Chương 5: Ma tộc đại giá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạc Băng Hà hôm nay như thường lệ chạy xuống thành trấn dưới núi đi chợ. Hắn mua được không ít đồ cần thiết, đang tính chạy vội trở về thì gặp thoáng qua một người đang giơ bảng hiệu "Tâm linh canh gà vì ngươi phục vụ" -  "Chỉ 10 xu!".

Rẻ thật đấy.

Đáng nói nhất là dòng chữ nhỏ phía dưới, "Gây quỹ cứu đời."

Tiền thì ít mà lý tưởng cao xa thật. Thật không biết chừng nào mới có thể cứu đời xong.

Nhưng có thể thấy, người này là người tốt, còn khá ngốc.

Lạc Băng Hà có hảo cảm với người này, cho nên hắn tò mò nán lại, nhìn xem y làm hoạt động từ thiện thế nào.

Vừa nói là có ví dụ cụ thể luôn, trước hắn một bước có một tiểu muội muội, nàng tới trước mặt y nói với y rằng nàng vừa bị dưỡng phụ đánh đập, mẹ ở nhà bệnh nặng không có tiền chữa trị, dưỡng phụ bắt nàng hôm nay phải mang tiền về, nếu không sẽ bỏ mặc hai mẹ con nàng.

Nói dối.

Lạc Băng Hà trong lòng hừ lạnh.

Tiểu muội muội này là một kẻ lừa đảo, nàng cùng một người đàn ông trung niên thường cấu kết với nhau, lấy được sự đồng tình và thương hại mà cho tiền.

Bên kia.

Tiên sinh kia dáng vẻ trẻ tuổi, diện mạo thanh tú, hình như thật sự động lòng trước hoàn cảnh khốn khổ của tiểu muội muội lừa đảo. Y cúi thấp người, vỗ vai trấn an tiểu muội muội lừa đảo, nói: "Thật là cặn bã! Ta sẽ thay trời hành đạo! Thế giới này không thể cho phép những thứ rác rưởi như vậy ung dung mà sống!"

"..." Tiểu muội muội hiển nhiên không ngờ hắn không cho tiền, hắn muốn trùm bao tải đánh cha mình.

Lạc Băng Hà an lòng, không bị lừa.

Thế nhưng, tiểu muội muội không bỏ qua, nàng nắm lấy tay áo vị tiên sinh kia, nức nở: "Đại ca ca, ngươi đừng đánh cha muội. Cha muội vốn không xấu, đều do nhà muội nghèo, nhà muội không có tiền."

Lạc Băng Hà chán ghét siết chặt nắm tay.

Tiên sinh nghiêng đầu, sờ cằm, "Vậy ý ngươi là muốn đem tiền về cho dưỡng phụ bất lương ngược đãi trẻ em đó sao? Được rồi."

Nói xong, y thật sự moi trong tay áo ra một phong bì, đưa cho tiểu muội muội lừa đảo, sờ đầu nàng nói, "Đưa nó cho dưỡng phụ đi, hy vọng với số tiền nhỏ này, hắn sẽ cảm nhận được những gì ta muốn truyền đạt, hắn sẽ hoàn lương. À, muội nhớ cách xa hắn một chút."

"..." Lạc Băng Hà: Ngươi nằm mơ!

Lấy không được tiền ai mà còn bị người khác lừa sạch tiền!

Nhịn không được nhỏ giọng mắng y là kẻ ngốc, Lạc Băng Hà thấy tiểu muội muội lừa đảo vui tươi hớn hở chạy đi rồi, e rằng là đi tụ họp cùng người cha ruột lừa đảo của mình đếm chiến lợi phẩm.

Lạc Băng Hà chạy tới trước mặt vị tiên sinh ngu ngốc, nói: "Ngươi bị nàng lừa rồi."

Y kinh ngạc nhìn hắn, "Gì cơ? Sao có thể!"

"Tiểu muội muội khi nãy! Nàng căn bản không có vị dưỡng phụ nào cả, mẹ nàng cũng sớm mất rồi. Nàng cùng cha ruột của mình lừa tiền ngươi!"

Khuôn mặt thanh tú sáng sủa kia bỗng nhiên sa sầm xuống, hai mắt nâu trầm trầm... một tay y đột nhiên đặt lên eo.

Lạc Băng Hà nghe tiếng lạch cạch liền biết y giấu kiếm.

"..." Lạc Băng Hà không nghĩ đến, người này tựa hồ cũng không dễ chọc như vẻ bề ngoài.

Sát khí.

Nhưng đột nhiên biến mất, một chút sát khí vừa rồi không còn thấy tăm hơi, thay vào đó là tiếng cười ha hả đắc ý.

"Há há! Bình tĩnh! Bọn ngu đó sao có thể lừa được ta! Há há há! Khờ khạo quá!"

Lạc Băng Hà không hiểu gì cho đến nghe con hẻm gần đó truyền tới tiếng nổ ầm ầm.

"..."

Vị tiểu muội muội kia, ngươi ổn không? Sống thì "chi" một tiếng.

...

Vị tiên sinh này nhân lúc náo loạn, dọn dẹp hàng quán, cầm bảng hiệu nhảy vọt lên mái nhà, chạy biến.

Trước khi bỏ đi, y còn kẹp hai ngón tay gạt lên trán, "Bai" với Lạc Băng Hà.

"Thiếu niên, dù ta vốn không hề bị lừa, nhưng cảm ơn nhá! Có cơ hội gặp lại, ngươi cùng ta cải cách thế giới không?"

"..." Lạc Băng Hà.

Bằng cách nào? Thông qua quỹ từ thiện 10 xu sao?

Lòng bàn tay bị nhét một tờ giấy nhỏ.

"Đây là căn cứ bí mật của ta, nhớ liên lạc ta đấy. Rất hoan nghênh ngươi gia nhập!"

"..." Lạc Băng Hà nhìn xuống tờ giấy...

Một nhà trọ bình thường, gần chợ, giá cả thuê ở nghe nói không đắt, còn khá tiện nghi.

Chỗ này... bí mật lắm sao?!

----

Gintoki gần nhất luôn bị các đệ tử Thương Khung Sơn phái chỉ chỉ trỏ trỏ, dù nhập hộ khẩu với Bách Chiến Phong rồi vẫn có kẻ kỳ thị hắn là kẻ ngoại lai sao? Chẳng lẽ là do mái tóc quăn chết tiệt này?!

Lạc Băng Hà biết chân tướng, muốn nói lại thôi. Cuối cùng vẫn chạy tới trước mặt Gintoki nói ra nguyên nhân vì sao hắn bị chúng bạn xa lánh.

Sakata Gintoki sắc mặt âm trầm nhìn tờ giấy truy nã tội phạm trên tay.

Người được khắc hoạ bên trên không ai khác chính là hắn.

Tóc bạc quăn, huyết đồng, biểu tình rùng rợn tàn nhẫn, cầm dao gọt hoa quả tạo dáng máu me đầy người.

"Nhóc, là ai đưa mày thứ này?" Gintoki mặt vô biểu tình vò nát tờ truy nã trong tay, hỏi.

Lạc Băng Hà nói: "Không chỉ riêng ta, chỉ cần xuống chợ liền sẽ được phát cho một tờ. Nên ai cũng biết ngươi căn bản không phải kẻ lương thiện, bọn họ đồn ngươi là người của Ma tộc phái tới nằm vùng."

"..."

Liễu Thanh Ca còn đang bế quan tu hành, nếu hắn biết có kẻ âm thầm thao tác ngay địa bàn ở Thương Khung Sơn này, nhất định đã đích thân tới trừng trị.

Nhưng không có nếu.

Có kẻ bát nước bẩn lên Thương Khung Sơn phái qua ngoại hình ngoại tộc của Sakata Gintoki.

Gintoki đã biết kẻ đó là ai.

Zura...

Mày chết chắc rồi!

----

Cuối cùng cốt truyện chính cũng đến, ngày Ma tộc đem quân xuống đột kích. Chưởng môn Nhạc Thanh Nguyên không ở, đại loạn.

Không chỉ thừa dịp trống mà vào, còn làm đứt đoạn cầu nối giữa mười hai đỉnh, hiện tại Khung Đỉnh Phong căn bản không thể được các phong mạch khác trợ giúp.

Thẩm Thanh Thu không cần ai tới gọi cũng tự xuất hiện triệu tập đệ tử, ngầu vô cùng. Dưới sự dàn xếp của hắn, người của Thanh Tĩnh Phong cũng "trùng hợp" có mặt ở Khung Đỉnh Phong. Tất nhiên trong đó có Lạc Băng Hà.

Trước Khung Đỉnh Điện vàng ngọc rực rỡ, tụ tập hơn một trăm kẻ dị tộc tản ra ma khí.

Người lãnh đạo của màn Ma tộc xâm lấn này, cư nhiên là một thiếu nữ nhìn qua có vẻ mười lăm mười sáu tuổi.

Thánh nữ Ma tộc, Sa Hoa Linh lên sàn diện kiến.

Ngày nóng bức ăn mặc mát mẻ, gần như chỉ có mấy tấm lụa mỏng màu đỏ quấn trên người, cổ tay cổ chân đều đeo trang sức màu bạc, chuông nhỏ đầy người rung động ding dang theo từng động tác nhỏ của nàng. Chân trần tuyết trắng của nàng trực tiếp đạp trên mặt đất.

Gintoki từ dưới núi trở về, từ xa đã thấy đám cháy, lập tức nhớ tới lời Thẩm Thanh Thu, xoay người liền chạy tới Linh Tê động, đứng ở ngoài hô vào bên trong: "Uy! Tới rồi!"

"Cái gì tới?"

Người trả lời không phải Thẩm Thanh Thu, vì y đã rời núi từ lâu để làm màu rồi.

Người này không ai khác, đương nhiên là Liễu Thanh Ca cũng chuẩn bị xuất quan.

Gintoki không do dự, "Ma tộc!"

"Ngươi vừa đi đâu về?"

"... Đi mua rượu, chơi đĩ."

"... Sao biết là Ma tộc? Ngươi chẳng lẽ còn có thể đoán mò mà ra?"

"Chuẩn, là đoán mò. Ngươi đoán mò cũng hay lắm, lập tức liền đoán ra Gin đoán mò."

"..."

Biết Liễu Thanh Ca còn nghi kỵ, Gintoki cũng không muốn nhiều lời với hắn, "Ngươi xong chưa? Khâu chuẩn bị của ngươi hơi bị lâu đấy! Ngươi tắm rửa trang điểm sao a uy!!!"

"... Thay quần áo, vấn tóc. Xuề xoà ra ngoài mặt mũi ta để ở đâu?"

"..."

Gintoki đi loanh quanh trước cửa động vẫn không thấy Liễu Thanh Ca bước ra, nhịn không được phun tào, "Trời ơi! Thẩm Thanh Thu chết rồi ngươi mới tươm tất mà chạy tới!"

"..."

Liễu Thanh Ca rốt cuộc ra khỏi động, chỉ là mặt hắn hơi đen.

Liễu Thanh Ca khinh bỉ hắn, "Ngươi chỉ có tác dụng này?"

Gintoki móc mũi nói: "Người truyền tin cũng quan trọng lắm, không có Gin chắc ngươi còn ở trong đó kỳ cọ thơm tho như đàn bà. Tin Gin đi, Thẩm Thanh Thu vì ngươi tới trễ mới tàn đời."

"... Vậy thì chết nhanh một chút, ta không để ý." Liễu Thanh Ca hừ lạnh.

Miệng hơi hỗn nhưng chắc tâm tính cũng chẳng ra gì. Gintoki kết luận.

Liễu Thanh Ca vừa nói vừa lôi Gintoki tới trận chiến trên Khung Đỉnh Phong, không hề chậm trễ nữa.

Bọn họ tới thì đã qua trận tỷ thí làm màu đầu tiên của Thẩm Thanh Thu, tiếp theo đó chính là trận chiến của Thánh nữ Ma tộc, Sa Hoa Linh và một vị nữ đệ tử bên Tiên Xu Phong.

Đứng ở khu vực kia đều là nữ đệ tử dáng người thướt tha, không cần phải hỏi, là các đệ tử của Tiên Xu Phong.

Có người chậm rãi đứng dậy.

Liễu Minh Yên là một đại mỹ nữ. Đại mỹ nữ kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu. Cho dù là ở Tiên Xu Phong nơi mỹ nữ xuất hiện lớp lớp, đó cũng là hạc trong bầy gà.

Đồng thời, nàng cũng là muội muội của Liễu Thanh Ca.

Mặc dù cũng là một trong dàn hậu cung tương lai của Lạc Băng Hà, nhưng đầu óc và khí độ đều đứng đầu.

Liễu Minh Yên vừa đứng lên, giọng nói của ca ca nàng liền vang lên.

"Mặt mũi lớn quá, muốn gì được nấy. Minh Yên, lui xuống."

Chiến thần Bách Chiến Phong mang theo cục nợ, hạ mình tới trấn trận.

"..." Thẩm Thanh Thu: Ủa gì?! Trận pk của hai nữ chính hàng đầu sắp bị hỏng rồi sao! Có bị trừ điểm không vậy?!

Sa Hoa Linh thấy người tới là ai, hơi ớn, thậm chí nghĩ tới chuyện rút quân rồi, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Đích thân Tu Nhã Kiếm đồng ý tý thí, chẳng lẽ còn nói chuyện không giữ lời!"

Thẩm Thanh Thu ho nhẹ một tiếng, đối diện sắc mặt bất thiện của Liễu Thanh Ca, vẫn giữ được độ ngầu cần có, lên tiếng: "Dù gì cũng đã đồng ý rồi, Thương Khung Sơn phái chúng ta còn sợ chắc?!"

Chúng đệ tử lập tức hưởng ứng: "Không sợ!"

"..." Liễu Thanh Ca.

"..." Gintoki móc mũi đứng một bên.

Mắc gì bên mình mạnh hơn mà phải tỷ thí so tài nhỉ?

Liễu Minh Yên đứng ra nói: "Đại ca, để muội lên đi."

Liễu Thanh Ca nhíu mày, hắn biết rõ thực lực của nàng, chỉ sợ sẽ thua trước Sa Hoa Linh của Ma tộc, đang muốn nói gì thì từ trong đám nữ đệ tử Tiên Xu Phong lại bước ra một cái.

Bước chân duyên dáng, khoan thai.

"Để ta."

Ngữ điệu uyển chuyển, chỉ là hơi kỳ quái.

Sa che mặt bị gió thổi lay động, có thể thoáng nhìn ra cũng là đại mỹ nhân.

Vấn đề là, nàng vừa bước ra, vô luận là Tiên Xu Phong hay các đệ tử ở các đỉnh khác cũng không ai biết nàng là ai.

"..." Gintoki ngờ ngợ trong người.

Liễu Thanh Ca nhìn chằm chằm, hỏi: "Tên là gì?"

Nàng uyển chuyển nói: "Gọi ta là A đi."

"A?"

Đây mà là tên sao?! Vừa nghe là biết tuỳ tiện đặt bậy đặt bạ!

"Không phải A, là Katsura—— Á lộn."

...

...

...

"...." Gintoki.

Biết ngay mà!!!

Thẩm Thanh Thu nói: "Tên gì đó không quan trọng, ngươi thật sự dám ra đấu với Sa Hoa Linh sao? Ngươi đủ mạnh sao?"

Kỳ thật Thẩm Thanh Thu càng muốn Liễu Minh Yên lên đấu! Nhân vật qua đường giáp nào tự nhiên chạy tới phá hỏng cuộc đại chiến của hai nữ chính!!!

Gintoki lại đột nhiên vỗ vai Thẩm Thanh Thu, cười: "Cho "nàng" lên đi."

Liễu Thanh Ca nói, "Vậy, lên đi. Đừng làm mất mặt."

"Đương nhiên."

Tự tin lắm, nghe vào tai thập phần có cảm giác đáng tin, trấn an lòng người.

Liễu Thanh Ca nhìn bóng dáng nữ đệ tử này, càng nhìn càng thấy kỳ quái.

Không cường tráng, nhưng... cũng không xem như là nhu nhược không xương.

Mà trong đám người, Lạc Băng Hà ánh mắt cũng trở nên quái dị.

Người kia xâm nhập vào Thương Khung Sơn phái lúc nào?!

Nam nhân nào cũng đều có giấc mộng bị thiên sứ và ác ma kẹp ở giữa tả hữu khó xử. Có yêu nữ ma giáo, tất nhiên phải có thánh nữ chính đạo. Mặc dù không phải Liễu Minh Yên đảm đương thánh nữ chính đạo có chút thất vọng, nhưng mọi người vẫn để tâm đến trận đấu này.

Tuy rằng, nữ tử đánh nhau, nói thẳng ra là có chút chán ngắt, ngắm người đẹp rồi biết kết quả là được.

Sa Hoa Linh và nữ đệ tử A đứng đối diện nhau.

Vải mỏng trên người Sa Hoa Linh theo gió phất phất...

Mọi người chỉ thấy A có động tác, tay đặt lên vạt áo—— giật phăng áo ngoài, đẹp đẽ phủ lên vai Sa Hoa Linh, đem nàng trùm kín mít.

A dặn dò: "Coi chừng trúng gió đó!"

"..." Sa Hoa Linh.

"..." Ma tộc.

"..." Chính nghĩa.

Vấn đề tới, A vừa trước mặt mọi người cởi áo ngoài, nên bên trong chỉ còn trung y mỏng manh!

Loáng thoáng còn có thể thấy được cơ bụng!

Có không ít nam đệ tử phun máu mũi.

Sa Hoa Linh ăn mặc hở hang sẵn thì không sao, bọn họ trụ được, nhưng vốn đang đoan trang thục nữ lại đột nhiên chỉ còn mỗi lớp áo lót...

Mẹ nó kích thích quá điiiiii!!!

"..." Liễu Thanh Ca giật giật khoé miệng.

"..." Thẩm Thanh Thu giật giật khoé miệng.

Mẹ nó chỉ có chúng ta để ý cơ bụng phía dưới sao!!!

Có nữ nhân nào dáng người mạnh mẽ đến thế sao hả!!!

Gintoki chết lặng, vỗ vai an ủi cả hai, "Coi như chưa nhìn thấy gì đi. Chúng ta sẽ thắng, cười lên nào."

"..." Liễu Minh Yên đứng một bên hình như hiểu ra cái gì.

Mà trận chiến này...

Ngoài ý muốn, vô cùng nhanh chóng, kết thúc. Thương Khung Sơn phái thắng.

Kiếm vừa rời vỏ, ánh kiếm vừa hiện.

Mấy phụ kiện ding dang ding dang trên người Sa Hoa Linh lần lượt 'lạch cạch' một tiếng, nứt làm đôi.

"..."

A thu kiếm vào vỏ, đứng thẳng, tóc bay phần phật, quý khí lãnh lệ, phong độ người thắng hiển lộ không bỏ sót.

Liễu Thanh Ca thấy nữ đệ tử này trở về hàng ngũ, ở lúc đi ngang qua, hắn mở miệng, "Ngươi rốt cuộc là ai? Tới Thương Khung Sơn phái có mục đích gì?"

"Ta sao? Người ta nhìn trúng ở đây, nên ta tới để xem nơi trói buộc hắn rốt cuộc là nơi nào."

Ánh mắt A lướt qua Lạc Băng Hà trong đám người, hơi hé miệng cười.

...

Ba lần tỷ thí, trận tý thí tiếp theo, kỳ thật có thể không cần tiến hành thêm nữa, nhưng Thẩm Thanh Thu ngoài ý muốn muốn tiếp tục.

Đùa tao à, đất diễn của nam chính đâu?!

"Lạc Băng Hà, ngươi, đi ra."

Chúng đệ tử Thanh Tĩnh Phong, nhất thời một mảnh ồ lên.

Những đệ tử môn hạ khác còn tốt, bởi vì chưa quen thuộc tình hình của Thanh Tĩnh Phong, còn tưởng rằng phái ra nhất định là đệ tử đắc ý của Thẩm Thanh Thu, nhưng đám người trên Thanh Tĩnh Phong còn có thể không rõ tu vi của Lạc Băng Hà sao?

Muốn hắn đánh với trưởng lão Ma tộc? Muốn cho hắn chết sao?!

Gintoki nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Thu, như suy tư gì.

Lạc Băng Hà cũng giật mình.

Hắn... sao?

Liễu Thanh Ca nhíu mày, nhìn về phía Thẩm Thanh Thu chất vấn: "Ngươi muốn hắn chết?"

Thẩm Thanh Thu thản nhiên nói: "Ai nói hắn sẽ chết? Hắn sẽ thắng."

Nói thừa. Nhân vật chính trâu bò, đương nhiên sẽ thắng. Chỉ là thắng rất gian nan.

Lạc Băng Hà xúc động hay không không ai biết, nhưng Liễu Thanh Ca đã bật cười, "Ngươi dựa vào cái gì?! Ngươi tin hắn sẽ thắng thì hắn sẽ thắng sao?!"

Bị giọng điệu của Liễu Thanh Ca làm cho hơi buồn bực, nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn kiên quyết muốn cho Lạc Băng Hà đi lên tỷ thí.

Thẩm Thanh Thu: Các người tưởng là ta muốn cho y xuất trận sao? Ta cũng là bất đắc dĩ a!

Lạc Băng Hà đứng ngây người suy nghĩ một lát, đang muốn bước ra bước chân...

"Gin lên."

[Chúc mừng, hoàn nguyên nhân vật +1000. Ánh sáng của ngài soi rọi đại địa.]

"Để một thằng nhóc miệng còn hôi sữa lên chiến đấu với một đại hán hôi nách, chuyện này anh mày còn làm không được."

Gintoki sát vai Thẩm Thanh Thu mà qua.

"Nếu ngươi bất đắc dĩ, Gin có thể thay ngươi làm trọn chữ thầy."

Vì hắn là vai chính mà hắn phải một thân một mình đứng lên chiến đấu sao? Không, đó là phản diện có quá khứ. Vai chính... luôn có đồng đội kề vai sát cánh, vượt gian lao.

Thẩm Thanh Thu kinh ngạc phát hiện, hệ thống không trừ điểm hắn.

Không phải để Lạc Băng Hà mất đất diễn, mất đi cơ hội thể hiện trước mặt các vai nữ sao?

[Nơi này có hai vai chính, sự can thiệp của hắn, được cho là tất nhiên.]

...

Lạc Băng Hà nhìn người mặc bạch y bên cạnh, nghe y hỏi mình: "Cảm thấy thế nào?"

Lạc Băng Hà không nói, vị này liền nói tiếp: "Ta cũng tin ngươi sẽ thắng."

"..." Lạc Băng Hà.

Gã cười cười, than nhẹ: "Dù gì ngươi cũng là người ta nhìn trúng."

"..."

"Cái y gọi là tin ngươi, kỳ thật là tin chính y. Loại tự tin này, quá mức tự cho là đúng."

Lạc Băng Hà mím môi, hai mắt ảm đạm.

Chỉ sợ là hắn tự trách mình quá yếu.

Vị này bật cười, "Ngươi biết không, có những người, họ nói tin ngươi, nhưng ở thời khắc ngươi làm không được, liền thất vọng tột cùng, đơn giản vì ngươi không giống như những gì bọn họ kỳ vọng. Mà thứ bọn họ kỳ vọng ngay từ đầu cũng đã rất nực cười."

"Không cần cậy mạnh trước mặt ta, ta mạnh hơn ngươi rất nhiều lần, thậm chí sư tôn cùng các vị sư thúc của ngươi ta cũng không để vào mắt. Chỉ có ta mới có thể dạy ngươi mạnh lên, khiến những lời nói tự tin của y khi nãy, hoàn toàn bởi vì bản thân ngươi. Không hề trở nên buồn cười đến thế."

"Ta biết, ngươi muốn được tán thành, càng muốn người đó là Thẩm Thanh Thu."

Lạc Băng Hà rốt cuộc mở miệng: "Ngươi rất hiểu ta sao?"

"Đúng thế."

"Ta không muốn ngươi hiểu ta. Ngươi hiểu sao?"

"..."

[Chúc mừng, +500 điểm thành tựu bị ghét bỏ! Mời ngài tiếp tục cố gắng!]

"..." Bạch Vô Tướng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net