

Giáo sư Umbridge cũng mở túi xách của bà ra, rút cây đũa phép của bà ra khỏi túi, gõ mạnh lên tấm bảng đen. Tức thì, một hàng chữ hiện ra trên mặt bảng:

Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám
Trở về nguyên tắc cơ bản.

Rồi sau đó, bà quay mặt về phía lớp học với hai bàn tay siết chặt trước ngực, giáo sư Umbridge nói tiếp bằng thứ giọng du dương giả tạo của bà:

" Bây giờ chú ý này, việc giảng dạy bộ môn này cho các em lâu nay thường bị gián đoạn và dở dang, phải không nào? Các giáo viên môn này trước kia của các em đã dạy sai phương pháp. Tuy nhiên các em sẽ vui mừng mà biết rằng vấn đề này bây giờ đã được chấn chỉnh. Các em sẽ được dạy dỗ và học tập theo một cấu trúc cẩn thận đã được Bộ Pháp Thuật công nhận.

Và các em đã có cuốn Lý Thuyết Pháp Thuật Phòng Thủ của Wilbert Slinkhard chưa nào?"

Khắp lớp học vang lên những tiếng rì rầm uể oải xác nhận là có sách.

Và ngay lúc đó một cánh tay quen thuộc vọt lên không trung.

giáo sư Umbridge nhìn về phía Hermione, giọng bà ngân nga:

" Em muốn hỏi gì sao, em yêu quý?"

Hermione nói:

" Thưa cô, ở đây không nói gì đến việc sử dụng bùa chú phòng vệ cả."

giáo sư Umbridge bật cười khẽ như thể bà vừa nghe Hermione nói một điều gì đó hài hước lắm, bà nói:

" Bùa chú phòng vệ?!? Chà, tôi không tưởng tượng được tại sao em lại cần dùng đến bùa chú phòng vệ trong lớp học này."

Ron Weasley cũng bật nói lớn:

" Vậy chúng em cũng không được phép dùng pháp thuật hay sao?"

Giáo sư Umbridge với nụ cười nhếch mép càng khiến cái miệng của bà đã rộng nay còn rộng hơn, bà tiếp tục nói với giọng điệu ngày càng ngọt ngào một cách thái quá:

" Các em sẽ được học về việc phòng chống các lời nguyền một cách an toàn nhất, không có sự mạo hiểm."

Ngay lập tức, Harry Potter nói lớn:

" Học vậy để làm gì chứ? Nếu chúng ta bị tấn công thì tình huống đó sẽ không an toàn chút nào."

" Muốn phát biểu thì phải giơ tay, thưa trò Potter."

Giọng bà Umbridge ré lên đầy tức giận.

" Việc đó là trên quan điểm của Bộ rằng chỉ cần lý thuyết thôi là quá đủ để giúp các em vượt qua kỳ thi rồi."

Bên cạnh Lyra, Draco cũng giơ cao tay lên cùng với một vài người khác.

Bà trừng mắt nhìn Draco rồi miễn cưỡng nói:

" Trò Malfoy có ý kiến gì?"

" Trong kỳ thi sơ trung môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám có phần thực hành không ạ? Tụi em có cần phải làm những bài thi thực hành để chứng tỏ chúng em đã thành thạo những bùa chú bảo vệ không?"

giáo sư Umbridge sẵng giọng một cách thô bạo:

" Miễn là các em học lý thuyết một cách chăm chỉ, thì không có lý do gì mà các em không thực hiện được những bùa chú đơn giản."

Draco nói với vẻ đầy nghi ngờ:

" Không được thực hành các bùa chú trước sao? Chẳng lẽ chúng em có thể thành thạo các bùa chú ngay tại trong phòng thi. Mà theo em được biết thì các bùa chú trong bài thi không phải những câu thần chú dễ dàng thực hiện được nếu không được luyện tập trước."

" Tôi lặp lại một lần nữa, miễn là các em học kỹ lý thuyết thì..."

Bàn tay của Harry lại giơ lên cao, cậu nói to:

" Nhưng mà lý thuyết thì có ích gì trong thế giới thực kia chứ?"

Giáo sư Umbridge nhìn Harry bằng đôi mắt cay độc, nhưng giọng bà vẫn nhỏ nhẹ:

" Đây là trường học, trò Potter à, chứ không phải thế giới thực. Và ngay ở trong thế giới thực, ai lại muốn tấn công một đứa trẻ như em chứ?"

Với cái giọng suy tư đầy mỉa mai, Harry nói:

" Chà... để nghĩ xem... có thể là chúa tể Voldemort chăng?!?"

Hiệu quả của câu nói đói thấy được rõ ràng khi ngay lập tức mọi người trong phòng dường như đông cứng lại vì câu nói của Harry. Ron Weasley há hốc miệng, nhìn Harry bằng ánh mắt không thể tin được, Pansy Parkinson bật ra một tiếng thét khe khẽ. Draco nhíu mày, trao đổi ánh mắt với Lyra.

Tuy nhiên giáo sư Umbridge vẫn không hề nao núng, bà nhìn chằm chằm vào Harry với một vẻ cay độc và thỏa mãn lạ lùng, bà nở nụ cười ngọt ngào đến giả tạo, giọng nói du dương:

" Cấm túc, trò Potter! Tối mai, đúng năm giờ. Tại văn phòng của tôi."

Lớp học im phăng phác, mọi người không nhìn giáo sư Umbridge thì nhìn Harry.

" Bây giờ, chúng ta sẽ kết thúc cuộc thảo luận này ở đây và bắt đầu bài học."

Tiếng mở sách soàn soạt vang lên, lớp học hoàn toàn tĩnh lặng. Mọi người đang cố tiêu hóa những điều vừa nghe được. Dường như ai cũng căng thẳng bởi những gì đã diễn ra vài phút trước nên lớp học hoàn toàn chìm trong một trạng thái im lặng đến đáng sợ.

Sau một tiếng chỉ có đọc sách và ghi chép thì tiết học chán nản này cũng kết thúc, ngay khi tiếng chuông reo báo hiệu kết thúc giờ học thì đám học sinh ngay lập tức rời khỏi lớp học nhanh như thể muốn chạy trốn.

Draco đi bên cạnh Lyra nói:

" Anh không ngờ thằng Potter đó có gan nói được điều đó trước mặt giáo sư mới. Anh nghe ba nói bà giáo sư mới này là thành phần cốt cán của ông bộ trưởng. Nó không sợ bà ta nói với ông ta sao?"

Lyra nhún vai, thờ ơ nói:

" Ông bộ trưởng đã công khai chống lại Harry và cụ Dumbledore ngay từ mùa hè rồi. Chẳng lạ gì nữa."

Draco huých vai Lyra, nói nhỏ:

" Em có nghĩ...ừm... chúng ta nên báo điều này với Ngài không?"

" Tùy anh, em chẳng muốn liên lạc gì với ông ta."

Nói rồi cô bỏ đi trước, để lại Draco đang ngơ ngác không hiểu gì.

---

Một tuần đầu tiên của học kỳ trôi qua hết sức căng thẳng đối với tụi học sinh, một đống bài tập dồn đến khiến ai cũng mệt mỏi. Cuối cùng thì cuối tuần cũng đến, đám học sinh năm thứ năm cũng có chút thời gian rảnh rang để nghỉ ngơi chút trước khi lao vào học tập.

Ngày thứ 7 với bầu trời trong xanh, những tia nắng ấm áp chiếu xuống bãi cỏ xanh dài là một ngày lý tưởng cho việc tắm mình trong nắng ấm. Lyra quyết định ngày hôm nay là một ngày phù hợp để đi dạo một mình quanh khuôn viên trường, không có ai làm phiền đến những suy nghĩ đang lởn vởn trong đầu Lyra.

Nghĩ là làm, sau khi ăn sáng xong, Lyra tạm biệt Draco để đi xuống triền dốc phía sau lâu đài. Nơi này sát với bìa rừng Cấm nên ít người qua lại, là địa điểm lý tưởng để có một không gian yên tĩnh. Nhưng dường như điều này không áp dụng cho hôm nay, ngay khi Lyra đi đến gần cây táo gai cổ thụ quen thuộc, cô đã thấy loáng thoáng một bóng người ngồi ở đó. Dáng người cao gầy cùng mái tóc đen luôn rối bù quen thuộc, đó không phải là Harry Potter thì còn là ai.

Lyra từ từ bước tới gần Harry, cô nhẹ giọng nói:

" Chào Harry."

Harry bị làm cho giật mình, cẩm ngẩng lên nhìn về phía phát ra âm thanh, ngay khi nhận ra đó là Lyra, chậu nở một nụ cười vui vẻ:

" Ừm chào buổi sáng Lyra. Cậu... cậu làm gì ở đây?"

Lyra ngồi xuống cạnh Harry dưới gốc cây táo gái, nói:

" Tớ muốn đi dạo một chút, tuần vừa rồi làm tớ mệt quá. Còn cậu thì sao?"

" Cũng không khá hơn. Hermione thì đang vùi đầu với đống bài tập của cậu ấy, còn Ron thì đi tập Quidditch rồi. Mình muốn ngồi đây thư giãn một chút."

Lyra ngẫm nghĩ một chút, rồi cô khẽ nói:

" Mụ Umbridge đúng là hết chịu nổi. "

Harry mỉm cười:

" Ừ, cậu thử tưởng tượng phải chịu đựng mụ ta cả 1 tuần xem..."

Harry ngay lập tức nhận ra nó đã nói lỡ lời nói về một chủ đề không mấy thú vị nên nó ngay lập tức ngậm miệng lại. Dù vậy Lyra dường như đã nhận ra điều gì đó.

" Ừ vụ cấm túc đó quả thật mệt mỏi. Nhưng Harry... tay cậu bị sao vậy?"

Harry hốt hoảng dấu cánh tay trái vào trong tay áo, nó đưa cánh tay phải ra, cố ra vẻ bình thường:

" Hả?!? Không có gì đâu."

Nhưng Lyra vẫn không bỏ qua, cô nắm lấy cánh tay trái của nó đang dấu trong túi áo. Giờ đây hàng chữ tứa máu trên cánh tay trái của Harry hoàn toàn lộ ra dưới ánh sáng mặt trời.

" Tôi không được nói dối."

Lyra ngỡ ngàng nhìn Harry, môi cô mấp máy:

" Tay cậu bị sao thế này?!?"

Harry kéo tay lại, dấu vào trong túi áo, cố che dấu:

" Ừm, không sao đâu. Đừng bận tâm."

Lyra hốt hoảng:

" Sao tớ không bận tâm cho được. Đừng nói với tớ đây là kết quả của việc cấm túc với mụ Umbridge đó đấy nhé."

Harry mím môi không nói gì.

Lyra thì hoàn toàn phẫn nộ:

" Mụ già độc ác đó, bà ta đang sử dụng cực hình lên học trò. Hành động hành hạ thể chất của một học sinh chưa trưởng thành của bà ta sẽ khiến bà ta bị tống vào ngục Azkaban cho mà xem." Lyra toan kéo tay Harry để đứng dậy, " Đi, chúng ta phải nói việc này với cô McGonagall mới được. Không, phải báo việc này với cụ Dumbledore."

Nhưng Harry vẫn không nhúc nhích, nó nói

" Không, làm như vậy sẽ càng làm mụ ta thỏa mãn, mụ ta nghĩ mụ ta đã hành hạ được mình."

" Hành hạ bồ?!? Bồ nghĩ gì vậy, bồ không thể để mụ ta thoát khỏi sự trừng phạt về vụ này."

Harry nói:

" Bồ nghĩ giáo sư McGonagall có đủ quyền lực để hạ mụ ta sao? Mụ Umbridge đó là người của Bộ, chẳng ai có thể trừng phạt nổi mụ ta."

" Còn thầy Dumbledore?!?"

Harry thẳng thừng gạt đi:

" Thầy đã có quá nhiều việc để lo nghĩ rồi."

Lyra mím môi suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô nói:

Thôi được rồi, vậy bồ phải đi theo mình."

Harry ngơ ngác hỏi:

" Đi đâu?"

Lyra không trả lời, cô chỉ quả quyết kéo Harry đứng dậy và đi theo cô. Cả hai đi lên tầng 2, rẽ vào một hành lang vắng người nhưng trông sạch sẽ. Lyra dẫn cả hai đến một căn phòng nhỏ cuối dãy hành lang, rồi cô từ từ mở cánh cửa nhỏ để lộ không gian bên trong.

Đằng sau cánh cửa là một căn phòng không khác những phòng học khác trong lâu đài này là bao, chỉ có điều thay vì là những dãy bàn dãy ghế như những căn phòng khác thì trong căn phòng này là một dãy kệ để đồ được kê cao lên tận trần. Trên những dãy kệ này là hằng hà sa số những lọ chất lỏng đủ màu sắc, không khí trong phòng cũng ám một thứ mùi lạ lùng mà Harry chỉ có thể liên tưởng đến thứ mùi khử khuẩn ở bệnh viện trong giới Muggle.

Lyra cẩn thận đóng cánh cửa gỗ lại sau lưng, rồi nói:

" Đây là phòng lưu trữ thuốc của bà Pomfrey. Chẳng mấy ai biết được chỗ này đâu."

Harry ngơ ngác nhìn xung quanh, hỏi:

" Vậy tại sao bồ lại biết chỗ này."

Lyra cười buồn:

" Một người cực kỳ am hiểu mọi ngõ ngách của lâu đài này đã kể cho tớ nghe."

Cô vẫn còn nhớ rõ ngày đó, khi máu từ vết thương ở đầu gối không ngừng chảy, Tom Riddle đã không màng đến tất cả, ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Vasilissa chạy đến căn phòng này, cẩn thận chữa trị vết thương cho cô ấy. Tất cả như mới chỉ ngày hôm qua mà thôi..

Harry không nói gì, cậu nhìn khắp mọi chỗ trong căn phòng trữ thuốc này. Khắp nơi trong phòng đều là những bình, dụng cụ làm bằng thủy tinh. Bên trong những lọ thủy tinh là những thứ chất lỏng đủ màu sắc được bà Pomfrey ghi chú cẩn thận.

Lyra từ từ đi đến bên một kệ gỗ, lấy xuống một lọ thuốc nhỏ có một thứ chất lỏng màu vàng óng ánh, trên thân lọ có một tờ ghi chú nhỏ nhưng đã mờ chữ đến nỗi Harry có căng mắt cũng không hiểu trên đấy đang viết gì.

Lyra cẩn thận đổ dung dịch màu vàng óng đó ra một chiếc bát nhỏ mà Harry không hiểu cô ấy kiếm ở đâu. Thứ chất lỏng đó có mùi hăng hắc nhưng không quá khó chịu, sau khi đổ đầy bát, Lyra đẩy nó ra trước mặt Harry, nói:

" Đây nhúng tay bồ vào đây đi, nó là rượu thuốc ngâm tay mềm da căng, chắc sẽ đỡ đau."

Harry đặt bàn tay bị thương của nó vào bát thuốc và một cảm giác nhẹ nhàng từ từ lan tỏa khắp cánh tăng đang căng cứng của nó. Vết thương trên mu bàn tay nó cũng dần dịu bớt, không còn đau xót như lúc trước nữa.

Harry nói nhỏ:

" Cảm ơn bồ nhé."

" Ron và Hermione có biết chuyện này không?"

" Có, họ khuyên mình nên nói với thầy Dumbledore."

" Vậy sao bồ không nói với thầy ấy."

Harry lắc đầu:

" Không, thầy ấy có đủ việc để lo rồi."

Lyra nhìn Harry chăm chú, rồi cô từ tốn nói:

" Harry có phải cậu có chuyện gì muốn kể với mình không?"

Harry ngước nhìn Lyra, thở dài, cuối cùng cậu nói:

" Là vết sẹo của mình. Nó đã đau. Ý mình là nó từng đau trước đây. Nhưng mà mùa hè vừa rồi, nó đau thường xuyên hơn, mình đang ngồi yên rồi đột nhiên vết sẹo của mình lại nhói đau. Mình không biết nữa."

" Bây giờ còn đau không?"

Harry gật đầu:

" Có nó vẫn thường hay nhói lên. Nhưng cảm giác ấy diễn ra rất nhanh, đôi lúc mình cứ ngỡ đó chỉ là ảo giác."

Lyra trầm ngâm một lát, rồi cô nói:

" Bồ nghĩ tại sao vết sẹo của bồ lại nhói đau?!? Có phải trước đây nó vẫn hay đau mỗi khi Chúa tể Hắc ám đến gần bồ?!?"

Harry gật đầu.

" Đây chỉ là suy đoán của mình thôi nhé. Hắn đã trở lại và bồ đã chứng kiến tất cả mọi việc. Và mình nghĩ việệc Hắn trở lại cũng ảnh hưởng đến vết sẹo của bồ. Giờ Hắn đã có một cơ thể hoàn thiện, một tâm trí rõ ràng chứ chẳng phải một bóng ma hay một linh hồn khuyết thiếu lảng vảng không chốn dung thân nữa. Có lẽ chính điều ấy đã khiến vết sẹo của bồ nhói đau. Không phải vì Hắn ở gần bồ mà vì giờ Hắn đã mạnh mẽ trở lại nên mới gây ra ảnh hưởng đến bồ."

" Mình cũng nghĩ như bồ, nhưng cảm giác đau nhói đó lạ lắm. Nó không giống như trước đây, trong một khoảnh khắc mình cảm thấy... như thể mất kiểm soát."

" Ừ, bây giờ Hắn đã trở lại thì chắc cảm giác đau đớn sẽ khác với hồi trước hơn. Có lẽ lúc đó bản thân Hắn đã có một cảm xúc cực kỳ mãnh liệt khiến nó ảnh hưởng đến vết sẹo của bồ."

Harry không nói gì một lúc, cuối cùng sau một tiếng thở dài, nói nói:

" Ừ, mình mong chỉ có như vậy thôi."

Khoảng thời còn lại của cuộc trò chuyện cả Lyra và Harry đều tránh nhắc đến việc vết sẹo của nó. Cả hai cùng ngồi nói xấu mụ Umbridge rồi cùng nhau cười vui vẻ.

Sau buổi sáng trò chuyện với Lyra, tâm trạng bức bối cả tuần nay của Harry đã được thả lỏng đôi chút. Nó cảm thấy cái viễn cảnh phải đương đầu với mụ Umbridge vào tuần mới này cũng dễ chịu đôi chút.

Harry trở về phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, nó bắt gặp Ron và Hermione đang ngồi cùng nhau, Hermione thì đang chăm chú làm bài tập, còn Ron hình như mới đi tập Quidditch nên đang nằm ngủ gục bên cạnh.

Harry bước tới chỗ hai người bạn.

" Chào hai bồ."

Hermione ngẩng đầu lên, mỉm cười với Harry:

" Bồ vừa đi đâu thế?"

" Ừm mình đi dạo một chút. Có gặp Lyra..."

Đột nhiên Ron ngồi phắt dậy, nói:

" Lyra Malfoy! Bồ còn gặp cậu ta làm gì, chẳng phải bố cậu ta là tay sai của Hắn hả?!? Cậu đừng để vẻ ngây thơ của cậu ta lừa."

" Nhưng bạn ấy đã bao giờ hại mình đâu. Bạn ấy còn giúp bọn mình rất nhiều cơ mà..."

Ron đáp lại:

" Chúng ta đừng chủ quan, biết đâu sự tử tế đó là ba cậu ta xui cậu ta làm vậy thì sao?!? Nhà Malfoy đều là lũ gian ác, chúng ta chẳng hiểu được sự lươn lẹo của gia đình chúng đâu."

Harry thẫn thờ nói:

" Mình biết là như vậy. Nhưng lần này là khác, mình biết Lyra sẽ không làm gì hại đến mình đâu. Cô ấy có rất nhiều cơ hội để làm việc đó nhưng Lyra chưa bao giờ làm. Mình có niềm tin vào bồ ấy."

Ron định lên tiếng phản bác nhưng Hermione đã nhanh chóng nói xen vào:

" Ừ mình cũng thấy anh em Malfoy dạo này hơi lạ. Ý mình là Lyra thì vẫn tử tế như trước, nhưng Draco?!? Thằng đấy không còn cố tình gây khó dễ và nói mấy lời xúc phạm đến tụi mình nữa. Đám nhà Slytherin cũng không gây chuyện với nhà Gryffindor nữa."

Ron gật gù đồng tình:

" Ừ bồ nói mình mới để ý đấy. Từ đầu năm đến giờ chưa thấy chúng nó gây sự với mình lần nào cả."

Harry kêu lên:

" Đấy các cậu thấy chưa... có lẽ... có lẽ....đã thay đổi?!?"

Ron nhìn Harry đầy vẻ nghi ngại, nó mở miệng toan cãi lại nhưng không một lời nào thốt ra được và sau một lát, nó đành ngậm ngùi chịu thua.

Hermione nói tiếp với giọng rất nhỏ:

" Thôi bỏ qua chuyện đấy sang một bên đi. Các cậu nghe này, mình đã suy nghĩ rất kỹ. Mụ Umbridge là một giáo viên cực kỳ đáng sợ. Và ý mình là tụi mình phải làm một cái gì đó với mụ ta mới được. Tụi mình sẽ làm một cái gì đó để cho mọi người thấy mụ ta là một giáo viên khủng khiếp như thế nào và tụi mình sẽ không thèm học của mụ ta chút nào về môn học hết."

Ron nói vẻ nghi ngại:

" Chà, dù vậy mình cũng chẳng thay đổi được điều gì đâu. Lão Fudge chắc chắn sẽ chống lưng cho mụ ta vẫn giữ được công việc này thôi, và cuối cùng thì mụ vẫn sẽ ở lại Hogwarts."

Hermione nói giọng thăm dò:

" Vậy nè, mấy bồ biết không, mấy hôm nay mình cứ nghĩ mãi...là có lẽ đã đến lúc mà tụi mình nên... nên tự làm lấy."

Harry ngờ vực hỏi:

" Tự làm lấy cái gì?"

Hermione nói:

" Thì tự học lấy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám."

"Bỏ đi," Ron rên lên. "Bồ muốn chúng mình phải học thêm ngoài giờ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net