XXVI: ĂN MẶC KIỂU GÌ THẾ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa vừa đóng, kiếm cũng vừa rút tới nơi.

Gamma nhanh chóng nhảy vọt về sau, tránh được một đường kiếm đâm tới cổ họng. Gã né là vậy, nhưng gã tin là Muichirou sẽ không đâm thật.

"Né làm gì?" Muichirou thu lại kiếm, mặt khó ở vì hoàn cảnh lúc nãy làm cậu khó chịu chết được.

"Không né thì tôi ngậm cười nơi suối vàng mất." Gamma nghiêng người nhìn biểu cảm của cậu, thấy Muichirou không thật sự có ý định chém người mới chịu lại gần.

'Đùng đùng'.

Một trận rung chuyển đầy mạnh mẽ, cả căn phòng giống như bị bứng đi đâu mất. Gamma nhanh chóng chạy ra cửa, nhưng mở ra không được. Còn Muichirou thấy vậy thì nhìn lên trần.

Khi nhìn thiết kế, cậu đã thấy có cảm giác giống Nakime. Nếu đúng vậy, thì lúc này sẽ không có nguy hiểm, mà là sau khi sự dịch chuyển hoàn tất sẽ nghênh đón địch hay bạn đây? Muichirou đưa tay gãi cổ, khá là tò mò.

"Tố chất tâm lý tốt thật, vậy mà không hoảng luôn." Gamma không mở được cửa thì đến chỗ Muichirou, gã không muốn phí công khi không dịch nổi cái cửa. "Bây giờ nên đi tìm đồ mình cần thôi, hai người chia nhau ra."

"Được." Muichirou gật đầu, cả hai nhanh chóng tách ra trong không gian vẫn có rung lắc. Có vài cuốn sách rơi xuống đất được cậu nhanh tay bắt lấy, tiện mắt nhìn tiêu đề.

Không phải, không phải cái này.

Qua một hồi, căn phòng trở lại bình thường.

Mà cánh cửa Gamma lúc nãy còn tìm cách phá, tự dưng mở ra.

Hai người có chú ý tới nhưng không nói gì, tiếp tục tìm đồ.

"Cái quái gì đây? 1001 cách crush đổ bạn? Còn có loại sách này??" Gamma đọc bừa một cuốn sau đó nhăn mày, đặt về chỗ cũ, nhìn cuốn tiếp theo.

"Xứ sở thần tiên? Nấu ăn không khó, bạn ngu nó mới khó?? Mẹ kiếp Millefiore nhập mấy loại sách gì về vậy??"

Muichirou nghe vậy hơi bực, không biết nấu ăn cũng là con người mà?

Phân biệt đối xử chi cho đau khổ vậy?

Cả hai đang tìm nát kệ sách, có sách ghi tựa đề hề quá thì Gamma cười bò ra, sau đó lại như chó dí dòm hết quyển này tới quyển khác. Muichirou không giống Gamma sẽ đặt sách lại chỗ cũ, cậu quăng bừa ra đất.

Tìm cả buổi vẫn không ra, Muichirou ngồi xổm tự hỏi.

Nếu mình là người giấu mình sẽ giấu ở đâu?

Kẹp trong sách? Không, quá phiền phức, hơn nữa họ cũng kiểm cả trong sách rồi.

Trong phòng này ngoài mấy cái kệ sách ra thì chỉ có bàn đặt bình hoa. Nhưng sẽ có người vào thay thường xuyên, vì thế cũng không an toàn.

Có nơi nào đó, ẩn giấu trong phòng.

Gamma đi lần mò tường một đợt, sau đó quay lại nói với Muichirou.

"Tôi kiểm rồi, không có vết phòng kín."

Hơn nữa diện tích phòng cũng cân đối. Không có khả năng sẽ có phòng kín hay nơ nào đó kín ở tường.

Vậy, dưới đất?

Gamma và Muichirou nhìn nhau.

"Nhìn gì?" Muichirou hỏi, vẻ mặt không thân thiện cho lắm.

"Tôi cũng nghĩ giống cậu."

"Hả? Không lo tìm còn nghĩ tới việc kẹo dẻo với kẹo cứng cái nào ngon hơn?"

"...?" Gamma bỏ cuộc.

Cùng là song sinh mà sao tính nết khác dữ vậy? Yuichirou!!!

Nói vậy thôi, Muichirou nằm xuống, gõ gõ vài cái xuống sàn, sau đó áp tai xuống gõ thêm mấy tiếng. Gamma không di chuyển, yên lặng đứng đó để cậu tập trung.

"Không phải chỗ này."

Muichirou lăn qua, vừa áp tai vừa gõ.

Gamma: Cậu dám lăn đất thật luôn??

Đến khi lăn ra giữa phòng, Muichirou mắt lóe lên, ngồi dậy gõ gõ lên sàn: "Chỗ này!"

Gamma giật mình, chạy tới, thử dùng gậy của mình đâm xuống nhưng không được. Gã lại dùng lực mạnh hơn, sàn vẫn yên lặng không nứt nẻ như cười nhạo gã. Mẹ kiếp, là dùng loại sàn chống lực mạnh đúng không??

"Nếu vậy sẽ có chỗ mở." Muichirou nói, cậu thử vận dụng đầu óc của một thiên tài vài tháng cầm kiếm đã lên hàng trụ cột. Lúc này cậu nhìn quanh, bỏ qua cái bình hoa thì trong phòng chỉ có kệ với kệ.

"Di chuyển kệ sách?" Gamma cũng nghĩ ra, vấn đề là di chuyển làm sao nó mới mở.

"Bừa đi, may thì mở không thì thôi." Muichirou đứng dậy, thử đẩy một kệ sách ra khỏi vị trí. 'Kít' một tiếng chói tai, nó di chuyển. "Không nặng lắm."

Tất nhiên là với cậu thì không nặng rồi.

Gamma cũng thử đẩy một kệ, nhưng gã cảm thấy kệ nặng mà??

Cơ bắp kinh đó.

Cả hai loay hoay đẩy qua đẩy lại. Nhưng cái sàn chứa ngăn bí mật chẳng xê dịch tí nào.

"Mẹ nó cái phòng to như vậy đẩy tới chừng nào?"

'Cộp', tiếng giày vang lên, nó phát ra ở cửa.

Muichirou và Gamma không hẹn cùng nhau quay sang, một kẻ ăn mặc lịch sự, diện vest tóc tai vuốt thẳng các thứ. Muichirou nhìn là nhận ra ngay, Hibari Kyoya.

Nhưng mà có hơi lạ mắt tí.

"Hibari tương lai?" Cậu thử thăm dò.

"Muichirou... Ăn mặc kiểu gì thế...?"

Cậu quên béng là mình còn diện váy hầu gái, tóc búi và đeo kính. Do cảm giác đeo kính cứ là lạ nên cậu cứ để đó luôn. Nhận ra, Muichirou vứt phăng cái kính xuống đất.

"Tôi sẽ giết chú, Gamma."

"Ui." Vừa mới quên xong sao lại để ý rồi! Hắn liếc nhìn Hibari Kyoya tương lai đầy bất mãn. Gã muốn chuyển dời lực chú ý. "Người quen hả? Cùng tìm với bọn này đi."

________________________________

Ngoi lên cho mấy người vui rồi lặn tiếp, đừng hóng chi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net