Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tương Ngọc tiễn Thiên Hộ ăn nhờ ở đậu về, quay lại ngồi trước bàn, xoắn khăn tay trầm tư.

Thiên Hộ tướng quân lần này tới không có giao thêm tin tức nào, từ phong thư cuối cùng đến nay đã hơn ba tháng, tuy nói thời gian kinh đô truyền đến tin tức không hề cố định, nhưng cũng chưa từng gián đoạn một hơi ba tháng.

Bỗng nhiên truyền đến hai tiếng gõ cửa.

Kim Tương Ngọc tâm vốn phiền muộn, cất giọng nói: "Vào đi, cửa không khoá."

Cánh cửa bỗng chốc bị đẩy ra, một cái đầu lén lút thò vào, Kim Tương Ngọc chỉ nghe âm thanh mở cửa, hồi lâu vẫn không có người tới gần. Không khỏi càng thêm mất kiên nhẫn, sắc mặt vặn vẹo muốn mắng kẻ đó lề mề.

Ai ngờ cảnh tượng lại khiến nàng kinh ngạc đứng dậy, hét lớn:

"Tháp Tháp Nhi!"

Điêu Bất Ngộ cười hắc hắc, rón rén đi vào như cũ, Kim Tương Ngọc lúc này mới chú ý tay hắn dắt theo một đứa trẻ, ước chừng ba bốn tuổi, có chút lôi thôi, trên mặt hiếu kỳ mơ mơ màng màng được Điêu Bất Ngộ dẫn vào quán trọ.

"Ngươi thế nào, ngươi thế nào.." - Kim Tương Ngọc tiến đến bắt lấy gương mặt hắn, ngắm nhìn một lượt, trong nháy mắt hiện lên tia mừng rỡ, thanh âm nghẹn ngào nói.

"Ừm?"

Điêu Bất Ngộ phản ứng thế nhưng có chút kỳ quái, gỡ tay Kim Tương Ngọc ra, gãi gãi đầu: "Không phải tỷ tỷ sao?"

"Cái gì không phải ta?!"

Kim Tương Ngọc khẽ đánh hắn, vô cớ nổi giận, Điêu Bất Ngộ nghiêng đầu quan sát nàng, hơn nửa ngày cuối cùng xác nhận tỷ tỷ nhà mình không có ý trêu đùa hắn, cùng trăm mối không cách nào lý giải, từ gãi đầu chuyển xuống vân vê đứa trẻ.

Thoáng thấy cái đầu nhỏ sắp biến thành ổ gà, Kim Tương Ngọc mở bàn tay không nặng không nhẹ của Điêu Bất Ngộ ra, đem đứa trẻ kéo đến bên cạnh mình. Đứa trẻ này rõ ràng bị xoa đầu đã quen, chỉ lặng yên một điểm cũng không có ý phản kháng, nó đứng bên người Kim Tương Ngọc, chớp chớp đôi mắt nhìn nàng.

"Nếu không phải tỷ tỷ nhờ người, vậy kẻ nói cho đệ biết tỷ tỷ thiếu nhân lực là ai? Kỳ lạ, kỳ lạ!"

Điêu Bất Ngộ vô cùng rầu rĩ.

Kim Tương Ngọc khẽ giật mình.

Bất quá nỗi khổ này kéo dài không được bao lâu, liền bị hai tiếng ọt ẹt một lớn một nhỏ phá vỡ, Kim Tương Ngọc nhìn đứa bé đang do dự nắm lấy tay mình, lại nhìn Điêu Bất Ngộ ôm bụng cười, tạm thời đè nén những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, như trước chọc vào trán Điêu Bất Ngộ, oán trách mắng:

"Trở về chỉ có biết ăn thôi."

Cơm nước xong xuôi, đứa trẻ được Kim Tương Ngọc tắm rửa từ đầu đến chân. Nàng bấy giờ mới phát hiện ra đứa trẻ này nguyên lai là một tiểu cô nương, dung mạo có chút đáng yêu.

Ăn uống no nê lại được tắm giặt sạch sẽ thoải mái, hai người cùng Kim Tương Ngọc chơi đùa một lúc liền bị cơn buồn ngủ vây khốn, không bao lâu đã lăn đến trên giường ôm nhau, tứ phương chìm vào giấc ngủ.

Kim Tương Ngọc dựa vào cửa nhìn tiểu cô nương hồi lâu mới xoay người, khép cửa lại, rời đi.

Hoá ra cô nhi của Dương gia là vốn nữ sao?

Bận rộn một phen, lúc Kim Tương Ngọc đi ngang qua cửa quán trọ mới phát hiện sắc trời đã dần tối, toàn bộ sớm sẽ chìm trong bóng đêm. Dưới mắt gió bắt đầu thổi dữ dội, nếu nhìn kỹ còn có những đám mây đen cuồn cuộn phía chân trời.

Có vẻ lại là một đêm giông bão.

Kim Tương Ngọc nhìn chằm chằm đám mây đen, thất thần. Đang muốn đóng cửa, xa xa mơ hồ truyền đến một hồi vó ngựa dồn dập, sau đó thanh âm càng lúc càng vang dội..

Có người như mũi tên lao thẳng hướng quán trọ Long Môn, Kim Tương Ngọc đột nhiên dùng sức đẩy mở cửa, đáy lòng dâng lên một cỗ cảm giác vi diệu, vó ngựa kia phảng phất như giẫm lên trái tim nàng, càng đến gần, nhịp tim càng đập mãnh liệt..

Một tiếng hí dài, người vội vàng ghìm ngựa dừng trước cửa, con ngựa hí lên, giơ cao móng rồi hạ xuống, nhịp tim của Kim Tương Ngọc cũng theo đó ngưng trệ.

Người đội mũ rộng vàng lập tức nhảy khỏi ngựa, một bộ gấm lam thêu kim, vạt áo tung bay phần phật trong gió.

Thời khắc hắn tháo mũ tiến tới gần, sau lưng bỗng dưng nổi sấm sét, mưa xối xả như trút nước tuôn xuống.

Đêm giông bão, người trở về.

Giả Đình cởi ngoại bào, vừa định tuỳ tiện ném lên ghế, thoáng một phát bị Kim Tương Ngọc đoạt mất, nàng lườm hắn một cái.

"Quan gia cũng thật là, y phục đều là gấm vóc lại không có chút nào uy vũ."

Nàng nói xong, đem áo choàng vào treo trong phòng mình.

"Uy phong bất xứng cũng không sao, nhưng bà chủ trước mặt quan gia dám cướp y phục như vậy, không sợ ta bắt giam à?"

"Ngươi thử xem."

Khi Kim Tương Ngọc quay lại trên tay đã cầm theo một chiếc đèn dầu, không khách khí đặt ngay bên cạnh Giả Đình, dầu trong đó thiếu chút nữa tràn ra làm ướt tay hắn.

Giả Đình vậy cũng không tránh né, vẫn ung dung nhìn xem bà chủ mang đến một vò rượu, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn.

Thanh gỗ đầu tiên nhấc lên, mũi kim đối hai đầu, hai người lẳng lặng ngồi bên ánh đèn một lúc, cảm giác bất an ban ngày giờ phút này lại trào dâng trong lòng Kim Tương Ngọc.

Người trước mắt này không còn là một trong tam đại đương gia của Đông Xưởng ba năm trước, hắn đã chấp trưởng Đông Xưởng từ lâu, dưới một người trên vạn người. Nếu không có đại sự phát sinh, hắn đáng lẽ phải toạ trấn ở kinh đô. Mà quán trọ Long Môn hôm nay cũng không còn phản tặc trú ngụ nữa, Giả Đình ngàn dặm xa xôi chạy tới đây làm gì?

Phong thư trắng sau ba tháng vắng bóng và sự trở lại bất ngờ của Điêu Bất Ngộ.

Những điều kỳ lạ cứ như vậy xâu chuỗi với nhau một cách tự nhiên.

"Điêu Bất Ngộ là ngươi gọi về."

Nàng dám khẳng định.

"Hành tung của hắn rất khó thám thính. Ta chỉ vừa tìm được không lâu."

Giả Đình nâng bát rượu, ý bảo Kim Tương Ngọc rót cho mình. Kim Tương Ngọc thói quen lườm hắn một cái, nhưng vò rượu cầm trên tay vẫn đổ đầy.

"Ta cũng thăm dò được tin tức của Hoài An."

Kim Tương Ngọc bất vi sở động, Giả Đình nhấp một ngụm, nhìn thấy bộ dạng không gợn sóng của nàng, thần sắc hiếm khi toát ra vài phần ngạc nhiên.

"Sao? Ngay cả Hoài An huynh cũng không khiến bà chủ động tâm à?"

"Bất quá một đêm cũng không tròn phu thê. Hắn chạy ta liền bỏ hắn. Lẽ nào còn phải tưởng niệm hắn ngàn năm vạn năm?"

Giả Đình cười: "Ta không biết."

Kim Tương Ngọc không buồn tán gẫu với hắn chuyện Chu Hoài An, nàng nhíu mày: "Vì sao tin tức gián đoạn ba tháng?"

Nhắc tới, nụ cười của Giả Đình chợt nhạt đi đôi chút,
hắn lặng lẽ nhìn những gợn sóng nhỏ li ti bên trong bát rượu.

"Hình như lâu rồi bả chủ không có mắng ta, cảm thấy nghiện rồi."

"Ít nói nhảm."

Giả Đình tay cầm bát rượu hơi run lên, muốn nhấp một ngụm, cuối cùng lại không uống, trầm mặc một lúc sau đó mới nhẹ nhàng buông bát xuống.

"Bởi vì không có người đưa tin."

Từ phong thư trống trãi ban đầu được phát đi đổi lấy một tràn mắng chửi. Về sau kiểu liên lạc này trong suốt ba năm chưa từng gián đoạn. Khoảng thời gian đó đều là Giả Lâu bôn ba qua lại.

Nhưng ba tháng trước, văn võ đảng liên hợp lại trỗi dậy, Thánh thượng kìm hãm không được nữa, bèn bâng quơ chọn Giả Lâu ra lăng trì để tạ tội.

Tạ.tội.

"Người nọ ngươi đã gặp rồi, kẻ đưa hầu bao cho ta năm đó.

Kim Tương Ngọc nhớ lại thiếu niên đỏ hoe mắt sau khi bị Giả Đình tát.

"Tuy nói là ta cứu hắn đến Đông Xưởng. Nghĩa phụ lúc ấy nhiều lần trêu ghẹo ta không bằng thu nhận hắn làm nghĩa tử đi." - Giả Đình lắc đầu, cười đến nửa bất lực, nửa là cay đắng: "Hai ta niên kỷ không chênh lệch mấy tuổi, nhận một nghĩa tử lớn như vậy quá kỳ quái."

Huống hồ hắn hiện nay đã ngồi ở vị trí của nghĩa phụ, là một thanh đao vô tri vô giác chỉ biết tuân lệnh. Vị trí này quá cao, quá nguy hiểm, nếu nhỡ một mai hắn đi rồi, Giả Lâu kia làm sao có thể rủ bỏ tính tình ngây thơ xuống, sao có thể chịu đựng sức nóng của chiếc ghế này?

Nhưng Giả Đình không bao giờ nghĩ, Giả Lâu lại đến đó trước hắn.

Kim Tương Ngọc không biết nên nói gì, những người như nàng và Giả Đình đã chứng kiến sinh tử quá nhiều, tay nhuốm đầy máu, cũng biết rõ lúc này đây lời an ủi là thứ vô dụng nhất.

"Nói về Hoài An huynh đi."

Giả Đình chính mình dừng chủ đề kia lại, hắn luôn có biện pháp xừ lý những món nợ cũ.

Hắn lượn trở về câu chuyện của Chu Hoài An.

"Nội thành tình trạng vô vọng, quan ải bên này cũng sẽ không yên ổn. Quán trọ của ngươi tuy cách xa nơi người ở, nhưng có bị ảnh hưởng hay không vẫn rất khó nói."

Giả Đình nghiêm túc nhìn Kim Tương Ngọc: "Chỗ Chu Hoài An Tương tương đối thanh tịnh, sẽ không bị cuốn vào phân tranh. Ngươi mang theo Điêu Bất Ngộ bọn hắn đi trước tránh một lúc, đợi an định rồi quay lại mở quán trọ cũng không muộn."

"Ngươi giận Chu Hoài An à?"

Giả Đình gật đầu.

Km Tương Ngọc cười lạnh ra một tiếng: "Được lắm tri kỷ Giả Thiên Tuế!"

"Mang Điêu Bất Ngộ về cho ta. Còn an bài cho ta sống yên ổn. Cái kia.."

Kim Tương Ngọc nghiến răng nghiến lợi: "Nô gia ngược lại muốn hỏi ngươi. Giả Thiên Tuế, ngươi dự định đi nơi nào?"

"Ta tự có sắp xếp."

"Dù sao cũng không phải là Long Môn mưa gió."

Giả Đình rủ mắt xuống, khoé miệng hơi nhếch lên, không tiếp lời này.

Kim Tương Ngọc vỗ bàn đứng dậy, bước một chân chuyển hướng tới gần hắn. Nàng nâng cằm Giả Đình, ánh nên lung linh lập loè trong đôi mắt tròn xoe của nàng.

"Ta hỏi ngươi lần nữa, những chuyện này rõ ràng không cần đích thân đến cũng có thể an bài tốt. Giả Thiên Tuế ngươi vì cái gì muốn ngàn dặm xa xôi đến đây?"

Đổi lại ba năm trước, bà chủ này nếu là dám đến gần hắn như vậy còn động thủ. Sợ là hai người bọn họ lúc này đã phân cao thấp rồi.

Giả Đình hơi thất thần.

Trong quán trọ này ba năm trước xảy ra quá nhiều chuyện. Khi hắn rời khỏi nơi đây còn cho rằng cả đời mình chỉ có thể làm một con bèo không rễ, không chỗ đến, càng không chỗ để trở về.

Thẳng đến một hôm Giả Lâu tới nói cho hắn biết, ở địa phương vạn dặm cách xa mọi sự, còn có người tưởng nhớ hắn sống chết. Mặc kệ cái lo lắng này là vì có chút hả hê hay đại loại như thế, rốt cuộc cũng khiến cho sức nặng của hắn trên cõi đời này giảm đi một chút.

Hiện tại tình thế thay đổi nhanh chóng, thời gian hắn và nghĩa phụ gặp lại nhau sẽ không còn xa.

"Quan gia, ngươi câm sao?"

Kim Tương Ngọc thấy Giả Đình nhìn mình đến xuất thần. Ngọn lửa bùng cháy trong lòng càng trở nên hung mãnh. Nội tâm vô cùng tức giận, nhưng thần sắc trên mặt lại buông lỏng, biến thành một nụ cười câu dẫn, vui vẻ kiều mị.

Nàng đưa tay cầm lấy bát rượu Giả Đình đã uống, cười đến kinh tâm động phách.

"Nô gia tới giúp ngươi nhé?"

Kim Tương Ngọc rót vào một ngụm rượu, lượn lờ cúi người xuống.

Giả Đình lúc này mới từ trong mộng bừng tỉnh, những đã không kịp hành động. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Kim Tương Ngọc hôn hắn, sau đó thô bạo cạy mở đôi môi, một đường dẫn rượu đi vào.

Giả Đình cuốn quýt đẩy nàng ra bắt đầu ho khan, tưởu thuỷ nuốt vào chưa được một nữa, phần lớn đã tràn ra. Mảng lớn rượu dịch từ môi chảy xuống cằm, uốn lượn dọc theo cổ thấm ướt nếp áo. Gương mặt Giả Đình ửng hồng, tròng mắt ngấn nước. Hắn vốn là hoa dung nguyệt mạo, ngày thường mặt lạnh có thể uy hiếp những kẻ lỗ mãng, lúc này yếu thái hiện rõ, ngược lại trông có chút động tâm.

Kim Tương Ngọc thấy ánh mắt hắn dần dần sâu.

"Ta.."

Giả Đình nắm cổ áo kéo ra một chút, không khỏi nghẹn ngào. Một câu hoàn chỉnh mãi không thể nói, suốt cả buổi chỉ bật ra được tiếng "Ta.."

Kim Tương Ngọc được đà tiến thêm thước, thừa dịp hắn bất lực, đưa tay giúp hắn sửa lại cổ áo: "Thiên Tuế đại nhân đường xa vạn dặm đến không có gì báo đáp. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thân thể này tạm được, vậy hướng đại nhân cầu một đêm đẹp thì thế nào?"

Sắc mặt Giả Đình đậm thêm vài phần, hắn bỗng nhiên nhìn chằm chằm Kim Tương Ngọc, nhíu mày. Tuy còn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng cũng không hẳn không có sức lực phàn kháng, hắn bắt lấy bàn tay Kim Tương Ngọc vẫn đang làm loạn cổ áo mình, ném sang một bên.

"Đừng đối xử với ta như với Chu Hoài An."

"Chu Hoài An thì sao?"

Vừa rồi một phen động tác, hai người đều thở dốc. Gân xanh trên Giả Đình cũng nổi lên, hắn chống bàn đứng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm Kim Tương Ngọc.

"Ba năm trước không phải ngươi cũng nói với Chu Hoài những lời như vậy ư?"

"Cái này cùng hắn có liên quan gì?" - Kim Tương Ngọc cười lạnh, cười đến phong tình vạn chủng. Trong mắt nàng cơ hồ ẩn chứa một câu độc, kinh diễm đến mức dẫu người ta biết rõ là tử địa, vẫn cam tâm phục tùng mặc cho nàng chi phối.

"Lão nương chỉ nói lời này với người ta thích."

Hô hấp của Giả Đình nháy mắt ngưng trệ. Thần sắc thoạt như bị sét đánh, trống rỗng.

"Ngươi.." - Hắn không dám tin: "Ta là hoạn quan!"

"Hoạn quan thì đã sao? Không có nam căn, chẳng lẽ không có miệng không có tay sao?!"

Kim Tương Ngọc chống eo, chỉ vào hắn: "Giả Đình, bớt cùng lão nương giả bộ giống Chu Hoài An kia đi! Hai chúng ta là loại người gì thâm tâm ngươi biết rõ. Lão nương không tin ngươi ở trong cung nhiều năm như vậy vẫn là tờ giấy trắng!"

"Ngươi!"

Giả Đình tức chết được.

"Ta? Cái gì ta?!"

"Không ngờ, thật sự không ngờ.." - Giả Đình thanh âm cũng run run: "Bà chủ thiếu thốn đến mức cả hoạn quan cũng không tha.."

"Hoạn quan ngươi tướng mạo đẹp như thế, lão nương tự thẹn phong tình không bằng. Ba năm trước ta đúng là mắt mù, ai lại chọn Chu Hoài An, lẽ ra nên trói ngươi ném vào bồn tắm của lão nương mới phải."

Kim Tương Ngọc vuốt ngực trấn tĩnh lại: "Hoạn quan với nam nhân, xem chừng chưa biết ai dễ chịu hơn."

Giả Đình yên lặng đem hơi thở nuốt trở vào.

Từ lúc hắn gia nhập Đông Xưởng đến trở thành đề đốc tới nay, những người dám đối với hắn càn rỡ thô lỗ, cỏ trên mộ đều đã cao ba thước.

Chẳng qua, chẳng qua là.

Giả Đình trong lòng dù tức giận, nhưng hắn biết mình không hề ghét bỏ lời nói của Kim Tương Ngọc.

"Giả Đình." - Kim Tương Ngọc rốt cuộc cũng bình phục tâm tình, ngữ khí không còn bén nhọn như trước nữa, nàng vươn tay về phía hắn.

Mang theo thập phần cẩn trọng, vạn phần ôn nhu, bàn tay kia cuối cùng không bị ngăn cản, vững vàng chạm đến một bên mặt của Giả Đình.

"Ngươi ngàn dặm xa xôi mà đến, rốt cuộc là vì cái gì?"

Kinh thành phong vân lại bạo khởi, phụ tá đắc lực của hắn cũng đã chết trong âm mưu toán tính. Hắn lúc này rõ ràng không rảnh để phân thân, lại vẫn vượt nghìn trùng cách trở đến quán trọ Long Môn.

Giả Đình im lặng.

Kim Tương Ngọc mượn ánh đèn lập lờ cẩn trọng ngắm nhìn gương mặt hắn.

Ba năm không gặp, Ngọc Diện Tu La vẫn là ngọc diện phong lưu của trước đây. Chỉ là giữa hàng mi đã nhiều hơn một nếp nhăn khó phát giác, thần sắc so với ấy xưa càng thêm nội liễm, không phẫn tự uy. Nhưng vào giây phút này, lúc hắn sợ hãi, nàng vẫn mơ hồ trông thấy được vẻ ngây thơ mong manh khi vừa gào khóc vừa ôm chặt thi hài của nghĩa phụ.

Quán trọ yên tĩnh đến mức cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Nhưng bên ngoài gió táp mưa sa càng thêm ác liệt, mơ hồ trong đó, tiếng tim ai đập cũng từng chút rạo rực theo.

"Chẳng lẽ nô gia, không xứng đổi được một trái tim chân thành sao?"

Lời này biến chuyển lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Giả Đình tâm loạn như ma, hắn cắn răng.

Hắn thật sự chưa bao giờ...chưa bao giờ nghĩ tới, không phải bởi vì là hoạn quan, mà là..

"Kim Tương Ngọc."

Giả Đình nắm lấy bàn tay áp trên mặt mình. Một phát kéo Kim Tương Ngọc khảm vào trong ngực. Hắn dùng một loại tư thế thân mật khoá chặt nàng, thì thầm, khí tức run rẩy:

"Ta..ta không phải hoạn quan.."

Hắn ôm chặt Kim Tương Ngọc không cho nàng nhúc nhích, bờ môi mấp máy mấy lần, cuối cùng mới đem bí mật nặng nề nhất sâu trong nội tâm nói ra:

"Ta là nữ tử."

Kim Tương Ngọc nhất thời không có phản ứng, Giả Đình cho rằng nàng là sợ tới choáng váng. Đột nhiên nàng đưa tay chạm vào ngực mình một cái, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt ngây thơ mang theo chút khó hiểu.

"Nó phẳng."

Giả Đình đã tưởng tượng ra vô số phản ứng của Kim Tương Ngọc, nhưng nghĩ nát óc cũng không có khả năng sẽ là cục diện này. Bản thân hiện tại xác thực choáng váng.

Kim Tương Ngọc ôm lấy eo mình, ngẩng đầu hướng mình nói chuyện:

"Như thế nào lại phẳng được?"

"Nghĩa phụ...nghĩa phụ nhặt ta thời điểm ta còn quá nhỏ, trực tiếp uống thuốc."

"Nhưng phía dưới, sờ tới sờ lui cảm giác không phải vẫn khác với hoạn quan? Chưa có ai khi dễ ngươi sao?"

"Ta sớm học võ, học rất nhanh. Lúc ta chính thức được nghĩa phụ dẫn vào Đông Xưởng, những kẻ dám đến gần đều đã xuống mồ tập thể rồi."

Kim Tương Ngọc có chút suy tư, nhẹ gật đầu. Giả Đình tựa như vung nắm đấm vào bông vải, cảm giác vô cùng bất lực. Lúc này không dám như trước khoá chặt Kim Tương Ngọc nữa, tay phủ trên lưng nàng buông lỏng, vuốt ve lúc gần lúc xa...

"Ngươi thế này, là phản ứng gì? Ta là nữ tử!"

"Không phải."

Kim Tương Ngọc trịnh trọng lắc đầu, bàn tay sau đó vòng qua lưng Giả Đình, siết thật chặt.

"Ngươi là người lão nương thích."

Giả Đình không phản bác được.

"Ta chỉ cần ngươi nói một câu."

Kim Tương Ngọc nghiêm túc.

"Ta muốn một đêm xuân, ngươi có đáp ứng hay không?"

Giả Đình cuối cùng không thể chống cự được nữa, hôn xuống.

Khi Điêu Bất Ngộ tỉnh dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm đã khuya, mưa gió thảm sầu. Hắn duỗi lưng một cái, đứa trẻ trên giường còn đang say ngủ, hắn cũng quen.

Tiểu cô nương này ngủ giỏi lắm.

Bất quá hắn lúc này vô cùng đói bụng, đành phải lẻn vào nhà bếp tìm thức ăn.

Điêu Bất Ngộ rón rén đẩy cửa, vừa đi vừa lo lắng không biết tỷ tỷ ngủ chưa. Đang nghĩ ngợi, hắn ngang qua phòng tỷ tỷ, cau mày, hơi lui lại, suy nghĩ một hồi, tiến tới dựa sát vào cửa, nhỏ giọng gọi tỷ tỷ.

Vừa rồi hắn nghe nhầm ư? Rõ ràng giống như đã nghe thấy có tiếng mèo con kêu..

"Tỷ tỷ."

Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định.

Đùng một tiếng, có cái gì đó không chút thương hại nện lên cánh cửa, sau đó truyền đến một âm thanh khàn khàn: "Cút."

Điêu Bất Ngộ co rụt cổ lại, chuồn mất.

Kim Tương Ngọc kẹp lấy bàn tay vẫn còn trơn ướt của Giả Đình, muốn đánh nàng, nhưng bởi vì mất khí lực, cái tát rơi xuống tựa như nhẹ nhàng nũng nịu. Giả Đình bất vi sở động, đẩy ra hai chân nàng tiếp tục làm loạn.

"Ngươi! Chậm một chút! Muốn lộng chết nô gia sao?"

"Vừa rồi bà chủ cũng không gọi ta như vậy."

Giả Đình cúi người hôn lên vùng ngực cùng bụng phẳng đầm đìa mồ hôi của nàng. Lưu luyến mềm mại một phen lại tiếp tục hướng xuống phía dưới..

Kim Tương Ngọc rất nhanh liền một câu cũng không thể xuất khẩu. Tay dùng sức ôm lấy đôi vai đầy sẹo của Giả Đình, kịch liệt thở dốc..

Tiếng mưa gió bên tai chớp mắt đã bay xa.

Điêu Bất Ngộ sáng sớm bị đánh thức bởi tiếng vó ngựa, hắn lao ra ngoài, bắt gặp nữ nhân tựa trên khung cửa mặt mày xuân sắc, chiếc cổ của Kim Tương Ngọc lốm đốm vết hồng, hắn rốt cuộc cũng xác nhận chính mình tối hôm qua nghe không có sai.

Còn không phải là con mèo này gọi xuân ư?

Hắn ngáp một cái, nhìn chằm chằm cánh cửa như muốn xuyên thủng nó, hỏi: "Tỷ tỷ, đó là ai?"

Kim Tương Ngọc tựa cửa một lúc lâu, thẳng đến khi không còn nghe được tiếng vó ngựa nữa, mới uể oải hừ một tiếng, chọc chọc cái trán Điêu Bất Ngộ.

"Là người lão nương nhìn trúng."

"Tươi tốt khoẻ mạnh."

Một năm nay, văn võ đảng hợp tác mượn danh nghĩa diệt trừ hoạn đảng bức vua thoái vị, sau một trận hoả hoạn thiêu rụi toàn bộ huyết mạnh cuối cùng của hoàng thất, lại bắt đầu đấu đá lẫn nhau. Từ đó, thiên hạ tứ phía nổi lên phân tranh, nhao nháo tự lập Vương, ý đồ ở trong cái vạc vỡ này giành lấy một bát canh béo bở.

Ngày Kim Tương Ngọc rời khỏi quán trọ Long Môn, trời quang vạn dặm, gió thổi nhè nhẹ. Chiến hoả tạm thời còn chưa đốt đến quan ải, đại mạc vẫn như cũ một mảnh yên ắng.

Thiên Hộ tướng quân đánh ngựa đến tiễn nàng.

"Cái địa phương chim không thèm ị này, lửa cũng cháy chậm hơn nơi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net