Chương 18. Kí ức.®

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lilith không biết làm sao để nhịp tim trong lồng ngực bình ổn lại. Tốt nhất là cô đừng nhìn đến khuôn mặt yêu nghiệt của anh nữa.

"Lilith."

"Vâng?"

Mặc dù mắt đang nhìn những con chữ thẳng tắp nhưng Lilith lại chẳng hay hiểu nội dung cuốn sách là gì, những suy nghĩ trong đầu cô hiện giờ chỉ toàn là suy đoán về Alex.

"Anh muốn hỏi em một câu. Có được không?"

Lilith cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, mắt cô vẫn không rời khỏi quyển sách 'một trăm bùa chú đơn giản và hiệu quả lớn lao của nó', nhưng đôi chân nhỏ giấu dưới bàn đang run rẩy đã bán đứng cô : "Có chuyện gì sao Alex?"

Mày Alex hơi nhíu lại, có vẻ như anh không thích Lilith né tránh ánh mắt của anh. Anh cũng đặc biệt chú ý tới, dạo này cô có cái gì đó là lạ, chỉ cần anh kết thúc câu nói cô liền xin phép rời đi, làm như anh mắc phải bùa nôn ra sên vậy.

"Em nghĩ sao về quý tộc thuần huyết?"

Lần này Lilith liền không thể tiếp tục giả vờ đọc sách nữa, đầu cô lập tức nghĩ ngay đến Draco. Hơn nữa, tại sao Alex lại đột nhiên hỏi tới chủ đề này? Là vì cô là phù thủy lai nhưng được phân vào Slytherin?

Lilith nhẹ nhàng gấp sách lại, ngẩng đầu lên, trực tiếp bỏ qua những bộ phận khác trên mặt Alex, nhìn thẳng vào mắt anh : "Theo em thì quý tộc thuần huyết vừa tốt, vừa không tốt."

"Ồ!" Alex bất ngờ với câu trả lời này. Khóe môi anh rộng hơn, sâu trong mắt ánh lên vài tia sáng chờ mong Lilith tiếp tục nói chuyện.

Nhưng làm Alex thất vọng rồi, Lilith chỉ cười cười, nói những vấn đề rất đơn giản.

"Gu ăn mặc và vẻ ngoài của họ rất đẹp, em rất thích! Còn điểm không tốt thì, ừm, bọn họ có vẻ kiêu ngạo, đối xử với phù thủy lai như em có chút không tôn trọng."

Alex vẫn giữ nụ cười sâu, nhìn cô đăm đăm không dứt một hồi rồi dời ánh mắt, anh lại nở nụ cười đầy tiêu chuẩn đẹp trai thường ngày : "Cảm ơn ý kiến của em. Gặp em sau."

Lilith cũng nở nụ cười lộ mấy cái răng trắng lại với anh : "Gặp anh sau."

Alex vừa xoay lưng, Lilith liền chột dạ mà thở hắt ra, nhưng lúc đó anh đột nhiên quay lại.

"À, lần sau đứng cố tránh mặt anh nữa."

"À ờ hả?"

...

Tháng mười một đã đến, mang theo một đợt gió lạnh căm, tòa lâu đài Hogwarts như khoác lên mình bộ áo mới màu bạc, mặt hồ đã có dấu hiệu đóng băng.

Mùa bóng Quidditch thật sự bắt đầu. Thứ bảy này bắt đầu trận Quidditch đầu tiên, hằng năm bác Hagrid đều đảm nhận công việc quét băng trên các cây chổi bay ở ngoài sân Quidditch.

Tin tức Harry là vũ khí bí mật của đội Gryffindor cũng không còn là bí mật, nhà Slytherin đại đa số đều đã biết, điều này cũng khiến Draco vô cùng không vui. Bởi vì Harry là năm nhất, cậu cũng là năm nhất nhưng lại không có giấy phép đặc biệt để xin vào đội nhà.

Quãng thời gian này, Pansy rất hay càm ràm với Lilith về tâm trạng của Draco. Mà cô cũng chẳng giúp được gì nên đành giả vờ câm điếc.

Hôm trước ngày diễn ra trận Quidditch đầu tiên của Gryffindor và Slytherin, Harry, Lilith, Ron và Hermione cùng đi dạo ở sân trường vào giờ ra chơi.

Nhờ đọc sách Hermione đưa nên Harry được biết thêm nhiều điều về Quidditch. Tổng cộng có bảy trăm cách ăn gian trong Quidditch và bảy trăm cách đó đều đã từng được áp dụng trong cuộc thi tranh Cúp Thế Giới năm 1473.

Tầm thủ, thành viên nhỏ con nhất và lanh lợi nhất trong đội đồng thời cũng là người gặp nhiều tình huống hiểm nghèo nhất, mặc dù chưa ai chết khi chơi Quidditch nhưng có đến hàng trăm vụ gãy xương, mất tích không rõ lí do.

Harry đọc mà lạnh gáy.

Hermione cầm theo hũ mứt đựng ngọn lửa xanh đã được phù phép bên người để giúp cô nàng vượt qua cái lạnh của mùa đông này. Lilith thì kém cao cấp hơn, cô cầm luôn cái túi đựng nước ấm bình thường kiếp trước hay dùng mà giữ ấm.

Ron và Harry dù đã mặc mấy lớp áo nhưng vẫn run cầm cập, hai cậu tranh thủ nép sát vào hai cô nàng để kiếm chút hơi ấm.

Ngọn lửa phép thuật của Hermione theo nội quy trường thì bị cấm cho nên ba đứa bu xung quanh che chắn cho cô nàng. Mà bọn nhóc cũng chỉ có mười một tuổi, biểu cảm chột dạ trên mặt không làm sao giấu hết được. Điều đó hấp dẫn tầm mắt của giáo sư Snape.

Thấy giáo sư đi cà nhắc đến gần, cả bọn mặt mày càng tái mét hơn. Ai cũng biết vị chủ nhiệm Slytherin này cực kì ghét nhà Gryffindor, được giáo sư chú ý chính là việc xui xẻo nhất trong ngày.

Nhưng may mắn, giáo sư chỉ nhìn đến Harry : "Tay trò cầm gì vậy Potter?"

"Dạ là một quyển sách về Quidditch thưa giáo sư!"

Giáo sư Snape đương nhiên không muốn nghe suông, ông chìa tay ra, Harry đành phải đưa sách cho ông.

"Ta nhớ là với quyền hạn của trò thì không được mang sách như thế này ra khỏi thư viện. Cho nên, vì hành động ngu xuẩn này của trò, Gryffindor mất mười điểm!"

Ron há hốc mồm không tin được nhìn bóng lưng giáo sư. Hermione thì thở phào : "May mắn là giáo sư có hứng thú đặc biệt với cậu đấy Harry, không thì vì mình mà Gryffindor phải bị trừ ít nhất 20 điểm, các cậu còn có thêm tội đồng phạm."

Mặt Harry nhăn như khỉ ăn ớt, cậu lỡ mồm nguyền rủa giáo sư : "Mình cầu cho cái chân của ông ta không có độc dược nào chữa được."

Lilith cười ha hả. Trời ạ, Severus Snape là ai chứ? Là bậc thầy độc dược trẻ tuổi nhất trong giới phù thủy. Anh trai của cô thật sự quá đáng yêu rồi!

...

Đêm hôm khuya khoắt, còn hai tiếng nữa là đến giờ giới nghiêm, Lilith ma xui quỷ khiến thế nào mà lại leo đến tháp thiên văn.

Học sinh ở Hogwarts không ít nhưng tháp thiên văn này ngoại trừ giờ học thiên văn thì không ai đến. Có lẽ là vì trần nhà đại sảnh trường đã có đủ sao trời cho nên tháp thiên văn này không còn chỗ dùng nữa.

Vì là ban đêm nên không khí có chút lạnh. Lilith mặc dù đang mặc đồng phục có áo choàng nhưng vẫn cảm thấy lạnh, mà cô còn quên túi giữ ấm ở phòng mình. Cô rút đũa phép ra, tập trung niệm thần chú của bùa giữ ấm.

Đột nhiên cô cảm thấy cả người ấm áp hơn, không còn cảm thấy gió nữa.

Lilith nở nụ cười tự khen bản thân, cô lại thành công trong lần đầu tiên nữa rồi.

"Lilith?"

Lilith nghi hoặc nhanh chóng quay đầu lại : "Alex?"

"Sao em lên đây?"

Theo như Alex nhớ thì học sinh năm nhất chưa học đến môn thiên văn, Lilith lẽ ra không biết nơi này mới đúng. Có lẽ là cô tìm hiểu, nhưng mà dũng khí để đi lên đây một mình trong đêm cũng thật đáng ca ngợi.

"À, em chỉ muốn ngắm sao thôi, trước đây không có cơ hội."

Thấy lời nói của bản thân có gì đó sai sai, Lilith vội bổ sung : "Ý em là sao thật!"

Alex cười đồng tình với cô.

Một cơn gió thổi qua, Alex nhíu mày, cởi áo choàng mình khoác lên người cô, cũng đặt mông ngồi xuống cạnh cô.

Hành động vừa rồi rõ ràng không cần thiết nhưng Lilith không nói gì, cô đỏ mặt lẳng lặng ngắm những vì sao rời rạc trên bầu trời, sau đó suy nghĩ lại trôi dạt.

Bản thảo cô đã viết được một nửa, chỉ cần vài tiếng nữa là sẽ hoàn thành, rồi nộp cho bà chủ, kết thúc chuỗi ngày nghe mắng nhiếc. Sau đó cô sẽ nhấc điện thoại gọi cho vài đồng nghiệp quen qua mạng, rủ đi uống vài chén, không thì tự bản thân ra ngoài đi tản bộ, mua sắm.

Ngày nào cũng vậy, cuộc sống không rõ mục đích nhưng cô rất hài lòng, cho đến khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn là xuyên qua chính cuốn tiểu thuyết mà cô yêu thích.

Cô không biết chuyện này là như thế nào. Khi cô tỉnh dậy thì đã thấy mình đang đối mặt với Chúa tể Voldemort mặt mày quái dị, nhìn thấy cái chết của Lily. Lúc đó cô rất sợ, nhưng nỗi sợ hãi cái chết ấy chưa bao giờ xuất hiện trong cô trước đây, cho nên cô vẫn làm theo bản năng, nghiêng người qua cứu đứa trẻ bé bỏng là Harry bên cạnh.

Sau đó cô mơ mơ màng màng cùng Harry được đưa đến nhà dì dượng Dursley. Lilith mang hình hài một đứa trẻ mà chứng kiến sự lạnh nhạt của dì dượng "mình", hết lần này đến lần khác mang vẻ mặt ngây thơ mà nghe những câu phàn nàn, trách móc đầy cay nghiệt.

May mắn dì dượng còn có lương tâm, cho cô và Harry uống cùng sữa bột với Dudley nên hai đứa mới không thiếu chất mà chết.

Sau đó là những chuỗi ngày sống trong sự bóc lột nhưng Lilith không oán giận chút nào, bởi ít ra cô không còn đơn độc nữa, cô có anh trai bên cạnh. Không như trước đây, mười tám tuổi cô bước ra khỏi cô nhi viện, lang thang tự mưu sinh, vấp ngã không biết bao nhiêu lần.

Đến thế giới này, cứ như là một giấc mộng vậy.

Alex nhìn một bên mặt cứng đờ như tượng đá của Lilith, thầm lặng tiếp tục đánh giá cô. Cô hình như đã để tâm hồn mình đi đâu rồi, không chú ý đến anh, bộ dạng thẹn thùng cũng biến mất tăm mất tích.

Cô thật sự rất bí ẩn. Nếu ai nói cô gái nhỏ thông minh thích ngẩn người này chỉ mới mười một tuổi, anh sẽ không tin.

...

Nhớ những comment "hóng" ghê!

Tối ni Au thức nhé! Sẽ viết thêm một chương.😀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net