Chương 2: Kurapika và Leorio.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trở thành hunter giỏi nhất thế giới hả? Thằng nhóc này chả tôn trọng chúng ta tí nào."

"Mỗi năm có hàng triệu người đầy bản lĩnh tham gia kì thi Hunter, nhưng chỉ có người giỏi nhất mới được chọn, cho nên đừng có ăn nói ngông cuồng thế nhóc à!"

"Ha ha ha ha!"

Có lẽ lời nói sẽ trở thành Hunter giỏi nhất của Gon đã khiêu khích đến mấy tên này, bọn họ phá lên cười khinh thường nhìn cô và Gon, chắc là vì bọn họ thấy hai người còn là một đứa bé. Bằng năng lực tiên tri mà cô tự ban cho chính mình, Non cá là mấy tên này sẽ bị loại ngay từ vòng đỗ xe, á há há!

Khác với Non, Gon chả bận tâm đến bọn họ, nắm tay cô đi đến phía trước. Ở phía dưới, có một thanh niên tên là Katsuo, trông anh ta khá là hậu đậu và ảnh đang phải bưng một thùng táo lớn. Có mấy tên thủy thủ khác đang trêu chọc ảnh, lúc mà Non và Gon đi xuống, thì thuyền trưởng xuất hiện và mắng bọn họ một trận.

Non bịt mũi, thầm mắng trong lòng. Thề có chúa, cô ghét nhất chính là mùi thuốc lá, thứ nhì chính là mùi rượu. Gon nhìn biểu cảm chán ghét của cô, cười ha ha, rồi cho cô một túi bánh.

"Úi, Donut!! Bác Fujito cho cậu hả?"
Cô chảy cả dãi nhìn mấy cái bánh Donut xinh xinh trong túi giấy, mắt lại biến thành hình trái tim.

"Ùm. Cho cậu đấy, nhớ chừa cho tớ một hai cái, đừng có ăn hết đó!"
Gon căn dặn, cô hào hứng, làm tư thế nghiêm túc, tay đưa lên đầu như mấy chiến sĩ bộ đội, dõng dạc hô lên "Đã rõ!"

Sau đó, có một quả táo lăn đến chân Gon, cậu cuối xuống nhặt lên rồi ném nó vào thùng táo của Katsuo. Quả nhiên là người hậu đậu, làm rớt táo mà cũng không hay biết gì hết.

"Cảm ơn." Katsuo cười. Ôi, quả nhiên Gon-chan chính là thiên sứ mà, cậu ấy lúc nào cũng tốt bụng.

"Ơ?" Futaumi Non giật mình nhìn lên bầu trời, nơi có bầy hải âu đang kêu lên.

"Gon-chan...." Non kéo góc áo của Gon, thì thầm gọi. Gon gật đầu.

"Phải, Non-tan, sắp có một cơn bão."

Thuyền trưởng nghe vậy thì ngạc nhiên, ông ta hỏi: "Sao cậu biết?"

"Thì bọn hải âu đã nói vậy mà." Gon thản nhiên nói. "Hơn nữa..." Cậu vuốt sóng mũi rồi hít vào một hơi thật sâu, nhưng để chắc chắn, cậu đã trèo lên cao để ngửi rõ hơn.

"Nó còn là một cơn bão rất lớn!"

"Hả?"

"Thật đó! Cháu có thể ngửi thấy mà!"

Gon đã nói vậy nhưng ông thuyền trưởng vẫn bán tin bán nghi. Non nhét miếng Donut cuối cùng vào trong miệng và quăng đi cái túi giấy rỗng, cô phủi tay tiếp lời cho Gon.

"Bác nên tin đi, mũi cậu ta thính lắm."

Vành tai khẽ giật nhẹ, Non hét lên: "Nhanh lên! Nó đang đến gần!!"

Thuyền trưởng mũi đỏ ngạc nhiên, ông ta hơi bất ngờ, đôi mắt đầy kiên quyết đó, ông ta đã gặp ở đâu rồi...

Thuyền trưởng quả nhiên là thuyền trưởng, dù rằng ông ta là một con sâu rượu, nhưng ông ấy vẫn là một thuyền trưởng tài năng khi mà có thể điều khiển con tàu an toàn vượt qua một cơn sóng thần khủng khiếp như thế.
Dưới khoang tàu, thuyền trưởng mũi đỏ mở cửa và nhìn vào bên trong, thấy phần lớn đã gục hết, ông ta khinh thường nhìn bọn họ.

'Chẳng còn đứa nào đứng dậy nổi nữa. Thật thảm hại! Vậy mà chúng cũng đòi tham gia cuộc thi Hunter.'

"Ha! Thật tức cười" Ông xoa đầu.

"Đây! Thảo mộc nè. Anh sẽ đỡ khi nhai nó." Gon vui vẻ đưa thảo mộc cho một người đàn ông đã gục.

"Cậu quả nhiên là rất tốt bụng, Gon-chan!"

"Người bé nhưng tính tình không được bé, chẳng phải Yoko-san đã nói vậy sao."

"Thì đúng là vậy..." Nhưng cậu quá tốt rồi, Gon-chan. Như thể nguyên bộ truyện này nói về lòng tốt của cậu vậy.

"Mà, tớ chưa tính sổ cậu vụ ăn hết Donut của tớ đâu đấy -.-" Gon gầm gừ, cậu đã bảo là chừa cho cậu một hai cái rồi mà!!

"Ặc.." Non nghẹn họng. "Hì hì... Gon-chan, người bé nhưng tính tình không được bé mà, cậu bỏ qua cho tớ lần này đi." Cô cười như con ngốc, chỉ là bánh Donut ngon quá nên cô lỡ thôi...Phải! Tất cả là tại bánh Donut, chung quy lỗi là do bác Fujito làm bánh ngon quá!! Là tại bác ấy!

(Bác Fujito: Ta đã làm gì sai?!!!!!!!)

"Cậu đừng có mà đổ lỗi cho Fujito-san, đồ ngốc!" Gon véo má của cô đến ửng đỏ. Non xoa má, hay thật, giờ thì Gon có cả năng lực đọc suy nghĩ của người khác.

"Nước..." Người đàn ông đó khó khăn kêu lên.

"Đợi chút."

"Nè, nước." Non cầm bình nước đưa đến, Gon nhận lấy, lại cười tươi.

"Ồ? Hai đứa bé này..." Thuyền trưởng ngạc nhiên, sau đó ông ta nghe được tiếng kẽo kẹt, trên chiếc võng, có một thanh niên tóc vàng, ngũ quan xinh đẹp khá là giống con gái, đang bình thản đọc sách, còn có một người...

"Ặc..Trái táo này chua quá đi" Một ông chú mặc vest lên tiếng. Non đi đến chỗ anh ta, nghiên đầu hỏi.

"Nó chua lắm hả?"

"Nhóc thử xem." Anh đưa cho cô quả táo đang ăn dở, Non cắn một miếng, rồi ngay lập tức phun ra.
"Ôi má ơi, chua quá..."

Cô lầm bầm trong miệng: "Chua vậy là không làm bánh được đâu..." Cô định chôm lấy vài quả để nướng bánh táo mà, chậc chậc.

Thuyền trưởng nhìn bốn người thì khá là kinh ngạc, hóa ra vẫn còn mấy tên khó xơi.

"Xin lỗi." Katsuo đẩy ông ta ra chen vào trong, trên tay là cốc nước.

"Nước đây này!"

"May mắn, nước của Non-tan cũng hết mất rồi."

"Cảm ơn..."

Katsuo mỉm cười nhìn người đàn ông nọ đã dần hồi phục, anh ta vui vì mình có thể giúp đỡ người khác.

"Cảm ơn anh rất nhiều, Katsuo-san." Gon cười.

"Đây này, cho anh." Non đưa cho Katsuo vài viên kẹo. "Nó ngon lắm đấy!"

"Ồ anh cảm ơn."

Sau đó, thuyền trưởng mũi đỏ gọi bốn người còn tỉnh táo vào buồng lái.

"Đầu tiên,hãy cho ta biết tên của các ngươi."

"Tôi là Gon." Cậu hào hứng.

"Còn tôi là Non." Cô ĩu xìu, cô lại thèm ăn bánh ngọt nữa rồi, mà ba túi bánh bác Fujito cho hai người, Non đã ăn hết vào ban nãy hết rồi QAQ!

"Tôi là Kurapika." Anh trai tóc vàng nói.

"Leorio."

Ông thuyền trưởng lại tiếp tục hỏi vì sao bọn họ muốn trở thành Hunter, Leorio không muốn trả lời câu hỏi vì anh ta cho rằng ông mũi đỏ không phải là giám khảo. Còn cô và Gon thì khác, Gon rất thành thật trả lời là vì cậu ấy muốn biết vì sao cha của mình lại say mê với nghề Hunter như vậy. Non cũng nói là mình không muốn đi, nhưng mẹ cô lại bắt buộc cô phải tham gia. Anh trai tóc vàng tên Kurapika bảo rằng anh ấy đồng ý với Leorio không muốn trả lời câu hỏi của thuyền trưởng, mặc dù anh ấy bị Leorio quát lên vì không tôn trọng anh ta (Leorio) mặc dù anh ấy (Kurapika) nhỏ tuổi hơn, nhưng Kurapika vẫn một mực ngó lơ Leorio.

Thuyền trưởng mũi đỏ nheo mắt, sau đó ông ấy tiết lộ rằng hội đồng đã thuê thuyền trưởng mũi đỏ để loại bỏ thí sinh.

'Đó là lí do ông ta cố tình đi vào cơn bão' Non đã rất thắc mắc về điều này, thường thì thuyền trưởng sẽ dễ dàng nhận biết được những cơn bão như thế, nhưng ông ấy lại phải để hai đứa nhóc như cô và Gon nhắc về cơn bão.
Và thế là, Leorio và Kurapika đã nói lí do trở thành Hunter cho thuyền trưởng.

"Tôi là người duy nhất còn sống của bộ tộc Kurta. Bốn năm trước, tộc của tôi đã bị sát hại bởi một băng nhóm tội phạm. Vì thế tôi muốn trở thành Hunter để truy tìm băng nhóm đó, hội Phantom." Trông đôi mắt của Kurapika, đầy quyết tâm những cũng chứa đựng hận thù sâu sắc.

"Hm...Vậy là cậu muốn trở thành Hunter săn tiền thưởng à?" Ông thở dài. "Hội Phantom có mức treo thưởng rất cao đấy. Cả các thợ săn lão luyện cũng khó có thể chạm tới chúng." Thuyền trưởng mũi đỏ nghiêm túc nhìn Kurapika. "Cậu sẽ tự vứt bỏ mạng sống của mình đấy."

"Tôi không sợ chết..."

"Tôi chỉ sợ cơn giận dữ của mình sẽ làm mọi thứ biến mất thôi." Đôi mắt Kurapika đổi sang màu đỏ, trông rất đẹp.

Non hiếm khi quan tâm đến cuộc nói chuyện của người, hôm nay phá lẹ chen vào. "Xin lỗi, nhưng... hội Phantom đó còn có tên gọi khác là Genei Ryodan đúng không ạ?"

"Cậu biết hả" Gon hỏi.

Cô không nói gì, chờ đợi câu trả lời của thuyền trưởng và ông ấy gật đầu. Hội Phantom có rất nhiều cái tên. Băng Con Nhện, Lữ Đoàn Ảo Ảnh, Lữ Đoàn Bóng Ma, Phantom Troupe và Genei Ryodan là một trong số những cái tên đó.

"Thế thì em nghĩ chúng ta có chung một kẻ thù đó, Kurapika-san."

Cả bốn người ngạc nhiên, Non nói tiếp: "Trước đây khi mẹ cháu đang mang thai, bà đã gặp phải một băng nhóm tội phạm cấp cao - Genei Ryodan. Vì đang mang thai, bà không thể chiến đấu chống lại chúng, nhưng may mắn là bà đã chạy trốn được. Không may, bà ấy đã đánh mất sợi dây chuyền được mẹ của bà ấy, tức là bà ngoại cháu truyền lại, có thể là bọn chúng đã nhặt được. Sợi dây chuyền đó rất quan trọng với mẹ, nhưng vì cháu, bà không thể tìm bọn chúng để đòi lại. Vậy nên cháu muốn tìm lại sợi dây cho mẹ."

"Thế tức là hai người chỉ muốn trả thù và cướp lại đồ, đúng không?" Leorio đút tay vào túi quần, nói. "Chuyện đó mà cũng phải trở thành Hunter sao?" Trông anh ta thật đáng ghét khi nói như thế. Và không chỉ cô mà Kurapika cũng khó chịu khi nghe anh ta nói như thế, anh (Kurapika) phản bác lại.

"Đó là câu hỏi ngu nhất mà tôi từng nghe đó, Leorio."

"Phải là Leorio-san!" Leorio gào lên.

Nhưng Kurapika vẫn dửng dưng như cũ. "Những nơi chỉ có Hunter mới được vào và cả những thông tin quan trọng mà người khác không thể có. Tóm lại là còn nhiều lí do khác mà anh không hiểu được đâu."

Leorio tức giận xì cả khói, ngay khi anh ta muốn thét lên với Kurapika, Gon đã chen vào.

"Nè, tại sao anh lại muốn trở thành Hunter vậy, Leorio-san?"

"Tôi à? Ngắn gọn thôi, vì tôi muốn có tiền." Rồi anh ấy hớn hở với cái giấc mơ có nhà to, xe xịn, và những loại rượu hảo hạng. Kurapika lại tiếp tục phản đối lời của Leorio. Và rồi bọn họ ra ngoài tàu để đánh nhau.

"Này các cậu! Tôi còn chưa xong mà." Thuyền trưởng mũi đỏ ngăn cản, trời bão lớn vậy mà muốn đánh nhau, cái này là chê mạng mình quá dài đây mà.

"Hãy để họ đi đi." Non nói.

"Ừ, vì Mito-san đã từng nói với cháu rằng, nếu cháu muốn hiểu hơn về ai đó thì cháu phải biết được điều gì đã khiển họ tức giận." Gon nói, và cậu ấy lại cười.

"Điều đó rất quan trọng để hiểu được tại sao họ lại tức giận." Khác với Gon, Non thường không hay cười, cô chỉ cười với những người mình thân thiết hoặc khi cô thưởng thức những chiếc bánh ngon.

"Hãy để họ tự giải quyết với nhau."

Chuyện sẽ kết thúc tại đó khi họ đánh nhau xong, nếu như không có một vòi rồng xuất hiện. Katsuo có nhiệm vụ hạ buồm xuống, Non và Gon đi theo anh ta để giúp một tay.

Thật không may, Katsuo đã bị thổi bay, khi ngang qua chỗ của Kurapika và Leorio, hai người đó đã lao ra để kéo lấy Katsuo nhưng không với tới tay của anh ta. Gon liều mạng nhảy ra nắm lấy tay của Katsuo còn Kurapika và Leorio thì nắm lấy hai chân của Gon. Non nhanh tay túm lấy cánh tay của hai người, dùng hết sức lực kéo vào. Cô mừng vì mẹ mình đã ép buộc cô tập luyện khổ cực, không thì giờ bọn họ rơi xuống biển làm mồi cho cá ăn rồi!

Ngay khi cô sắp trụ không nổi, các thuyền viên trên tàu tiến đến và kéo bọn cô lên tàu. Sau đó Gon bị Kurapika và Leorio mắng vì tội hành động mà không chịu suy nghĩ.

Katsuo đến và cảm ơn bốn người vì đã cứu mạng anh ta, cũng nhờ vậy mà Leorio và Kurapika làm lành với nhau.

"Cậu lại làm một hành động tốt đẹp nữa đấy, Gon-chan."

"Cậu cũng vậy mà, Non-tan."

"Ha ha! Ta rất thích các cậu đấy." Thuyền trưởng mũi đỏ dựa lưng vào cửa, sảng khoái nói. "Được rồi, ta sẽ đưa các cậu đến nơi gần với địa điểm tổ chức cuộc thi nhất."

"Thật sao?"

"Vậy còn bài kiểm tra?"

"Tôi đã nói rồi, đó là quyết định của tôi. Và bốn người, đều qua được!"

"Yay!"

Và thế là cuộc hành trình trở thành hunter của Non-tan và Gon-chan bắt đầu cùng với hai người bạn mới là Kurapika và Leorio.

******

Sửa đi sửa lại mấy lần vẫn thấy văn phong rời rạc, lõng lẽo quá TvT


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net