Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kagome. Sesshomaru, Miroku, Shippo đều ở trong Huyền Chỉ điện, một mặt là trong điện phòng ốc rất nhiều, mặt khác cũng là vì độc của Kagome, như vậy tất cả mọi người đều có thể chiếu ứng lẫn nhau. 

Tới nơi này đã bốn ngày, đầu của Kagome cũng chỉ là hơi đau một chút, cũng không lo ngại. So với trúng độc, thái độ của Sesshomaru càng làm cho cô khó có thể tiêu tan hơn. Không lạnh không nóng, đều là tận lực tránh né tiếp xúc với cô, "Rốt cuộc anh ấy bị làm sao vậy?" Không an tâm đứng dậy đi tản bộ, nhìn ngó bóng trắng cách đó không xa, chân muốn xông tới mắng cho anh một trận, hoặc là nói rõ với mọi người. Hít khẩu khí hôm nay lần thứ n, vẫn quyết định từ bỏ ý nghĩ này, đi tới, anh cũng không nói gì.

"Chuyện gì à?"Tức giận nói rất lớn tiếng, chính là muốn gây sự chú ý của tên đại yêu quái. Nhưng không nghĩ tới lại làm cho người nào đó đang vào điện nghe được...

Tiếng cười lanh lảnh truyền đến, theo một cô gái thanh tú nghịch ngợm nhanh chóng vào tầm mắt của Kagome: "Tiểu thư Kagome quả nhiên là không câu nệ tiểu tiết nhỏ nhất."

"Sakura Trinh." Âm thanh êm ái từ đằng sau cô gái vang lên, ra hiệu cô không được hành xử bừa bãi, người đến sau chính là Ỷ Hằng công chúa. Cô bởi vì bất mãn sự nghịch ngợm của cô hầu gái Sakura Trinh, tức giận càng liên tục ho.

"Công chúa..." Sakura Trinh xoay người lập tức đỡ lấy Ỷ Hằng, "Đều là nô tỳ không tốt..."

"Công chúa sao vậy?"

"Đây là bệnh cũ. Công chúa luôn như vậy, hơn nữa bệnh tình mỗi năm càng thêm nghiêm trọng..."

"Ta không sao." Ỷ Hằng công chúa quật cường nói, "Em tới thăm chị cùng bầu bạn tâm sự. Ở trong điện buồn chán lắm, có thể theo em đi dạo quanh Hoàng thành được không?"

Liếc trộm bóng trắng ở bên cạnh một chút: "Được thôi."

#

Đi dạo trong hoa viên, chân của Kagome bắt đầu đau đớn, kỳ thực ý của Ỷ Hằng công chúa chỉ là muốn giúp Kagome làm quen với Hoàng thành, thấy cô căn bản vô tâm chuyện như vậy, công chúa ngược lại không biết làm sao: "Nghe ca ca nói, Mộng Cơ sẽ dạy chị hấp thụ linh lựcđể đối kháng yêu lực trong cơ thể, không biết ra sao rồi?"

Kagome thoáng suy nghĩ một chút, lúc trước đúng là Mộng Cơ có đi đến Huyền Chỉ điện, dạy cô phương pháp tụ khí, mình cũng chỉ là học cái mới lạ này làm mấy lần, xin lỗi đỏ mặt: "Cũng không tệ lắm phải không?"

"Vậy thì tốt... Em nghĩ chúng ta vẫn nên về thôi."

"Ừm." Vả lại mình cũng nhớ cái người không có chuyện gì đề giả bộ lạnh lùng, giả bộ im lặng kia.

Đi được mấy bước, bước chân của Ỷ Hằng càng cứng lại.

Trước mặt, hai người đàn ông anh tuấn đạp lên bước chân kiên định, đằng sau còn có tùy tùng đi theo. 

Nhìn thấy Ỷ Hằng bất ổn, Kagome nắm chặt tay Ỷ Hằng.

Không bao lâu, hai người đàn ông đứng trước mặt hai người, một người khí chất anh tuấn, nhưng trên mặt lúng túng chi tình, mà có một người lại có chút quen mặt. Kagome nghĩ đã gặp ở đâu.

Nhưng người quen mặt mở miệng trước: "Ỷ Hằng công chúa điện hạ, tiểu thư Kagome." Nói xong liền đưa tay ra hướng về tay của Kagome.

Một bên khác, Ỷ Hằng công chúa và người đàn ông anh tuấn kia không hề có một tiếng động nhìn nhau, phảng phất thế giới vào thời khắc đó chỉ dư lại hai người họ.

Kagome hơi co tay lại, vẫn vươn tay ra.

Người đàn ông nhìn Kagome, "Tại sao tiểu thư Kagome đã quên tôi nhanh như vậy rồi?"

"Chúng ta... Đã gặp ở đâu?"

Người đàn ông xạm mặt lại, lúng túng nói: "Tôi là sứ thần Tây quốc Kha Inui. Cô gái xinh đẹp như vậy quả nhiên dễ quên."

"Sứ thần Tây quốc Kha Inui?" Mình quả thật đã nghe qua ở đâu, hoặc nói đúng hơn người này đã từng thấy ở đâu, ấn tượng rất mơ hồ, mơ hồ đến mức đều không nhớ rõ. Ngẫm lại mấy ngày trước, quả thật có một phần lớn đều đã quên. Hung hăng lắc đầu: "Mình bị làm sao vậy? Có cảm giác bị thiếu một phần kí ức."

"Đi thôi." Người đàn ông anh tuấn trực tiếp liếc tùy tùng dưới hắn, đi về nơi xa.

Kha Inui và các tùy tùng vội vã đuổi theo.

"Đại nhân Lôi Tiễn..." Chờ người đàn ông đi xa, Ỷ Hằng công chúa mới xa xăm nói ra như vậy.

"Người đó chính là đại nhân Lôi Tiễn."Kagome lại nắm chặt tay của công chúa.

Trở về đường cũ, lại phải đi qua hậu viên, phong cảnh trong hậu viên rất đẹp, nhưng lúc này Ỷ Hằng công chúa mất tập trung, "Tại sao? Đại nhân Lôi Tiễn luôn đối xử với mình như vậy?"

Trong hậu viên hoa anh đào đang nở, đep đến mức khiến người ta quên đi chuyện buồn. Kagome đi vòng vòng. Cô đang chìm đắm trong phong cảnh, ai ngờ mình cũng thành phong cảnh trong mắt người khác. Cách đó không xa, bóng trắng chăm chú nhìn cô gái dưới cây anh đào.

Đột nhiên, cô gái thấy choáng váng liền ngừng lại: "Mình có phải tới phía trước hay không, sao có cảm giác quen thuộc như vậy?"

Sakura Trinh suýt nữa ngã chổng vó, Ỷ Hằng công chúa đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình cũng hoảng hốt phục hồi lại tinh thần.

"Tôi nói này tiểu thư Kagome. Cô không nên chọc tôi và công chúa cười." Sakura Trinh nhịn xuống vẻ mặt cười trộm, nghiêm túc đầy mặt nói, " Chuyện cười này không vui chút nào. Không phải cô vừa mới đi qua đây sao?"

"Đi qua?" Kagome vô tội nhìn hai người trước mặt, "Tại sao tôi lại muốn đi qua đây?"

"Phí lời. Công chúa không phải có lòng tốt dẫn cô đi làm quen với Hoàng thành một chút sao? Cô lại không cảm kích, hừ!"

"Có sao?" Cực lực hồi tưởng, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.

Sakura Trinh một tay đập lên bả vai của Kagome: "Tôi nói này tiểu thư, cô không nên chơi nữa. Cái này một chút cũng không có gì chơi!"

"Sakura Trinh." Công chúa ra hiệu cô chú ý cử chỉ của mình.

Không tình nguyện thu tay về: "Tiểu thư Kagome thật thú vị.

Cách đó không xa bóng trắng mơ hồ cảm nhận được mọi chuyện không giống bình thường. Tuy Mộng Cơ dạy cô phương pháp tụ khí, đầu cũng đúng là sau khi hấp thụ linh lực không hề đau nữa, có thể lãng quên như vậy... Có thể đến cuối cùng ngay cả mình cũng bị lãng quên hay không... Tiếp tục như vậy, e rằng cô sẽ sớm lạc mất bản tính... Mộng Cơ kia rốt cuộc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sessxkago