Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rốt cuộc ngươi đã làm gì cô ấy?" Khẩu khí băng lãnh thẳng tắp đâm thẳng về phía cô gái trước mặt.

Mộng Cơ cúi thấp đầu, cô gái xinh đẹp như trong mộng, đều ôn nhu như thế.

"Tôi... Không có làm gì..."

"Tại sao cô ấy lại quên?" Mắt thấy Kagome càng ngày càng có chứng mất trí nhớ, làm sao anh có thể không đau lòng, làm sao anh có thể thờ ơ không quan tâm. Hai con mắt băng lãnh càng nghiêm khắc.

"Cái này... Chỉ là cần từ từ mà thôi, sau đó cô ấy sẽ từ từ nhớ..." Âm thanh càng ngày càng nhỏ, e rằng lý do như vậy đến bản thân cô cũng không thuyết phục được.

"Ngươi nghĩ ta là một đứa bé dễ bị lừa sao?" Trong tay dần dần tụ khí độc, "Nếu không nói, đừng trách ta không khách sáo."

"Tôi... Tôi sẽ không gây bất lợi cho cô ấy..."

"Chết đến nơi rồi còn nói như vậy." Độc hoa trảo đột nhiên đưa về phía trước mặt cô gái đẹp như trong mộng kia.

Mộng Cơ lùi về phía sau hai bước tạo linh lực, hoá giải độc khí vừa tấn công.

"Còn không nói sao?" Rút Nanh Quỷ ra, hàn quang lạnh lẽo.

Kiếm giơ lên, đánh xuống...

Hai tay Mộng Cơ tạo linh lực, ngăn cản sức ép của kiếm...

"Tôi... Tôi chỉ là quá thích anh... Tôi chỉ muốn làm cho cô ta quên tất cả và quên anh..."

"Cái gì?" Tay cầm kiếm hơi run rẩy, tức giận, lại tăng sức mạnh: "Nói mau, giải cứu thế nào?"

Khuôn mặt tinh khiết của Mộng Cơ không cam lòng.

Đột nhiên, một luồng khói đen hiện ra trước mặt, chướng khí hung hăng đâm về phía ngực của Sesshomaru, Sesshomaru bước nhanh tránh công kích, vẫn bị trầy da ở phần eo.

"Naraku!" Mộng Cơ luôn luôn ngại ngùng ôn nhu gào thét lên.

"Bây giờ hắn đã không còn giá trị lợi dụng, để ta giải quyết hắn đi." Naraku nhẹ nhàng từ không trung hạ xuống, mũi chân nhẹ nhàng đáp xuống đất, lúc trước không giết hắn là bởi vì Kagome còn cần yêu lực của hắn, bây giờ để hắn lại bên cạnh Kagome chỉ là một trở ngại mà thôi, không thể để việc Kagome quên hết mọi thứ gặp trở ngại.

Dang hai tay ra, che ở trước mặt người đàn ông mà cô yêu, Mộng Cơ ung dung và bình tĩnh: "Muốn giết anh ấy, ngươi phải qua xác ta trước."

- Màn ảnh cắt-

Không hiểu tại sao Mộng Cơ còn chưa tới, Kagome ra ngoài đi dạo. Bình thường vào lúc này Mộng Cơ đã sớm xuất hiện, đồng thời sẽ kiên trì dạy cô làm thế nào để tụ tập linh lực, hấp thụ linh lực mạnh mẽ xung quanh chuyển hoá thành của mình.

Nghe thấy tiếng đánh nhau, chuyển qua một mảnh phong cảnh trước mặt, đẩy bụi cây đi tới...

Khẽ hít một hơi: "Naraku!"

Trước mặt Naraku là Mộng Cơ, cô ấy đang bảo vệ... Sesshomaru?

Sesshomaru thế nào rồi?

Đang muốn xông ra, nhưng khi nghe được lời Naraku nói, liền dừng bước chân lại

"Ngươi yêu hắn?"

Kagome lùi bước, trong lòng đau một trận, ích kỷ muốn nghe câu trả lời phủ nhận, rất muốn.

Chẳng lec mấy ngày qua Sesshomaru không nóng không lạnh là vì cô gái này. Xác thực, cô ấy rất đẹp, cảm giác tình khiết, cảm giác xinh đẹp như trong mộng. Có người đàn ông nào không thích cô gái đẹp như trong mơ? Sesshomaru cũng không ngoại lệ. Trái tim càng đau hơn.

"Đúng." Hầu như không hề chậm trễ một chút nào.

"Kể cả vì hắn mà hiến dâng cả sinh mạng?"

"Rất yêu, rất yêu. Kể cả sinh mạng."

Chỉ đơn giản là dũng cảm nói ra, Kagome cười khổ: "Bây giờ trong lòng Sesshomaru cảm thấy thế nào?"

"Vậy thì chết chung đi!" Tua vòi hoá thành chướng khí đâm tới không chậm trễ một giây.

Mộng Cơ dần dần tạo ra linh lực, hình thành một kết giới tinh khiết: "Em sẽ không để anh bị thương Sesshomaru!"

Sesshomaru chậm rãi tiến về phía trước, đứng ở trước mặt Mộng Cơ: "Cút sang một bên! Ta không cần một người phụ nữ bảo vệ!"

Nói xong, liền ra Thương Long phá.

Thương Long phá hủy nát chướng khí, nhưng chướng khí bị đánh nát lại ngưng tụ, tiếp tục tấn công bọn họ.

"Sesshomaru!" Kagome lao ra khỏi bụi cây mà cô ẩn nấp, dưới tình thế cấp bách, yêu lực và linh lực ở trong tay tụ thành thanh kiếm màu đen trong suốt.

"Đi ra!" Hơi vung kiếm một bên tay, vô số phá ma tiễn màu đen bao phủ xung quanh, mưa tên rơi xuống, chướng khí không thấy bóng dáng.

"Thật sao, Kagome? Sức mạnh đã lợi hại đến như vậy rồi." Naraku nửa ngậm lấy tiếu ý, "Như vậy thì ra đợt nữa đi. Đợt này chúng ta là đồng bạn, để cô tự tay giải quyết Sesshomaru đi. Ha ha!" Naraku xoay người một cái, không thấy bóng dáng.

"Sesshomaru?" Không để ý đến Naraku, Kagome đi về phía anh, cô cần một lời giải thích của anh, cần một cái cớ của anh, cho dù chỉ là một cái cớ, cô cũng cần nguyên nhân, bằng không cô sẽ không cam tâm tình nguyện buông tay như vậy.

Sesshomaru biểu hiện phức tạp nhìn cô gái đi về phía mình, đau lòng, thương tiếc...

Cô không nên chịu đựng nhiều như vậy, không nên. Nếu như có thể, cho dù là muốn mạng của mình, anh cũng sẽ phấn đấu quên mình canh giữ ở bên cạnh cô. Nhưng chuyện một mực đã như vậy làm cho không người nào bỏ qua... Anh nhất định phải quay đầu, sau đó cố làm ra vẻ muốn rời đi... Tại sao không thể? Bả vai của cô đang run rẩy, run rẩy khiến trái tim của anh cũng run rẩy theo...

Không muốn dời tầm mắt, dời ra tầm mắt. Cô ở trong mắt anh quá chói mắt.

Kỳ thực chỉ cần yên lặng canh giữ ở bên cạnh cô là đủ rồi, giống như mấy ngày qua, đứng ở một nới rất xa nhìn cô là đủ rồi.

Xoay người như vậy, đi thôi...

Nhưng bước chân chần chừ...

Đứng lại ở trước mặt Sesshomaru, Kagome chú ý tới phần eo bị trầy da: "Để em giúp anh."

Mắt thấy tay đưa về phía trước mặt, Sesshomaru bỗng nhiên cảnh giác.

Nắm lấy cái tay đang hướng về mình, anh bình tĩnh nói: "Không cần."

"Thật sao?" Kagome ủ rũ cúi đầu, quả nhiên là không cần em sao?

Thực sự rất muốn, ôm chầm cô, giống như lúc trước, còn giận dỗi cô không ngủ trong ngực mình.

Nhưng bây giờ, ngay cả việc muốn cho cô ngốc này tự thân một mình cũng là một đòi hỏi...

"Nếu không muốn độc của tiểu thư Kagome xâm nhập sâu hơn nữa, ngươi tốt nhất nên cách xa cô ấy một ít. Cô ấy cần hấp thụ linh lực để đối kháng yêu lực. Nếu như ngươi lại tiếp tục gần cô ấy như vậy, sợ rằng cũng không cứu được cô ấy..." Âm thanh tàn nhẫn lại vang vọng ghé vào lỗ tai anh.

Rời xa sao?

Bỏ không được...

Cho nên chỉ có thể đứng nhìn cô ấy từ rất xa, chỉ cần có thể nhìn thấy cô ấy là tốt rồi

Như vậy, xoay người... Bỏ đi...

Nhẹ nhàng buông cánh tay của Kagome ra, xoay người...

Nước mắt rơi xuống tạo ra một đường vòng cung đẹp mắt...

Anh cảm nhận được, nhưng không thể quay đầu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sessxkago