Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm quán trọ Long Môn được tái thiết, Kim Tương Ngọc phát hiện Thiên Hộ tướng quân một lần nữa chấn hưng, đối đãi nàng cũng không còn rụt rè như trước.

"Tương Tương, hay là tuyển đầu bếp khác đi!"

Thiên Hộ tướng quân đại mã kim đao* ngồi trên chiếc ghế dài mới toanh. Đập bát rượu, có chút bất mãn nói: "Tiểu tử ngốc kia chạy mất, cả nội thành chẳng lẽ còn không tìm được đầu bếp mới sao?!"

*大马金刀 (Đại mã kim đao): Mô tả cách nói chuyện lỗ mãng, sắc nhọn hoặc hành động hùng hổ, nghiêng về hướng thô lỗ.

"Tướng quân." - Kim Tương Ngọc bưng một vò rượu nhỏ đến cho hắn, không ngờ Thiên Hộ đột nhiên muốn sờ soạng mu bàn tay nàng, Kim Tương Ngọc ngược lại thoáng sửng sốt, vò rượu rót vào bên trong bát. Lúc sắp đổ đầy cũng không thấy Kim Tương Ngọc động đậy, rất nhanh liền tràn ra ngoài.

Thiên Hộ vội vàng hất vò rượu đi, ai nha ai nha kêu lên.

"Tương Tương, nàng làm gì thế? Đổ lên người ta thì nàng phải giặt cho ta đấy!"

Kim Tương Ngọc khôi phục tinh thần, buông vò rượu xuống, giơ khăn tay lên, rúc vào vai Thiên Hộ tướng quân: "Tướng quân, đã lâu không như vậy. Còn tưởng tướng quân chán nô gia rồi.."

Tướng quân ôm lấy nàng ngồi xuống, vuốt râu cười ngượng ngùng: "Ai, ai, sao có thể?! Không có khả năng đó!"

"Vậy sao tướng quân còn đối với ta như vậy?"

Kim Tương Ngọc nghe thấy hắn ấp úng, dùng sức đẩy cánh tay hắn đang khoác trên vai mình, cầm khăn tay giận dỗi xoay mặt đi chỗ khác, không chịu nhìn Thiên Hộ nữa.

Thiên Hộ tướng quân vội dỗ dành nàng: "Đều là chuyện tốt của Giả đáng đầu* kia, hắn trước khi đi đã nói như vậy. Ta một tiểu Thiên Hộ, ai nha, nào dám đỉnh uy phong của hắn!"

*Đáng đầu: ý chỉ tên đầu sỏ.

"Giả đáng đầu?" - Kim Tương Ngọc hừ lạnh một tiếng: "Giả đáng đầu, ta nhớ hắn ngày đó chỉ phó thác ngươi giúp ta xây lại quán trọ. Hắn còn nói cái gì, khiến ngươi đối với nô gia như vậy?!"

"Ai biết được..có khi hoạn quan như hắn cũng bị nàng bắt hồn?"

Nói tới nói lui, đơn giản là một chữ sợ.

Kim Tương Ngọc âm thầm phỉ nhổ, sóng mắt luân chuyển, nàng quay đầu, khoé môi vẽ ra một đường cong tinh xảo nũng nịu: "Đã thế, tướng quân hôm nay sao lại vực dậy uy phong rồi?"

Thiên Hộ tướng quân cảm giác nàng đột nhiên giãn ra, xương cốt mềm nhũn. Hắn vui mừng vỗ bàn một cái, rung đùi đắc ý nói: "Đương nhiên là thiên hạ truyền miệng, Giả đáng đầu đó bị tống vào ngục rồi!"

"A?"

Kim Tương Ngọc tim đã nhảy dựng, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, như cũ cười duyên dáng, dựa vào bờ vai Thiên Hộ tướng quân, dẫn hắn nói tiếp.

"Đông Xưởng hành sự bất lực, ngàn dặm truy bắt tặc không được lại còn hại cả Tào Thiên Tuế. Giả Đình đi theo Tào Thiên Tuế thế nhưng vẫn sống sờ sờ. Không cầm hắn làm lá chắn còn có thể cầm ai?"

Thiên Hộ tướng quân tìm kiếm bàn tay Kim Tương Ngọc, sờ soạng vài cái, tựa như có chút hãnh diện.

"Đại lao, vào dọc ra ngang, dù cho không chết cũng bị lột da rồi."

"Huống hồ cái Đông Xưởng kia, nàng cho rằng hoà hợp êm ấm sao? Thiên Tuế vừa đi, ai cũng đều muốn vị trí đó. Giả Đình lúc Thiên Tuế còn sống là nghĩa tử được coi trọng nhất. Hiện tại có cơ hội đạp chết hắn, thuận thế giẫm một chân, sao lại không làm?"

Kim Tương Ngọc theo lý luận khẳng khái của hắn gật đầu, có vẻ đăm chiêu: "Nói vậy, tên đáng đầu này không phải chết chắc rồi ư?"

Thiên Hộ tướng quân lúc này đột nhiên thu hồi khí phách uy phong, hắn buông tay Kim Tương Ngọc ra, lại trông giống con rùa rụt cổ như trước.

"Điểm này không nói chắc được."

"Quan ải của chúng ta chim qua cũng không thèm ị. Tin tức truyền tới đã là chuyện nhiều nằm trước. Hơn nữa, Giả Đình nổi tiếng là tâm tư kín đáo như Tào Thiên Tuế, thanh danh lưu truyền đã lâu. Nếu hắn có thể trở mình thật cũng không lạ."

"A?" - Kim Tương Ngọc xoay người đứng lên, tựa vào bàn, nổi giận: "Tướng quân không ngại phô trương uy thế quá sớm?"

Thiên Hộ tướng quân xua tay: "Lời này không đúng. Dù cho Giả đáng đầu có bản lĩnh Đông Sơn tái khởi đi nữa, chẳng lẽ không cần tịnh dưỡng một hồi? Chê mớ hỗn độn trong kinh đô chưa đủ để hắn dọn dẹp sao?"

Vừa nói xong, trong lòng hắn lần nữa thấy tự tin hơn một chút, thoả mãn gật đầu, đang muốn thò tay lấy bát rượu, bỗng dưng cau mày, chợt nhớ tới chuyện vừa rồi bỏ dỡ:

"Nói cả buổi đi đâu rồi, Tương Tương à, không tìm được đầu bếp làm sao mở quán trọ?"

Kim Tương Ngọc âm thầm liếc mắt: "Như thế nào không được? Phương viên trăm dặm duy nhất chỉ có một chỗ, nói không ở được sao?"

"Nhưng ngủ trọ không ăn cơm sao mà được?"

Thiên Hộ tướng quân tặc lưỡi mấy tiếng.

"Hoặc là ngủ ngoài trời đói, hoặc là ở đây đói."

Kim Tương Ngọc ném khăn, khoanh tay nói. Thiên Hộ tướng quân không biết nàng vì cái gì cố chấp như vậy, nghĩ đi nghĩ lại cũng không dám khuyên nàng. Thở dài tiếp tục cầm lấy bát rượu kia, lẩm bẩm.

"Có rượu cũng được, chi ít còn thể no nước."

"Bất quá thì.."

Kim Tương Ngọc dứt câu, nàng xoay người tránh tay Thiên Hộ tướng quân, tự mình bừn bát rượu đưa đến bên miệng hắn.

"Tướng quân muốn ăn cơm, ta vẫn có.."

Thiên Hộ tướng quân vừa muốn uống, Kim Tương Ngọc đột nhiên đem bát rượu dời đi, hắn nhìn nàng, ngược lại cười đến vui vẻ.

"Nhưng là ngài phải trả thêm tiền ăn.."

"Ai nha, chỉ cần Tương Tương muốn, ta nhất định cho nàng."

Kim Tương Ngọc nghe hắn nói lời này, che khăn cười cười: "Xét quan hệ của ta và tướng quân, ăn cơm đàm phán chuyện tiền bạc thật quá tục khí. Hay là như vậy đi, tướng quân giúp nô gia làm một chuyện, tướng quân sau này tuỳ thời đều có cơm ăn."

"Tương Tương, mau nói."

"Giúp ta nghe ngóng xem Giả Đình kia rốt cuộc như thế nào."

Thiên Hộ tướng quân sững sờ, sau đó cả kinh run lên một cái: "Sao lại muốn biết tin tức về hắn?"

"Tốt xấu gì hắn cũng có công tái thiết quán trọ, nếu hắn chết rồi, nô gia còn có thể đốt ít giấy bạc báo đáp ân tình của hắn."

Thiên Hộ tướng quân vốn là có chút do dự, nhưng suy nghĩ một hồi lại cười to, không kịp phòng bị được Kim Tương Ngọc bồi cho một bát rượu, thiếu chút nữa mắc nghẹn. Hắn vỗ ngực, nhất thời không nói nên lời, chỉ gật đầu mạnh mẽ biểu thị mình sẽ làm được.

Dẫu sao cũng là chuyện dưới mí mắt Giả Đình, loại tin tức này trên đường dạo một vòng liền có thể nghe thấy không sót, sai người đi nhiều chuyến là được.

Kim Tương Ngọc hài lòng nheo mắt lại, nghiêng người về trước dùng khăn tay lau rượu trên miệng hắn.

Cùng Thiên Hộ tướng quân phối hợp uống rượu. Nàng lại lặng lẽ liếc nhìn qua cửa sổ quán trọ, hướng về phía kinh thành.

Trong ba người đã đi, một kẻ xa tít ngoài quan ngoại, một phiêu bạt nơi chân trời, tin tức mù mịt, thiên hạ rộng lớn như thế, tai mắt nàng có thể thám thính, cũng chỉ duy nhất tiểu hoạn cẩu ở kinh thành kia.

Tất nhiên, những tin tức của Thiên Hộ xác thực đã là chuyện quá khứ.

Bầu trời kinh đô từ khi Giả Đình trở về với thi hài của Tào Thiếu Khâm tựa như một khuôn mặt hài tử, liên tục biến đổi, chẳng qua là mọi người dù có thám thính đến đâu, cũng không ai ngờ tới Giả Đình, kẻ đã tiến vào đại lao không rõ sống chết, còn có thể được Thánh thượng một lần nữa trọng dụng, dùng khí thế sấm sét tiếp quản Đông Xưởng. Sau một phen thanh tẩy máu chảy thành sông, giờ đây Đông Xưởng từ cao xuống thấp đều duy lệnh hắn.

Thánh thượng dù chưa phong hắn làm Thiên Tuế, nhưng cũng không ngại đối đãi hắn chẳng khác gì Thiên Tuế đã khuất, dưới một người trên vạn người.

Ngày hôm ấy Giả Lâu vội vàng đến cửa, lúc nhìn thấy hắn ngồi ở nơi Thiên Tuế trước kia từng ngồi đọc sách, không khỏi ngơ ngác một hồi.

"Chuyện gì?"

Giả Đình từ xa đã nghe được thanh âm cước bộ của hắn, chờ hắn vào cửa rất lâu sau cũng không thấy mở miệng, cuối cùng ngẩng đầu chủ động hỏi.

Giả Lâu hoảng hốt, bối rối cúi đầu chắp tay, nhỏ giọng nói: "Là tin tức từ Quan ải."

Giả Đình nghe vậy, cau mày, đặt sách xuống.

Giả Lâu đánh bạo ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, thấy hắn hứng thú, thanh âm tự nhiên có chút cao lên.

"Mật thám hồi báo, trấn thủ Quan ải Thiên Hộ tướng quân, không biết vì nguyên nhân gì thường xuyên phái người đến kinh thành tìm hiểu tin tức của đốc chủ."

"Nghe ngóng tin tức của ta?"

Giả Lâu thả tay xuống gật gật đầu, nắm lấy góc áo, thấy Giả Đình lật dở quyển sách vừa đặt xuống, bộ dạng trầm tư, hắng giọng, ngập ngừng nói:

"Thuộc hạ cảm thấy không phải hắn muốn thăm dò, lần trước xem Thiên Hộ đó, chính là loại nhàn sự bất kể tốt xấu, sợ bị đốc chủ doạ chết."

Giả Đình nghiêng nhìn hắn, ngón tay dừng lại, để từng trang sách một lạch cạch rơi xuống trước khi nặng nề khép lại.

Giả Lâu tức khắc ngậm chặt miệng.

"Kẻ hèn nhát sẽ không tự nhiên muốn hỏi thăm."

Chẳng qua là hắn không tưởng tượng ra, bà chủ kia vẫn thích xen vào việc của người khác đến mức nghe ngóng tin tức cách xa hàng ngàn dặm.

Huy động tới Thiên Hộ, sợ là cũng bị lợi dụng không ít.

"Tiểu Lâu, ngươi đi một chuyến."

"A?" - Giả Lâu vô thức a một tiếng: "Đi chỗ nào?"

Nói xong hắn liền kịp phản ứng, che miệng lại không ngừng tự xác nhận, ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: "Đốc chủ, ngài là muốn thuộc hạ đi.."

Giả Đình gõ lên bàn, trầm mặc một lúc, lời này chỉ là tự nhiên như vậy mà thốt ra, hắn nhất thời cũng không hiểu vì sao lại để Giả Lâu đến đó.

Có thể doạ nạt Thiên Hộ, chế nhạo bà chủ đanh đá kia sao?

Nghĩ tới đây, hắn thoáng nhìn mảnh giấy trắng được chặn giấy ép ở góc bàn, trong lòng đã có chủ ý.

Giả Lâu bối rối, lần đầu hắn thấy Giả Đình rút ra một tờ giấy viết thư, nhưng cái gì cũng không viết, cứ như thế gấp lại liền nhét vào phong thư tiện tay tìm được, ra hiệu cho hắn tới lấy.

Giả Lâu vội vàng bước đến đón nhận phong thư.

"Giao cho Thiên Hộ, để hắn tự mình chuyển giao, xong việc ngươi có thể nghỉ ngơi một hai ngày."

Giả Lâu gật như gà mổ thốc, xoay người muốn rời đi, đi được vài bước thì chần chừ, quay lại, sắc mặt hiện ra vài phần lo lắng:

"Đốc chủ, thuộc hạ cứ như vậy tới chỗ đó..có phải là quá phô trương rồi không?"

Giả Đình cầm quyển sách, lật lại trang vừa đọc, hời hợt đáp: "Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, cứ đi đi."

"Nhưng kia là nơi phản tặc bỏ chạy...nếu thuộc hạ lại đi.." - Giả Lâu ngước lên, như thể muốn nói điều gì đó: "Ngài sẽ không nghi ngờ thuộc hạ sao?"

Giả Đình nhớ tới ngày hắn được thả khỏi thiên lao, nằm trên nền đất máu chảy đầm đìa, nam nhân trong đại sảnh tăm tối đang dùng bút viết cái gì đó..

"Nghĩa phụ ngươi từng nói với trẫm, ngươi là người nghe lời nhất. Trẫm kỳ thực vẫn một mực không tin, mãi đến khi lần này ngươi hồi cung, ta mới tin."

Hắn không còn một tia khí lực để mở miệng, nhưng hắn biết rõ vị cửu ngũ chí tôn trong điện kia cũng không cần hắn nói.

"Làm sai thì phải bị phạt, hôm nay phạt, ngày mai liền đến Đông Xưởng!"

Người nọ đối với những gì mình viết dường như không hài lòng, đặt mạnh bút xuống, sau đó truyền đến thanh âm vài trang giấy bị xé rách.

"Sẽ không."

Giả Đình từ trong hồi ức bừng tỉnh, hướng Giả Lâu phất phất tay, Giả Lâu lúc này mới nhanh như chớp mất dạng.

Suy cho cùng, hắn chỉ là một con chó rất nghe lời nghĩa phụ thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net