Chương 6: Chạy thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hắn bỗng nhiên nổi tính tình, bàn tay tháo xuống mặt nạ, khớp ngón tay trắng nhợt run rẩy bóp chặt, mặt nạ trong tay hắn từng đường rạn nứt, vỡ vụn.

Mà ánh mắt người đàn ông này cực kỳ bình tĩnh, cũng cực kỳ lạnh băng.

Lạc Băng Hà không thể không thừa nhận, hắn cảm thấy người này có khả năng dạy dỗ hắn trở nên rất mạnh, vô cùng mạnh.

Mà đi theo ánh mắt của hắn, Lạc Băng Hà kinh ngạc phát hiện, Liễu sư thúc đã bắt giữ vị nữ đệ tử A kia rồi, tựa hồ y cũng cam chịu, không phản kháng.

... cổ tay của vị kia bị sư thúc nắm chặt trong tay, không cho chạy thoát.

Cho nên người này phát điên nổi giận vì...?

Bọn họ quen biết?

Lạc Băng Hà không nghĩ ra, Bạch Vô Tướng chắc chắn là thuộc Ma tộc, nhưng vị kia vừa nhìn đã biết là phàm nhân, hơn nữa tính cách khờ khờ, bọn họ làm sao mà quen nhau được?

Gương mặt tuấn mỹ góc cạnh của Bạch Vô Tướng sáng tối khó phân, rồi đột nhiên phì cười.

"Băng Hà."

"... A?" Lạc Băng Hà vẫn ư hử hắn một tiếng, dù sao người này cũng coi như... tốt với hắn?

"Ta muốn giao cho ngươi một việc."

"... Tại sao ta phải nghe lời ngươi."

"Ngươi có thể lựa chọn không nghe lời ta."

"Sau đó thì sao?"

"Ngươi chết."

"..."

Đàn ông ghen lên không thể nói lý, Lạc Băng Hà quyết định nghe lời.

"Ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì?"

"Đơn giản thôi, giúp ta trao đổi thư từ."

"Hả?"

"Có một người, hiện giờ ta không thể chính diện cùng y đáp lời, nên... ta dùng giả danh, cùng y thư từ qua lại."

"... Ồ, vậy tên giả của ngươi là gì?"

"B."

"..."

Lạc Băng Hà: Ngươi nghiêm túc sao?

Bạch Vô Tướng thật nghiêm túc, hơn nữa chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này.

Lạc Băng Hà nói: "Tên này vừa nghe là biết giả, người không thể đặt thành tâm hơn sao!"

Bạch Vô Tướng xoa đầu hắn, "Yên tâm, y sẽ không nhận ra nổi."

"..." Lạc Băng Hà: Lời này không được thoả đáng cho lắm...

Lạc Băng Hà vẫn phải nói cho Bạch Vô Tướng một sự thật, "Ta biết căn cứ... bí mật của y ở đâu, nhưng nếu y bị Liễu sư thúc bắt giữ thẩm vấn rồi, chỉ e rằng ta không giúp ngươi được."

Bạch Vô Tướng thờ ơ nói: "Không, y sẽ trốn thoát."

Cam chịu sao? Katsura không phải kẻ yếu mềm, Liễu Thanh Ca chỉ cần thả lỏng cảnh giác liền không thấy bóng dáng Katsura.

Vấn đề là, Katsura sẽ khiến hắn thả lỏng cảnh giác... vì mệt.

...

"Này, ta mắc tiểu quá."

"..." Liễu Thanh Ca vừa mới giao tên khả nghi này cho đệ tử thì đã thấy y suýt thoát, lần này để cho chắc, chính hắn kiềm chế tên này.

Nhưng mẹ nội nó phiền.

"Nhịn đi."

"Ngươi nhịn được sao? Chi bằng cùng đi? Chúng ta cùng nhau giải toả áp lực, cùng nhau tâm sự mọi vấn đề đều được giải quyết." Katsura kiến nghị.

"... Giữa chúng ta không có mối quan hệ này." Liễu Thanh Ca mặt vô biểu tình.

Dạo này xung quanh hắn bị làm sao vậy?! Thẩm Thanh Thu thay đổi, kỳ kỳ quái quái. Mà xuất hiện một số kẻ càng kỳ quái hơn chạy vòng vòng ở cái đỉnh này, hoàn toàn không để hắn vào mắt.

Tưởng hắn chết rồi sao?!

Lúc này bên tai nghe thấy chúng đệ tử thi nhau ồ lên, Liễu Thanh Ca và Katsura đều đưa mắt qua nhìn trận chiến của một gã to con hôi nách và một tên võ sĩ tóc bạc hôi chân.

Cứ ngỡ là ngang tài ngang sức, nhưng không ngờ tới.

Bạch đế vân lam quét trên không trung, ủng đen thô bạo đạp lên mặt trưởng lão Ma tộc to lớn hơn hắn gấp mấy lần, khiến thân hình cao lớn của lão ngã sõng soài.

Ma tộc hít một ngụm khí lạnh.

Liễu Thanh Ca không thể không thừa nhận, Sakata Gintoki có tiềm lực, xứng đáng để bước chân vào Bách Chiến Phong.

Thẩm Thanh Thu cầm cây quạt đứng một bên: Đù má ngầu hơn cả tao nữa mài ơi!

Gintoki rút mộc đao treo bên hông. 

Lão trưởng lão cũng đã đứng dậy, đã không dám coi khinh Gintoki nhỏ yếu không có chút linh tức nào trước mắt.

Katsura gật đầu, thảo luận với Liễu Thanh Ca như thân quen lắm, "Trước kia chúng ta chiến đấu với Amanto, trên cơ bản cũng là thế này. Đối với Gintoki là chuyện nhỏ!"

Liễu Thanh Ca không nhận ra không khí giương cung bạc kiếm giữa bọn họ đã biến mất, mà theo bản năng cũng nhíu mày hỏi lại, "Ngươi và hắn quen biết? Amanto (Thiên nhân) là tộc gì?"

"Bạn bè, à không, chiến hữu mới đúng. Hắn sẽ cùng ta thay đổi thế giới này." Katsura tự tin rằng mình sẽ thuyết phục được Gintoki gia nhập đội quân.

"..." Liễu Thanh Ca lại cự tuyệt nói chuyện với Katsura, quyết định coi thi đấu.

Mà lực đạo trên cổ tay y, có phần nơi lỏng.

Katsura hình như cũng không tính chạy, thả lỏng vô cùng, thưởng thức tác phong mạnh mẽ của đồng bạn, phong thái sinh động lạnh bạc của Bạch Dạ Xoa trên chiến trường.

Thứ mà hắn dù có thông minh tới đâu cũng không học được, trực giác chiến đấu trời sinh của Gintoki.

Búa lớn chống lại đao gỗ, cọt kẹt nhưng không khiến đao kia đứt gãy, từng động tác sinh phong, không nằm ở chỗ bắt mắt dễ nhìn, nằm ở chỗ lưu loát mạnh mẽ!

Thật sự là con mẹ nó đàn ông!

Không làm màu mà ngầu hết sức!

Thẩm Thanh Thu đảm nhiệm phun tào: Không khoa học! Một thanh đao gỗ sao có thể làm được như vậy!!! Nhất định là có bí ẩn gì! Có thể nó được tạo ra từ thần mộc vạn năm tuổi!

Hệ thống im lặng đánh ra một hàng [...].

Khiến cho Thẩm Thanh Thu phun tào nhất là... Liễu Minh Yên và Sa Hoa Linh bị Gintoki hấp dẫn, bốn con mắt đẹp nhất tề nhìn lại đây, dừng ánh mắt ở thân ảnh của Gintoki, chậm chạp không chịu thu lại.

"..." Thẩm Thanh Thu: Mợ, không phải dừng trên người Lạc Băng Hà sao!!! Trời ơi!!! Nam chính chưa gì mất hết hai con vợ!!!

Trận chiến đến hồi kết.

Thiên Chuỳ trưởng lão kia không đối phó được bản năng chiến đấu của Gintoki, thẹn quá thành giận, muốn dùng ra chiêu cuối cùng cho tên này trả giá đại giới!

Trên người gã đầy gai độc, đột nhiên nhảy dựng lên, một mạch đánh về hướng Gintoki!

Liễu Thanh Ca ánh mắt sắc bén, Thẩm Thanh Thu thay đổi sắc mặt.

Đánh không lại thì giở trò chơi xấu!

Nằm mơ đi thôi!

Thừa Loan kiếm và Tu Nhã kiếm đồng thời bay tới!

Xoạc xoạc liền đâm xuyên qua giáp độc của Thiên Chuỳ trưởng lão, không nói hai lời, hai nhát trí mạng.

Thân ảnh của Thẩm Thanh Thu và Liễu Thanh Ca cũng đã đứng trước người Gintoki, che kín.

Hệ thống: [...]

Thật sự là được chiếu cố vô cùng, hơn cả nam chính Lạc Băng Hà.

Nhưng đâu chỉ đơn giản như vậy, gã kia biết hôm nay gã phải chết, bị đâm thủng hai lỗ lớn cũng không lui về phía sau, ngược lại vọt mạnh tới trước, mang theo ý cười ngập tràn dữ tợn, muốn đồng quy vu tận!

"Sư đệ cẩn thận! Trên người hắn có gai độc đó!"

"Không cần ngươi nhắc!"

Liễu Thanh Ca hừ lạnh, chưởng khí tung ra, cách không đánh cho Thiên Chuỳ trưởng lão bay xa chục mét.

Chúng đệ tử hô to hô nhỏ: Liễu sư thúc!!! Liễu sư thúc ngươi uy vũ hùng tráng!!!

Thẩm Thanh Thu: Ra vẻ soái cái đếch gì! Xem anh mày đây!

Thẩm Thanh Thu thong dong vung tay, chiết phiến lượn qua đầu gối Thiên Chùy trưởng lão.

Thiên Chùy trưởng lão liền quỳ tại chỗ, bất động, rốt cuộc không thể gây ra sóng gió gì.

Gintoki phủi phủi quần áo đứng lên, Katsura chạy đến bên cạnh hắn, y hỏi: "Không sao chứ Gintoki?"

Gintoki phun tào: "Người hại Gin thảm nhất là mày đó biết không! Ai cho mày lấy hình ảnh của Gin đi rêu rao tuyên truyền phản động hả?!"

Katsura bình tĩnh nói: "Đừng giãy giụa nữa Gintoki, chúng ta phải kề vai chiến đấu, không OOC không OOC!"

"..."

Gintoki hơi tuyệt vọng.

Sa Hoa Linh bên kia hơi đuối lý, nhưng mở miệng ra thì nói: "Các ngươi ỷ đông hiếp yếu!"

"..." Mọi người: Cô nương à, đừng ỷ mình đẹp rồi muốn nói gì thì nói.

Gintoki sặc lại, "Giở thủ đoạn hèn hạ không có tư cách nói chính nghĩa đông đâu!"

Liễu Thanh Ca: "Lớn giọng lắm. Có ta ở đây, các ngươi muốn thắng thế nào?"

Thân hình hắn chuyển động, Thừa Loan Kiếm sau lưng phi tới tận trời, vẽ ra trăm ngàn kiếm khí hữu hình, xếp thành trận sắc, như mưa đá đâm xuống đám Ma tộc.

Lạc Băng Hà từ trong đám đông cuối cùng cũng lú ra, Thẩm Thanh Thu không bỏ qua cơ hội này, muốn tìm lại chút đất diễn cho nam chính.

"Băng Hà, ngươi, tiến lên đánh Sa Hoa Linh cho vi sư."

"..." Lạc Băng Hà.

Mặc dù không biết tại sao Sư tôn lại muốn hắn kéo thù hận, Lạc Băng Hà vẫn nghe lời, xông lên đánh nữ nhân.

Y một phát liền bắt được Sa Hoa Linh đang chuẩn bị dẫn quân chạy trốn.

Gintoki lần đầu tiên thấy Ma tộc thảm hại cỡ này, "Cho nên nói, các ngươi lặn lội chạy lên cái núi này gây chuyện sao? Có cực khổ quá không vậy? Cánh cửa không gian đâu?! Thời Không Sinh Tử Môn đâu?! Mở ra con đường đến Ma giới ấy biết không?"

"... Chúng ta không có thứ đó, lợi hại vậy sao?" Người của Ma tộc bị bắt, kinh sợ.

"Ngươi... ngươi có thể chỉ chúng ta sao?" Một con dân Ma tộc khác.

"..." Liễu Thanh Ca liếc mắt.

"..." Thẩm Thanh Thu mị mị mắt.

Gintoki vội chứng minh mình là phe chính đạo!

"Không, mấy thứ tà ác đó Gin không biết gì cả!"

Liễu Thanh Ca hài lòng, hừ lạnh, giờ thì cứu bằng trời.

Giờ phút này, Sa Hoa Linh trong tay Lạc Băng Hà bị người mang đi.

Thân ảnh áo trắng mở ra "Rút đất ngàn dặm".

Liễu Thanh Ca và Thẩm Thanh Thu đều không thể tin được.

Gintoki trợn tròn mắt, hét lên: "Zuraaaaa!"

Katsura cũng giật mình mà, "Không phải Zura, là Katsura! Đó là ai?!"

"..." Gintoki: Rồi mày vì không OOC nên quên hắn luôn rồi hả!!!

Liễu Thanh Ca lập tức gắt giọng với Katsura, "Ngươi quen hắn ta?! Hắn ta vừa mới làm trò gì!"

Đáng chết, thế nhưng ở trước mặt hắn mang đi toàn bộ Ma tộc!

Katsura nhăn nhó ôm đầu, "Quen lắm... hình như là... thằng bán hủ tiếu gõ đầu ngõ."

"... Không, đéo phải thằng đó đâu, mày lộn với thằng áo trắng khác rồi." Gintoki mặt vô biểu tình phủ định.

"..." Liễu Thanh Ca/ Thẩm Thanh Thu.

"..." Lạc Băng Hà.

"..." Mọi ngừ.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net