Chương 17. Đánh bại quỷ khổng lồ.®

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lilith chạy cái vèo xuyên qua con quỷ khổng lồ, tay cô chuẩn xác nắm lấy bàn tay đang kêu cứu của Hermione. Hai cô nàng nhanh chóng di chuyển, định rời khỏi góc tường nguy hiểm này.

"Cẩn thận!"

Lilith phản ứng nhanh lập tức kéo Hermione ngược trở lại về phía mình. Ngay sau khi Lilith nín thở, cái bồn rửa mặt trước mặt bị đập vỡ tan tành.

Đồng tử Hermione co rút lại, cô nàng hiển nhiên đang rất hoảng sợ, nắm chặt lấy tay Lilith.

Harry và Ron cũng chú ý đến tình huống bên này, hai người ra sức hò hét khiêu khích, ném đá vào con quỷ khổng lồ để làm nó phân tâm.

Cái đầu xấu xí của con quỷ quay ngắt sang Harry và Ron. Cây gậy trong tay nó lại giơ lên muốn hành sự.

Lilith cắn răng, hít một hơi sâu giơ đũa phép đọc thần chú : "Wingardium Leviosa."

Cây gậy của con quỷ lập tức tuột khỏi tay nó, bay qua bay lại trên không trung. Lilith nở nụ cười trên khuôn mặt trắng bệch.

Nếu như là bọn năm nhất khác, bọn họ chỉ có thể dùng bùa trôi nổi để di chuyển đồ vật. Nhưng Lilith thì không, cô ngày nào cũng luyện tập bùa chú này, lại còn tiện tay nâng cấp nó lên một tí.

Cây gậy như có linh hồn ra sức đánh vào người con quỷ khổng lồ.

Con quỷ tức khắc lùi lại, gầm nhẹ lên, hai cánh tay đầy ghẻ của nó cũng chậm chạp đưa lên che chắn cho bản thân.

Thành công vào lần đánh đầu tiên khiến Lilith có cảm giác rất hưng phấn, cô bước ra khỏi góc tối, thần sắc gương mặt bỗng trở nên tự tin, tay phải cầm đũa phép điều khiển một cách nhanh chóng, điêu luyện như một vị phù thủy thực thụ.

Một lần Lilith vung đũa là con quỷ khổng lồ lại bị ăn thêm một đập, nhưng Lilith biết đây không phải cách để đánh bại nó. Cô điều khiển giơ cây gậy lên cao thật cao, sau đó để nó rớt xuống đầu con quỷ y như Ron đã làm trong nguyên tác.

Trọng lượng cây gậy chắc chắn không nhẹ, ngay cả con quỷ cũng phải kéo lê trên sàn cơ mà. Cho nên, ngay khi cây gậy rớt trúng đầu con quỷ, nó xây xẩm mặt mày, đi loạng choạng vài bước rồi ngã một cái "rầm" xuống đất. Lilith ôm ngực thở hắt ra.

Hermione từ từ chui ra khỏi góc tường, sau đó cô nàng lập tức chạy vòng qua con quỷ, đến bên Lilith : "Nó... chết chưa?"

Lilith cười trấn an cô nàng : "Nó tạm thời đã bất tỉnh, không sao đâu."

Như nhớ tới điều gì, Lilith gấp rút quay lưng lại, nói với Harry : "Lát nữa anh hãy nói với giáo sư..."

Nhưng không kịp nữa, cửa vào đã mở, giáo sư McGonagall bước vào với bộ mặt hớt hải, theo sau đó là giáo sư Snape và giáo sư Quirrel.

Khi tầm mắt nhìn tới con quỷ đang ngủ ngon dưới đất, giáo sư McGonagall thay đổi sắc mặt, đầu tiên là kinh ngạc sau đó nhìn đến bốn đứa thì bà trở nên giận dữ.

Harry nuốt nước bọt, hai tay cậu buông thỏng sát vào người bày ra tư thế chịu trận, Ron cũng làm y hệt.

Hermione thì nở nụ cười theo phản xạ. Lilith thì nhanh chóng cúi gầm mặt xuống. Cô giật mình nhận ra, nãy giờ cô đang làm gì vậy? Cô vào đây một mình đánh bại con quỷ, một mình chiếm lấy công sức của anh hai và mọi người ư? Cô đã thay đổi nguyên tác?

Càng nghĩ càng thấy sợ, Lilith cúi gầm mặt xuống đất, không dám động đậy.

"Các trò nghĩ mình đang làm gì vậy? Sao các trò không chịu trở về ký túc xá? Trò Weasley, trò Potter, trò Granger và trò nào đây? Ngẩng mặt lên xem nào?"

Lilith không dám ngẩng đầu lên, cả người cô run rẩy.

Hermione đứng sau cô nhìn thấy, đặt tay lên vai cô, nói khẽ : "Không sao đâu!"

Trong giây phút Lilith ngẩng đầu, trong mắt giáo sư Snape toát lên một tia kinh ngạc.

Trận chiến hình như vừa mới kết thúc không lâu, tay cầm đũa phép của Lilith vẫn nắm đến trắng bệch, áo choàng trên người cô dính chút mảnh vỡ của cái bồn rửa mặt, tóc tai của cô cũng bù xù hết cả lên, lại còn có bộ dạng không sợ sệt đứng gần con quỷ khổng lồ đã bất tỉnh. Hermione nhìn thoáng qua cũng như vậy.

Các giáo sư nghĩ hai học trò ưu tú này đã cùng nhau đánh bại con quỷ khổng lồ nên giáo sư McGonagall chuyển mũi súng sang Harry và Ron : "Hai trò biết mình đã làm gì không hả? May là hai trò chưa bị con quỷ đập chết đó!"

Harry và Ron nhìn nhau. Hai đứa thở dài, cái ý nghĩ kiếm được điểm cao cho nhà nhanh chóng bị dập tắt.

Hermione bước ra đằng trước, nhìn giáo sư McGonagall, vẻ mặt cô nàng trịnh trọng : "Thưa giáo sư, lỗi là do em, em đã đi tìm quỷ khổng lồ và nghĩ mình có thể đánh bại được nó. Nhưng em đã sai, nếu như không có Harry, Ron và Lilith thì em có lẽ đã chết dưới gậy của con quỷ khổng lồ. Em rất xin lỗi vì việc làm này."

Lilith thận trọng quan sát sắc mặt của giáo sư Quirrell. Ông ta nghe xong những lời này của Hermione thì biểu cảm gương mặt thoáng hiện lên vẻ tức giận lẫn không cam lòng.

Ron và Harry tròn mắt. Hermione dám nói dối giáo sư ư? Đây là chuyện đáng sợ hơn cả con quỷ khổng lồ vượt ngục. Hai đứa thầm cầu nguyện cho Hermione.

Giáo sư McGonagall thoáng nhíu mày, nhưng có lẽ vì quá mệt mỏi, giáo sư cũng lười xem xét lời nói của Hermione là thật hay giả, giọng nói của bà có chút thất vọng, kết thúc mọi chuyện tại đây : "Trò Granger, trò bị trừ 50 điểm vì sự tự phụ của mình..."

Hermione lộ ra vẻ mặt cực kỳ hối lỗi, cô nàng mím môi gật đầu với giáo sư.

Lilith thở ra một hơi, ít ra mọi chuyện cũng có điểm giống nguyên tác. Cô hào hứng chờ đợi lời nói tiếp theo của giáo sư.

"... Còn lại, mỗi trò khác được cộng 50 điểm vì có công đánh bại quỷ khổng lồ, chuyện này không phải học sinh năm nhất nào cũng có thể làm được. Ta sẽ báo cáo lại chuyện này cho ngài hiệu trưởng."

...

Sau bữa tối đó tình bạn của bộ ba tam giác vàng đã có bước tiến triển lớn. Ở đâu có sự xuất hiện của họ thì họ sẽ không bao giờ đơn độc, cả ba luôn xuất hiện cùng nhau, còn quấn quýt hơn cả anh em song sinh Fred và Geogre nữa.

Nhưng không phải lúc nào cũng là ba người, Lilith thi thoảng xuất hiện nhập hội cùng bọn họ, một cách tự nhiên và thân thiết vô cùng. Làm học sinh Gryffindor cũng bắt đầu nhìn Lilith - học viên nhà Slytherin bằng một con mắt khác.

Đối với Slytherin, thân cận cùng Gryffindor là cấm kị. Nhưng Lilith dẫu gì cũng là anh em sinh đôi với chúa cứu thế, tâm linh tương thông, lại còn kiếm cho nhà Slytherin rất nhiều điểm, học viên nhà Slytherin không có lí do để cấm cản Lilith.

Lilith biết mình cũng lại hoàn thành một nhiệm vụ lớn. Một quãng thời gian nữa mới diễn ra trận Quidditch đầu tiên của Gryffindor và Slytherin, cô có thể vui vẻ, tự do mà tận hưởng vài ngày này.

Lilith không có quá nhiều bạn, cô chỉ thường xuyên đến thư viện lựa đọc sách, gặp Hermione thì cùng cô nàng trao đổi kiến thức. Lilith không còn nhìn thấy Blaise nữa, cô không biết tại sao cậu ấy lại biến mất vô tăm tích như vậy nhưng Lilith cũng không nghĩ nhiều, chắc Blaise bận rộn việc gì đó.

Ngẫu nhiên thì Lilith cũng gặp Alex, thái độ của anh đối với cô đã cải thiện rất nhiều, dường như thân thiết hơn. Anh còn chủ động xin ngồi cùng bàn với cô.

Mỹ nam trước mắt liên tục hỏi dồn dập mấy câu liền làm Lilith muốn tát nước vào mặt mình để nó bớt tăng nhiệt độ. Cái gì chứ! Cô vốn dĩ định lên kế hoạch để làm quen với anh nhưng sao anh lại ra tay trước thế này?

Những lúc như này thì Hermione đều che miệng cười nham hiểm ôm sách bỏ đi. Lilith đành phải một mình đối diện với Alex trong không gian rộng lớn không một tiếng động này.

"Anh có thể gọi em là Lilith không?"

"Tất nhiên là được."

Trái tim đập bang bang trong lồng ngực khiến Lilith cảm thấy xấu hổ. Haizzz. Muốn trách thì trách cái tuổi dậy thì đáng sợ này, cô có muốn không thích người ta cũng không được.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net