Chương 3: Giáo sư Umbridge

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nữa à? Bồ không thấy là cả Harry và mình đều đã lại hụt hơi với mớ bài tập về nhà và đây chỉ mới là tuần thứ hai thôi sao?"

"Nhưng chuyện này quan trọng hơn cả bài tập về nhà!" Hermione nói.

Harry và Ron nhìn cô bạn chăm chăm.

Ron nói:

"Mình không nghĩ là có cái gì trong vũ trụ này quan trọng hơn bài tập về nhà cả!"

Hermione nói, với một vẻ lo lắng:

"Đừng có ngu thế chứ, tất nhiên là có rồi."

Vẻ mặt Hermione đang ánh lên một vẻ hăng hái, nhiệt tình sôi nổi khiến Harry có cảm giác bất an.

"Đó là việc chúng ta phải tự chuẩn bị, như Harry đã nói trong giờ bà Umbridge ấy, cho những gì đang chờ đợi chúng ta. Đó là việc chúng ta phải chắc chắn được là chúng ta có thể tự vệ. Nếu chúng ta không được học điều gì trong suốt cả năm..."

"Tự chúng mình thì không làm được điều gì nhiều đâu," Ron nói với vẻ cam chịu. "Mình muốn nói, được thôi, chúng mình có thể đọc về những lời nguyền ở thư viện và thực hành chúng, mình cho là..."

"Không, mình đồng ý, tụi mình đã vượt qua cái giai đoạn chỉ biết học mọi thứ một cách máy móc từ trong sách ra rồi. Tụi mình cần thực hành, cần một giáo viên đủ tài năng, kinh nghiệm để hướng dẫn tụi mình thực hành những bùa chú, sửa sai và uốn nắn cho tụi mình..."

Harry nói

"Nếu như bồ đang muốn nói về thầy Lupin..."

"Không, không, mình không nói về thầy Lupin," Hermione nói, "Thầy ấy quá bận với Hội Phượng Hoàng rồi, dù sao đi nữa, chúng ta chỉ có thể gặp thầy trong kỳ nghỉ cuối tuần ở Hogsmeade và tụi mình cần ai đó thường xuyên hơn."

"Thế thì ai chứ?" Harry hỏi, cau mày nhìn cô.

Hermione thờ dài thườn thượt.

"Chẳng lẽ mình nói chưa đủ rõ ràng sao?" cô bé nói. "Mình đang nói về bồ đấy, Harry."

Có một khoảng im lặng. Một cơn gió thu nhẹ thổi lao xao ngoài cửa sổ, và ánh lửa bập bùng trong không gian yên tĩnh.

Harry hỏi:

"Về mình là sao?"

"Mình đang nói là bồ sẽ dạy tụi mình Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám."

Harry trừng mắt nhìn Hermione chăm chú. Rồi nó quay sang nhìn Ron, sẵn sàng để trao đổi những cái nhìn tức bực mà chúng vẫn trao cho nhau khi Hermione hò hét về những thứ nhảm nhí như Hội Bảo vệ Quyền lợi Gia Tinh. Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của Harry, Ron chẳng có vẻ bực bội gì hết. Nó hơi cau mày một chút, rõ ràng là đang suy nghĩ đấu tranh về lời mà cô bạn vừa nói. Cuối cùng thì Ron cũng lên tiếng:

" Đó là một sáng kiến hay."

Harry nói:

" Sáng kiến hay cái gì chứ?"

Ron nói:

" Bồ, bồ sẽ là người dạy tụi này thực hành."

"Nhưng..."

Bây giờ Harry tin chắc là hai đứa bạn chỉ đang trêu trọc nó thôi nên nó phá ra cười:

"Nhưng mình không phải là thầy giáo, mình không thể nào..."

Hermione nói:

" Harry, bồ là học sinh giỏi nhất trong năm học về môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám."

"Mình ấy à?" Harry nói, bây giờ thì nụ cười của nó càng rộng hơn bao giờ. "Không đâu, bạn hơn mình trong tất cả các bài kiểm tra"

"Thật sự thì không phải vậy đâu," Hermione nói. " Bạn hơn mình trong năm thứ ba – năm duy nhất mà bọn mình thật sự ngồi thi và có được một thầy giáo hiểu rõ môn này. Nhưng mình không nói về kết quả kiểm tra, Harry ạ. Hãy nghĩ về những chuyện mà bồ đã làm."

"Bồ đang muốn nói chuyện quái gì thế?"

"Bồ biết không, mình không chắc là mình muốn cái kẻ ngu ngốc kia dạy mình," Ron nói với Hermione, hơi cười. Và nó quay sang Harry.

"Nghĩ đi nào," Ron nói"Ừ – năm nhất thì bồ bảo vệ được Hòn đá Phù Thuỷ khỏi bàn tay Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy."

"Nhưng đó là may mắn thôi," Harry nói, "Đó không phải là tài năng..."

"Năm thứ hai," Ron ngắt lời, "bồ giết được con Tử Xà và tiêu diệt Riddle."

"Nhưng nếu con Fawkes không đến thì tớ..."

"Năm thứ ba," Ron vẫn nói lớn, "cậu một mình hạ cùng cùng lúc cả trăm Giám Ngục..."

"Bồ biết rằng đó cũng là do may mắn, nếu như mà cái Xoay Thời Gian không..."

"Năm vừa qua," Ron nói, lúc này thì nó gần như hét lên,"cậu lại đánh bại Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy..."

"Nghe tớ đây nè!" Harry nói, gần như tức điên lên, vì lúc này cả Ron và Hermione đều cười cười. "Làm ơn lắng nghe tớ một chút, được không? Rất tuyệt khi nghe các cậu nói vậy, nhưng những chuyện đó đều là may mắn cả, gần nửa thời gian khi gặp chuyện tớ không biết phải làm gì hết, tớ chẳng có kế hoạch nào cả, tớ chỉ làm bất kỳ chuyện gì mà tớ có thể nghĩ ra, và tớ gần như luôn có được sự giúp đỡ..."

Ron và Hermione vẫn cứ cười, và Harry cảm thấy cơn giận dữ của nó lại bắt đầu trồi lên, nó cũng chẳng hiểu tại sao nó lại cảm thấy tức giận như vậy. Nó nóng nảy nói:

"Đừng có ngồi đó mà cười như thể các cậu biết nhiều chuyện hơn mình, rốt cuộc thì mình đã ở đó phải không" Nó hét toáng lên. "Mình biết mọi chuyện đã diễn ra thế nào, đúng không? Và mình chẳng hề vượt qua được những chuyện đó bởi vì mình xuất sắc trong môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, mình vượt qua bởi vì – bởi vì những sự giúp đỡ đến đúng lúc, hoặc bởi vì mình đoán đúng – nhưng mình chỉ mò mẫm mà qua được thôi, mình chẳng có ý niệm gì về việc mình làm cả – ĐỪNG CÓ CƯỜI NỮA!"

Harry nhận ra rằng nó đã đứng phắt dậy, dù nó chẳng hề nhớ được là mình đã đứng dậy từ lúc nào. Những nụ cười của Ron và Hermione biến mất.

"Các cậu không biết nó như thế nào đâu! Các cậu – bất kỳ ai trong số các cậu – đều chưa hề đối mặt với hắn, đúng không? Các cậu nghĩ rằng chỉ đơn thuần là nhớ về các câu thần chú và tung nó vào mặt hắn à, giống như làm trong lớp vậy hả? Mấy bồ phải biết là lúc đó, giữa bồ và cái chết chẳng có cái gì khác nữa, chẳng có thông minh, can đảm hay bất cứ thứ gì khác... Đừng nghĩ rằng lúc đó mình có thể suy luận nghĩ cách hay làm bất cứ thứ gì, mình chỉ làm theo bản năng..."

Ron có vẻ hoảng sợ trước cơn tức đột ngột của Harry:

"Chúng mình không có ý như vậy đâu, tụi mình chỉ, cậu đừng hiểu lầm..."

Ron nhìn một cách tuyệt vọng sang phía Hermione, cầu cứu cô bạn:

"Harry ơi," cô bé rụt rè nói, "Bồ không thấy sao? Đấy là... đấy chính xác là những gì mà bọn mình cần đến bồ... bọn mình cần biết là nó thật sự như thế nào khi ... đối mặt với hắn... đối mặt với Voldemort."

Đó là lần đầu tiên cô bé nói đến tên của Voldemort, và chuyện này, hơn hẳn mọi thứ khác, đã làm Harry dịu lại. Vẫn còn thở mạnh, nó ngồi trở lại xuống ghế.

Hermione lặng lẽ nói:

"Thôi...bồ cứ suy nghĩ về điều đó nhé?"

Harry không thể nghĩ ra điều gì để nói. Nó cảm thấy xấu hổ vì đã nổi nóng. Nó gật đầu, không rõ lắm là nó đồng ý với chuyện gì.

Hermione đứng dậy.

"Thôi mình đi ngủ đây," cô bé nói, với một giọng rõ là cố làm ra vẻ càng tự nhiên càng tốt. "Ngủ ngon nha!"

"Ron cũng đứng lên. Nó lúng túng nói với Harry:

" Đi ngủ không?"

"Ừ."

Harry bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi đến nỗi nó chỉ muốn ngả lưng xuống chiếc ghế bành này mà ngủ ngay ở đó, nhưng tuy vậy nó vẫn đứng lên và theo Ron đi lên ký túc xá nam sinh. Cả đêm hôm đó Harry chẳng ngủ được gì nhiều, nó trằn trọc cả đêm suy nghĩ về những gì Hermione nói ban này. Ngay khi nó bắt đầu chìm vào giấc ngủ, những giấc mơ mờ ảo lại hiện lên trong trí óc mệt mỏi của nó.

Những hành lang dài thăm thẳm. Những cánh cửa gỗ khóa chặt.

Và cái sẹo nó lại một lần nữa đau nhức.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net