Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giả Đình cầm góc áo của mình, tỉ mỉ lau sạch sẽ vết xém đen trên tay. Hắn lúc này mới nhặt lên ngoại bào vừa cởi, quỳ một chân xuống, cẩn thận từng li từng tí che phủ thi hài của nghĩa phụ.

Nơi sắc trời vàng nhạt phía xa xa, một đội nhân mã đang gấp rút phi nước đại đến đây.

"Xem ra ngươi cũng muốn rời đi."

Sau lưng, Kim Tương Ngọc bước ra từ cánh cửa còn nguyên vẹn, nàng nheo mắt nhìn thoáng qua bụi đất do  vó ngựa bốc lên, lại nhìn Giả Đình, kẻ đang cúi đầu suy nghĩ.

"May mà hắn rời đi sớm.."

Nàng lẩm bẩm nói.

Ba người chung sức thu thập tốt một hồi, mới từ trong quán trọ bị cháy rụi của Kim Tương Ngọc dọn được một lối ra, sau đó tiễn chu Hoài An đến quan ngoại. Lúc này chỉ còn lại hai thân ảnh lẻ loi toàn thân đều là màu đen xám, mặt mũi cũng nhem nhuốc, thoạt nhìn không thể nói là không chật vật.

Giả Đình phớt lờ nàng, đem y phục xử lý chỉnh tề. Hai tay nặng nề chống đầu gối, lảo đảo đứng dậy, Kim Tương Ngọc khẽ động nguyên lai là muốn tiến lên đỡ hắn, nhưng cuối cùng vẫn không có động tác, chỉ nhìn hắn nỗ lực tự đứng vững.

Đội nhân mã trong nháy mắt đã tới gần, một thân quân phục nhảy khỏi ngựa lao đến trước mặt hắn, quỳ xuống, hướng Giả Đình chắp tay.

"Nhờ người tìm cho ta một xe đẩy."

Giả Đình nâng hắn dậy, nắm lấy cẳng tay hắn, mở miệng nói từng chữ, sau đó dừng lại một lúc lâu, bờ môi run run, dường như đã cạn hết khí lực toàn thân mới tiếp tục:

"Trước đưa nghĩa phụ về nội thành, tìm một chiếc quan tài thật tốt. Dùng tốc độ nhanh nhất về kinh thỉnh tội."

"Thiên Tuế! Thiên Tuế ngài ấy.."

Người nọ như sét đánh ngang tai, theo ánh mắt của Giả Đình hướng đến thi hài đắp chiếc áo gấm màu lam trên mặt đất, cơ thể giật một cái, thiếu chút nữa đã ngã xuống, là Giả Đình kéo hắn lại, dùng sức giữ cho hắn đứng vững.

"Sao? Sao có thể?! Nghịch tặc Chu Hoài An đâu? Hắn làm sao có khả năng giết Thiên Tuế đại nhân!"

Người kia cơ hồ thất hồn lạc phách, nói xong rất nhanh liền kích động. Thoát khỏi vòng tay Giả Đình, hung hãn nhìn xung quanh, ánh mắt như muốn cắn người.

Kim Tương Ngọc đúng lúc này rơi vào trong tầm mắt hắn. Đồng tử hắn lập tức co lại, muốn xông đến.

"Giả Lâu!"

Giả Đình túm lấy cổ áo hắn đem kéo trở về, cho hắn một cái tát.

"Đừng làm chuyện vô ích, nghe lệnh đi!"

Giả Lâu bị đánh nghiêng mặt sang một bên, trầm mặc thật lâu, sau đó quay lại, con ngươi đỏ hoe trầm thấp nói 'vâng'. Giả Đình buông hắn ra, bóp bóp bả vai hắn:

"Tiếp tục."

Khi Giả Lâu định xoay người, Giả Đình đột nhiên gọi hắn lại:

"Tiểu Lâu, ngươi mang theo bao nhiêu ngân lượng?"

"Không nhiều lắm. Nhưng lão Trần trên người bọn họ có lẽ cũng được kha khá!"

"Đi, mang hết đến đây."

Giả Lâu vội lau mặt, chạy đi. Kim Tương Ngọc lúc này mới bước đến cạnh Giả Đình, khiêu mi liếc hắn.

"Ngân lượng?"

"Quán trọ tồi tàn của ngươi ở địa phương quỷ quái này. Muốn một lần xây mới phải tốn không ít."

"Ai nói lão nương đây muốn xây mới?"

Giả Đình rốt cuộc nhìn về phía nàng, hiếm có được giây phút không bất đồng cùng nàng tranh phong quyết đối, chỉ bình tĩnh hỏi: "Vậy ngươi đi đâu? Đầu bếp kia đi rồi, Chu Hoài An cũng không có."

Lời này của Giả Đình vô cùng bình tâm tĩnh khí, thậm chí thanh âm sắc bén cao ngạo có chút giảm đi, lại nghe ra vài phần nhu hoà trầm ấm. Kim Tương Ngọc thế mà nội tâm chấn động, rất lâu không biết nói gì.

"Ngươi cắm rễ ở nơi này lâu như vậy. Thật sự có thể từ bỏ tất thảy sao?"

Phong lãnh trong buổi sương sớm hoà cùng ánh nắng mặt trời trở nên náo nhiệt. Gió lướt qua, thổi tung bay nếp của áo cả hai, giọng điệu của Giả Đình cũng thanh tao mờ nhạt, nghe không rõ.

"Bất quá, dù tiêu phí đến đâu, người chi ít vẫn nằm trong tầm tay. Ta ngược lại thấy hâm mộ."

Sắc trời ôn hoà, gió sớm thê lương, cố chấp quanh quẩn bên thân hai người. Khẽ lay động chiếc áo bào lam trên nền đất, thỉnh thoảng tạo thành nếp nhăn..

Mà giữa hai người, sau những lời đó, chỉ còn lại tiếng gió rít vô tận..

Giả Lâu đi nhanh về nhanh, chẳng mấy chốc đã cưỡi ngựa dẫn một đội xe đến chỗ Giả Đình, theo sau còn có một bộ râu thấp thỏm đang co rúm.

Người kia không phải là Thiên Hộ tướng quân hay sao?

Quân lính tất cả đều xuống ngựa, vốn định cùng nhau di chuyển thi hài của Thiên Tuế lên xe, nhưng bị Giả Đình giơ tay ngăn cản. Chính hắn cẩn thận quỳ xuống, ôm lấy nghĩa phụ đưa đến trên xe, trân trọng vuốt phẳng từng nếp áo.

Toàn thể ngay ngắn quỳ một chân xuống, cúi đầu, đem nắm đấm chắp cao.

Giả Đình gọi Giả Lâu qua. Giả Lâu hai mắt đỏ hoe từ trong ngực lấy ra mấy hầu bao căng phồng dâng cho hắn. Giả Đình quay người đi vài bước, đem chúng nhét vào tay Kim Tương Ngọc, doạ Thiên Hộ tướng quân sợ tới nỗi không dám ngẩng đầu.

"Chỗ này của nàng cần được sửa sang. Ngươi nếu thừa lựa thì giúp đỡ một chút."

Thiên Hộ tướng quân lập tức cúi đầu liên miệng nói không dám: "Thảo dân nhất định tận tâm gắng sức!"

Giả Đình thu tay, nhìn sâu vào mắt Kim Tương Ngọc lần cuối.

"Đây không phải mệnh lệnh của Đông Xương, coi như ta nhờ vả. Tướng quân không cần sợ hãi, hữu lực giúp đỡ một chút là được."

Hắn phất tay ra hiệu mọi người đứng dậy khởi hành.
Giả Lâu dắt hai con ngựa đến, thần sắc tuy bi thương, nhưng lúc nghe Giả Đình nói xong một phen liền không khỏi lộ liễu vài phần hiếu kỳ. Cũng không biết sau đó hắn nghĩ tới chuyện gì, sự tò mò tức khắc biến thành khuôn mặt u ám.

Giả Đình nắm dây cương, giẫm mạnh bàn đạp lưu loát lên ngựa. Vừa định kéo dây rời đi thì Kim Tương Ngọc đã giật lại.

Giả Lâu nhịn không nổi thiếu chút nữa phát tác, bị Giả Đình liếc mắt chế trụ.

"Còn chuyện gì?"

Giả Đình trên cao nhìn xuống Kim Tương Ngọc.

"Không thể không trở lại sao?"

Kim Tương Ngọc ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt lặng lẽ phiêu bạt hướng kinh đô xa xôi: "Ngươi biết ta đang nói gì mà."

"Vừa rồi ta nói hâm mộ ngươi."

Giả Đình cúi người đến gần nàng. Khoé miệng nhếch lên, hạ giọng nói: "Ngươi căn gốc mất vẫn có thể làm lại. Nhưng nghĩa phụ đi rồi, ta không còn gì cả.."

"Lúc trước nghĩa phụ để ta làm gì ta liền làm cái đó. Nhưng từ nay về sau, ta chỉ có thể làm những việc nghĩa phụ đã từng làm."

Hai người cứ nhìn nhau như thế, nhìn thật sâu vào mắt nhau. Kim Tương Ngọc tìm thấy trong ánh mắt của Giả Đình, những điều hắn không hề nói.

Cho nên dù đường trở về là tử lộ, hắn cũng muốn vật lộn thử sức một lần..

Đây là niềm an ủi duy nhất hắn có thể ký thác trong suốt quãng đời còn lại.

Kim Tương Ngọc từ từ buông lỏng tay ra, Giả Đình ngồi thẳng dậy, kéo dây cương hô hoán: "Đi thôi!"

Một đạo khói bụi cuồn cuộn bốc lên, cuối cùng tiêu tán. Chỉ để lại Kim Tương Ngọc đứng trong gió im ắng đưa mắt nhìn hồi lâu.

Bỗng nhiên nàng quay lại, chỉ vào cánh cửa may mắn còn nguyên vẹn, mắng:

"Tháp Tháp luôn nói cái cửa ngươi bị hỏng cần phải sửa."

"Ngươi ngược lại vô liêm sỉ yên ổn như vậy. Sao không cùng bọn chúng bị thiếu cháy hết đi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net