Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sango cả ngày túc trực bên cạnh Kohaku, vết thương của cậu thực sự là không nhẹ, bị dính mấy roi của Sesshomaru, còn có thể bất tử, e là phải dựa vào tất cả sức mạnh của ngọc tứ hồn. Inuyasha cũng bị thương, cũng may phục hồi nhanh hơn. Bà Kaede cũng ngã xuống, nằm suy yếu, cũng chẳng có bệnh gì nặng, chỉ là thể lực tiêu hao. Trong mắt mọi người đều lộ ra bi thương, toàn bộ ngôi làng đều bị bao phủ bởi không khí âm u. Mặc kệ đã có không ít người trở về xây lại làng, nhưng dáng vẻ ngày xưa sợ là không trở về được.

Kỳ lạ nhất chính là Sesshomaru ở lại làng, nhưng cũng có lý do của anh, anh trước sau gì vẫn không yên tâm về Kohaku.

Kagome ở hậu chiến mấy ngày, đều đang bận chăm nom Inuyasha, tình cờ cũng sẽ cùng Sesshomaru đi dạo, đồng thời nhiều lần căn dặn anh, sau này không nên tiếp tục ra tay với Kohaku, bởi vì Kohaku đã khôi phục ý thức.

Sesshomaru vừa nhìn thấy Kagome ngồi chung thân mật với Inuyasha, liền giận dữ nghiêng đầu qua chỗ khác, hoặc là dùng ánh mắt lạnh có thể giết chết người ép thẳng tới chỗ Inuyasha, mãi đến tận cậu rời khỏi chỗ Kagome, chạy tới rút Thiết Toái Nha ra nói muốn tuyên chiến.

- Hậu chiến ngày thứ ba-

Kagome phải về hiện đại lấy thuốc, thật sự là không thể hiểu nổi tại sao Kohaku không có chuyển biến tốt. Dù sao hiệu quả của thuốc ở thời hiện đại không sai, đối với vết thương của Inuyasha và bà Kaede đều rất có lợi.

"Tôi đưa cậu trở về." Inuyasha kiên định nói.

"Không cần!" Kagome nhìn thương tích đầy mình trên người Inuyasha, tuy vậy đã tốt lắm rồi, có chút đau lòng, kiên định hơn đồng ý.

"Có yêu quái tôi không yên tâm." Inuyasha nói xong, quay mặt đi chỗ khác.

"Hử?" Kagome nghe xong câu đó, liền đỏ mặt. Từ lúc nào Inuyasha quan tâm tới lời nói của người khác như vậy cơ chứ? Lúc trước chỉ có ở tình huống khẩn cấp mới thấy cậu ấy căng thẳng chạy tới bảo vệ mình, cảm giác bây giờ thật giống được bạn trai chăm sóc.

Những người khác ở trong phòng đều cười. Chỉ có... Ở một nơi nào đó quất lên một trận gió lạnh... Sesshomaru bất mãn lạnh rên một tiếng, phất tay áo đi ra khỏi nhà.

Mọi người hai mặt nhìn nhau. Sango và Miroku không hiểu dùng ánh mắt hỏi thăm lẫn nhau, từ lúc Kagome "ôm" Sesshomaru trước mặt bọn họ, đến cậu cũng không hiểu tại sao hắn ở lại làng, còn có phản ứng của hắn bây giờ, lẽ nào tên yêu quái mạnh mẽ, băng lãnh, lúc nào cũng truy tìm sức mạnh lại có cảm tình với Kagome? Thế nhưng, bọn họ liền bác bỏ giả thiết đó. Bọn họ biết rõ tên Khuyển yêu này cho dù có lạnh lùng máu lạnh tới cỡ nào, đơn giản là sẽ không nhiễm một chút cảm tình, đặc biệt hắn đối với con người khinh thường đến cực điểm.

#

Sau khi Kagome rời khỏi làng trở về thời hiện đại, Sesshomaru thỉnh thoảng đứng ở đầu làng, như có như không hẳn là nhìn thấy nơi mà cô tới, lại dường như nhìn thấy phong cảnh ở nơi xa. Một ngày một đêm, anh không phản ứng quá một người, cũng hoàn toàn không có ý vào trong nhà nghỉ ngơi. Mọi người chỉ cho là anh chán ghét con người ở chung mà thôi. Nhưng tâm tư của anh từ lâu bay tới nơi mà chính anh cũng cảm thấy kinh ngạc.

Inuyasha cũng thỉnh thoảng tái diễn động tác giống nhau, nhưng trong miệng chưa quên trách mắng: "Tại sao Kagome lại về lâu như vậy?"

"Đồ ngốc Inuyasha, không phải chị Kagome nói sáng mai chị ấy sẽ về mà! Chị ấy còn phải đi... Bốc thuốc! Đúng! Chính là bốc thuốc!" Shippo luôn nghe thấy Inuyasha dông dài như vậy, bắt đầu nổi giận, bởi vì cậu cũng bị tâm tình phức tạp giống như vậy. Kagome quay về lâu thật đấy! Đến lúc nào kẹo que của cậu mới về? Nhưng tên ngốc Inuyasha này thật hết chuyện để nói.

Inuyasha lập tức sầm mặt lại, thưởng cho Shippo một quyền, để lại một mình Shippo khóc lóc nói "Kagome mau quay về" đi về cửa làng.

Trời sắp sáng rồi, Kagome cũng nên mau quay về...

"Cái gì? Tên khốn khiếp!" Inuyasha còn chưa nhìn thấy Sesshomaru, liền ngửi thấy mùi của anh, cậu thiếu kiên nhẫn quát: "Này! Ngươi ở đây làm gì?"

"Ai cần ngươi lo!" Đối phương không có ý quay đầu lại, trực tiếp nhìn phương xa.

Trong lòng Inuyasha loé qua một ý nghĩ không tốt: "Chẳng lẽ cái tên này đang đợi Kagome? Keh! Làm sao có khả năng? Nhưng hành động gần đây của hắn đúng là càng ngày càng khiến người ta khó có thể lý giải được!"

"Lát nữa quyết đấu!" Inuyasha nhìn thấy Sesshomaru xoay người lại, lập tức cảnh giác.

"Hừ! Đây chính là mục đích mà ngươi tới?" Sesshomaru khinh thường trực tiếp đi về phía gian nhà, còn không quên ném câu tiếp theo, "Chỉ là vì ngươi sợ sẽ mất người phụ nữ của ngươi!"

#

"Này! Tại sao cậu về muộn vậy?" Inuyasha đuổi theo Kagome trở về phòng, gương mặt tức giận.

"Không phải tôi đã nói sáng sớm hôm nay sẽ về sao?" Kagome lúng túng cười.

"Bây giờ là lúc nào rồi!" Inuyasha thấy cô không hề có ý giác ngộ, tức giận nói. Xác thực bây giờ sắp đến bữa trưa rồi.

"Thật không tiện... Tôi ngủ quên mất..." Kagome lập tức đưa cho cậu một cốc mì: "Cái này là bồi thường."

Inuyasha trừng mắt nhìn cô, lúc này cô đang phân phát đồ mà mình mang đến.

Shippo đã sớm lấy được kẹo que ngồi góc bên trái tự ăn. Sango cảm kích tiếp nhận thuốc chữa thương cho Kohaku mà Kagome mang đến, bà Kaede cũng có thuốc của mình, Miroku ở một bên ăn đồ ăn tiện lợi.

Quét xung quanh một chút, lại ra ngoài, bộ đồ màu trắng vẫn đứng ở ngoài phòng cách đó không xa, bình tĩnh nhìn phương xa.

"Ừm... Sesshomaru... Tôi không biết anh thích đồ gì..." Kagome đứng sau lưng Sesshomaru, nhìn bóng lưng cao to của anh nói rằng.

"Ta không cần đồ." Nghe không ra có cảm tình gì, chỉ có người đang nói mới biết, đứng thất thần một lúc, quả nhiên mình lại bị bỏ quên, nghe trong phòng truyền đến tiếng cười, anh cũng chỉ tự giễu vài phần.

"Nhưng..." Kagome nhăn nhó, "Tôi mang cho anh đồ ăn tôi tự làm. Thế nhưng, anh có vẻ không thích đồ ăn của con người... Như vậy, thôi." Nói xong, Kagome đang muốn xoay người bỏ đi, không nghĩ tới bị Sesshomaru ngăn lại, đoạt lấy đồ ăn trong tay cô.

Sesshomaru ngồi xuống đất, đem hộp đồ ăn đặt xuống đất, nắm lên một miếng liền dồn vào trong miệng.

Kagome ngừng thở nhìn Sesshomaru đang nhai từ từ, sau đó nuốt xuống. Cô không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt.

"Sesshomaru... Anh ăn?"

"Có gì không đúng sao?" Sesshomaru quay đầu nhìn cô vừa ngồi xuống cạnh mình.

"Không... Không có..." Kagome không biết phải nói sao cho phải, "Chính ra anh cũng ăn đồ ăn của con người."

"Lần đầu tiên." Sesshomaru nói xong, cũng có chút xin lỗi quay đầu đi chỗ khác.

"Vâng... Thật sao?" Kagome thật sự rất kinh ngạc, mặt của cô bắt đầu đỏ, "Vậy không quấy rầy anh nữa, anh cứ từ từ ăn..." Nói xong, khuôn mặt đỏ một vệt chạy về.

- Buổi tối hậu chiến ngày thứ năm (Trăng non)-

Kagome và Inuyasha lẳng lặng ngồi cạnh nhau ánh trăng chiếu rọi ở trên mặt bọn họ, hiện ra mỹ lệ mông lung.

"Kohaku thế nào rồi?" Kagome luôn cảm thấy Kohaku trong bốn ngày đầu trị liệu cũng không tốt lên, như vậy bây giờ thuốc mà cô mang đến cũng không hiệu quả.

"Không chết được. Có mảnh ngọc tứ hồn, thuốc của cô cũng có tác dụng, khôi phục rất nhanh." Inuyasha nhìn trăng tròn trên bầu trời đêm, tóc đen bay trong gió.

"Mà còn Sango..."

"Hả?"

"Cô ấy sẽ trách Sesshomaru sao?"

"Nếu như cô ấy muốn tìm Sesshomaru báo thù, cô ấy đánh thắng được sao?" Inuyasha quay đầu lại tò mò nhìn cô, "Cậu đang lo lắng cho hắn?"

"Ây... Không có..." Kagome có chút không biết phải làm sao, "Tất cả mọi chuyện đều cảm thấy rất kì lạ..."

"Không nên nghĩ quá nhiều..." Inuyasha quay đầu lại nhìn trăng tròn, nghĩ tối nay đến lúc nào mới qua đi, không muốn xảy ra chuyện gì mới phải.

#

"Mảnh ngọc tứ hồn sao?" Ở phía trước hai người đang ngồi, một đạo bóng trắng loé qua...

"Bán yêu vẫn là bán yêu, lần thành con người, khứu giác cũng bị mất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sessxkago