Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Haizz~ lại trở về những tháng ngày đi học~

- Mà hôm qua Karasuma-sensei có gửi gì đó cho chúng ta phải không? - Sugino nhìn sang Nagisa hỏi.

- Ừ, đúng rồi. - Nagisa vừa lấy điện thoại trong cặp ra vừa nói. Cậu mở mắt lên và xem lại tin nhắn tối hôm qua mà Karasuma đã gửi cho cả lớp.

Nội dung tin nhắn: Ngày mai, sẽ có một học sinh mới đến lớp chúng ta. Trông hơi lạ một chút... Thầy hy vọng các em sẽ chào đón bạn mới.

- Kiểu này... Là sát thủ chuyên nghiệp rồi còn chứ còn gì nữa.

- Vậy là giờ lớp ta có học sinh mới rồi đó.

- Nói vậy chứ chắc không phải kiểu như Bitch-sensei đâu nhỉ? Chắc cũng tầm tuổi chúng ta thôi.

- Hôm qua... Tớ có tò mò và hỏi xem bạn ấy trông như thế nào? Họ đã gửi cho tớ xem một tấm ảnh.

- Oh, là nữ sao?

- Dễ thương ghê, chẳng có nét gì giống sát thủ cả.

Dù có là sát thủ hay không thì lớp 3E đều hồi hộp cả, vì đó là học sinh mới, chỉ lo lắng có hòa hợp được với nhau hay không? Cô ấy là người như thế nào? Sẽ ám sát ra sao?

Vẫn còn rất nhiều câu hỏi cần hỏi tới cô ấy.

.

.

.

Khi Sugino và Nagisa tới, mở cửa lớp ra, chỉ thấy trống trơn, nhưng ở cuối lớp lại có 1 cái thùng (?)

- Cái đó là cái gì vậy? - Sugino và Nagisa nhìn nhau rồi tự hỏi.

Bỗng nhiên có tiếng động gì đó phát ra, rồi màn hình sáng lên. Một gương mặt xuất hiện.

- Chào buổi sáng. Hôm nay là ngày đầu tiên mà tớ đến trường, tớ là Pháo binh tự động, rất vui được gặp. - Một gương mặt thân quen xuất hiện với giọng nói robot nữ vang lên.

Sugino và Nagisa giật bắn người khi mà cái thùng ấy phát ra tiếng.

À... hóa ra đây chính là bạn mới.

-------------------------------------------

- Các em chắc là ai cũng biết rồi... Đây là bạn học mới của lớp chúng ta, để thầy giới thiệu cho các em.

- Đây là bạn Pháo binh tự động, đến từ Na-uy. - Karasuma giới thiệu 'bạn mới' với lớp 3-E.

"Karasuma-sensei cũng bó tay luôn rồi." "Là thầy ấy chắc phát điên với cái này luôn mất."

Các học sinh lớp 3-E nghĩ thầm.

Trên bục giảng, Koro-sensei lấy xúc tua che miệng cười 1 cách sang chảnh.

- Cười cái gì!! Ông cũng giống thể loại này thôi. - Karasuma sau khi thấy Koro-sensei cười.

- Con bé sẽ chĩa súng với ông bất cứ lúc nào, vì nó là một cái máy nhân tạo với khuôn mặt người, có thể coi là 1 học sinh toàn diện.

- Ông không thể phá hủy chiếc máy, vì trên danh nghĩa con bé là học sinh của ông, và phải tuân thủ theo nguyên tắc "Không được sử dụng bạo lực với học sinh."

- Hiểu hiểu... - Koro-sensei sau khi nghe Karasuma nói liền tỏ ra vẻ, gật gù nói.

- Dùng thứ này để chống lại tôi sao? Được thôi, tôi sẽ coi cái máy đó như 1 học sinh, mặc kệ vẻ ngoài có trông như thế nào.

- Chào mừng em đến lớp E Pháo binh tự động-san. - Koro-sensei nhìn học sinh mới của mình rồi nở 1 nụ cười đầy ẩn ý.

-------------------------------------------------------------

Sau một màn giới thiệu đầy khó hiểu thì Koro-sensei bắt đầu dạy học. Koro-sensei vừa ghi bài vừa nhìn xuống các học sinh giảng bài.

Đang học thì Kaede quay sang Nagisa hỏi nhỏ:

- ... Ê, cậu nghĩ bạn ấy sẽ tấn công như thế nào hả Nagisa?

- Là sao...? - Nagisa mặt đầy thắc mắc quay lại nhìn Kaede nói nhỏ.

- Thì là bạn ấy chẳng phải là Pháo binh tự động sao? Tớ đâu có thấy khẩu súng nào đâu. - Kaede giải thích cho Nagisa.

- Ừ đúng rồi... Vậy bạn ấy ám sát ra sao? Cứ kì lạ thế nào ấy.

Koro-sensei vừa quay mặt lại nhìn bảng ghi bài thì bỗng nhiên Pháo binh tự động bắt đầu chế độ bắn-giết-sinh-vật-quái-dị-Koro-sensei.

Lập tức 2 bên của cái thùng nó bật ra 6 cái súng, gồm 4 súng ngắn và 2 súng máy được thiết lập sẵn.

"Pằng!Pằng!Pằng!..."

Hàng chục viên đạn đặc chế được xả ra từ 6 cây súng.

Nhưng với kĩ năng tránh đạn điêu luyện của Koro-sensei thì chẳng có viên nào dính cả. Thậm chí còn lấy phấn chặn đạn nữa. Đúng là không thể đùa được.

- Hmm, được đấy nhưng mà cái này thì học trò của thầy vẫn thường xuyên làm thôi mà, chẳng có gì đặc sắc lắm. - Koro-sensei vừa né đạn vừa nói với 1 gương mặt gợi đòn.

- Cơ mà, trong giờ học bắn súng là 1 điều cấm kị đó.

- Vâng em đã nhớ rồi ạ, em sẽ điều chỉnh lại cách tấn công. - Với gương mặt không cảm xúc như vậy, Pháo binh tự động làm cho mọi người trong lớp E không hiểu gì cả. Nhưng riêng Karusuma, Irina và cô-Katori hiểu. Mà cô phải công nhận rằng là cái thùng đó nguy hiểm với đáng sợ thật.

Chính phủ ở đây cũng thật là kinh khủng mà, nghĩ ra được cái này cũng giỏi ấy chứ, tiếc rằng cô đã coi phim rồi, cấu trúc chế tạo ra cái này cũng không phức tạp lắm, không phức tạp bằng mấy con robot cô chế tạo ở nhà.

Sau khi Pháo binh tự động nói xong, 6 cây súng rút vào và cái thùng đó phát sáng lên.

"Cô ta bắt đầu cho thấy khả năng thật sự của mình rồi." Karasuma đứng ngoài cửa nhìn vào mà nghĩ thầm.

Irina thì chẳng có động tĩnh gì, cô chưa tiếp xúc với cái máy này nhiều, nhưng theo như lời của chính phủ thì nó thật sự có thể làm con bạch tuột đó bị thương.

- Tính toán quỹ đạo. Xác định góc bắn. Bật chế độ bắn tự động 5-28-02. - Giọng robot vang lên đều đều làm cho lớp E cảm thấy rợn hết cả da gà.

Theo như Katori cô nhớ thì hầu như mấy con robot của chính phủ đều có thể tự điều khiển ý thức và tự ra lệnh cho bản thân.

Lần này 1 bên là súng ngắn 1 bên là súng bắn tỉa.

- ... Em đúng là chẳng chịu nghe lời chút nào cả Pháo binh tự động-san. - Koro-sensei lắc đầu ngao ngán quay lên nhìn bảng.

Koro-sensei vừa quay lên bảng thì hàng chục viên đạn đã được bắn ra, nhưng lần này có đầu tư hơn, các hướng đi và quỹ đạo của các viên đạn cũng thay đổi 1 ít. Mà có vẻ Koro-sensei cũng chẳng thấy thay đổi mấy, vẫn là cùng 1 cách bắn.

"Vẫn là cách bắn này." Koro-sensei vừa né đạn vừa nghĩ.

"Dù có thế nào thì nó cũng chỉ là cái máy."

"Cái này cũng y chang hồi nãy, ta sẽ dùng phấn đáng văng ra thôi."

Có 1 viên đạn bay trước mặt hắn ta, Koro-sensei liền lập tức dùng phấn đánh văn viên đạn ấy. Nhưng không ngờ viên đạn vừa văng đi thì có 1 viên đạn cùng 1 hướng đi của viên hồi nãy bay đến, Koro-sensei không lường trước được liền bị mất đi 1 ngón tay.

Cái này chính là điểm mù.

- Phá hủy được ngón tay. Xác nhận khả năng sát thương của nòng súng thứ 2. - Sau khi bắn được 1 ngón tay của con bạch tuột màu vàng này cái thùng đó liền nói.

"Nghiên cứu cách phòng thủ của mục tiêu. Được phân tích bởi bộ máy và chương trình của mình rồi sẽ tìm ra cách triệt đường sống của hắn."

- Khả năng của lần đầu sẽ ít hơn 0,001%. Khả năng của lần tiếp theo sẽ là 0,003%, cứ thế này thì đến khi tốt nghiệp khả năng ám sát được hắn ta sẽ tăng lên hơn 90%. - 'Bạn mới' với vẻ mặt đắc ý nói.

Vào ngay ngày đầu tiên cô ta chuyển tới, tất cả các học sinh lớp E đều nhận ra rằng cô ấy có thể sẽ hoàn thành được nhiệm vụ này.

- Em mong sẽ được học hỏi nhiều thứ từ thầy đấy, Koro-sensei~ Em sẽ điều chỉnh nhiều cách tấn công cho thầy.

Với cái nụ cười đầy ẩn ý được lập trình sẵn, học sinh chuyển lớp chuẩn bị tiếp tục cho đợt tiếp theo.

"Hmm, có vẻ bạn mới thú vị hơn mình tưởng đó." Katori nghĩ thầm. "Theo như diễn biến tiếp theo thì thể nào cái lớp này cũng phải dọn cái đống hỗn lộn được bắn ra trong suốt buổi học hôm nay thôi. Hơi bị cực"

--------------------------------------------------------

Tối hôm đó ở nhà của nữ chính aka Shirin Katori~

- Hmm, hôm nay Yukimura-sensei đã có 1 chút phản ứng, nhưng bộ não vẫn chưa có dấu hiệu sẽ hoạt động. - Shirin Katori vừa xem lại các số liệu mà cô làm riêng cho Yukimura Aguri.

- Có vẻ còn lâu lắm Yukimura-sensei mới có lại ý thức. Thôi tiêm thuốc cái đã.

- Mà sáng mai cái máy Pháo binh tự động tự điếc gì gì đó đó thể nào nó cũng xả 1 đống đạn cho mà xem. Thôi mai xin nghỉ 1 bữa đi chơi, từ lúc Yukimura-sensei bất tỉnh và Koro-sensei xuất hiện thì mình chưa ra khỏi nhà lấy 1 lần.

- Cảm thấy số phận của mình thật đen như con chó mực đi mà~ - Cô vừa than thở vừa tiêm thuốc cho Yukimura Aguri.

-------------------------------------------------------

Đã gần 2 năm rồi mới quay lại viết truyện đó =)))

Cơ mà tui là Rin nha =))

Có thể văn chương của tui không hay bằng ông anh nên đừng ném gạch đá cho tui nha, đủ gạch xây nhà rồi :>

Bây giờ mỗi tuần tui sẽ ra 1 chương, do dạo này hơi bị rảnh nên sẽ cố gắng viết cho các rds yêu quý đọc :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net