Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó, cô xuống khỏi ngọn núi đó, nhảy về.

Chắc giờ này ở trên chỗ lớp E thì cũng gặp Karma rồi nhỉ? Mà cô chả có hứng thú gặp, đã mệt mà còn lười gặp nữa chứ!

Nhưng cô không biết rằng... Trận đấu hồi nãy của cô với Karasuma đã bị Karma nhìn thấy. Ngay cả lúc mà cô cắt được xúc tua của ông thầy bạch tuột đó.

Anh khẽ cười, miệng thầm nói: "Thú vị thật...!"

-------------------------------------------------

Sáng hôm sau...

Cô cho một con robot tự tạo của mình đi học giùm, hồi hôm qua lỡ ngồi chế các chất hoá học quá tay nên hơi mệt.

Bực mình thiệt! Có lẽ nghỉ ngơi một xíu rồi hẳn lên đó.

Đã vậy còn không được coi mấy ảnh hay, bực mình thiệt!

Sáng nay lỡ bỏ lỡ tiết mục làm Takoyaki của Koro-sensei mất rồi! Hối hận ghê! T^T

Cô cũng muốn ăn Takoyaki mà Koro-sensei làm. Với lại cũng muốn thấy bộ nóng tay mà Koro-sensei làm cho Karma nữa, chắc đẹp lắm nhỉ? (T/g: 😂😂😂) Thêm cái tạp dề màu hường của Koro-sensei cho Karma nữa. Nghĩ tới tự nhiên mắc cười dễ sợ.

Cuối ngày cô nên lên xem màn ám sát đầy tình cảm của ông thầy Koro và Karma mới được~

Bây giờ cần nghỉ ngơi cái đã, sắp ngất đến nơi rồi!

Thế là cô leo lên giường ngủ, trước khi ngủ cũng cố gắng đặt thêm cái báo thức.

-------------------------------------------------

... Giờ tan học của lớp E trường Kunugigaoka và cũng là lúc mà cô thức dậy...

Và hiện tại ở đằng sau núi, Karma đang ngồi ấm ức vì chuyện ở trong lớp.

Tên Koro-sensei đó đúng là quái vật.

Nagisa đứng từ đằng xa, thấy cậu bạn tóc đỏ như vậy thì cười méo... Một khi Koro-sensei mà để ý đến ai là thầy sẽ sẵn sàng 'dành ra' một ít thời gian để 'chăm sóc' người đó.

Và Karma đã trở thành đối tượng bị ông thầy Koro để ý.

Tội nghiệp Karma-kun!

Nagisa đi tới gần Karma và nói:

- Karma-kun à, hành động nóng vội như thế không giúp được gì đâu. Chúng ta phải cùng nhau hợp sức mới có cơ may chiến thắng.
Cậu có phải thần thánh đâu chứ... Dù có cố gắng đến đâu cũng đừng mong giết được ông ấy. Ngay cả chính phủ cũng chẳng làm được gì ổng nữa mà. Với lại tụi mình có thêm một người bạn mới sẽ giúp tụi mình nữa mà.

Karma hồi tưởng lại: "Thầy giáo... à"

Nhưng mà Karma không hề để ý câu cuối của Nagisa. Cô ở trên cây cũng biết ngụ ý của Nagisa đang ám chỉ về ai nữa mà.

Anh nhếch miệng:

- ... Dù có chết tớ cũng sẽ không bỏ cuộc. Chẳng phải hắn ta phước to số lớn nên mới né được sao?

Cô ở trên cây khác thì thầm thở dài, kiểu gì cậu ta cũng sẽ bị Koro-sensei khuất phục luôn cho mà xem.

Nagisa thật sự lo lắng cho Karma, không nên khinh thường Koro-sensei.

Bỗng nhiên một giống nói đằng sau lưng Nagisa vang lên:

- Em đây rồi Karma-kun. Thầy sẽ chỉ cho em vài chiêu.- Nagisa quay ra đằng sau, hóa ra là Koro-sensei

Koro-sensei tiếp lời:

- Ta biết em vẫn chưa bỏ cuộc. Ta sẽ khiến cho em trở thành một viên đá quý. - Mặt ông ta biến thành những sọc xanh vàng, chứng tỏ ý khinh thường.

Anh lại khẽ nhếch môi, đứng lên hướng nửa mặt qua chỗ Koro-sensei nói:

- Có điều này em muốn xác định cho rõ... Thầy là giáo viên phải không Koro-sensei?

- Đúng! - Koro-sensei trả lời nhưng nhìn trên khuôn mặt lại hiện rõ dấu chấm hỏi.

Cô đương nhiên là biết tại sao rồi. Karma đã bị giáo viên trước phản bội cơ mà, lấy gì...

Anh lại tiếp tục hỏi, khuôn mặt lộ vẻ ranh ma và gian trá:

- Một người thầy tốt sẽ sẵn sàng hi sinh tính mạng để bảo vệ học sinh đúng không?

- Tất nhiên rồi! Thầy yêu thương các em cũng như cha mẹ yêu thương con cái vậy. - Koro-sensei vẫn tiếp tục trả lời các câu hỏi của Karma.

Lúc này Karma lôi ra một cây súng có chứa đạn BB ra, giơ thẳng trên đầu Koro-sensei:

- Thế thì còn gì bằng. Nếu đã như vậy thì chắc chắn tôi sẽ... - Karma nói, rồi nhảy xuống - ... Giết được ông.

Cô vẫn điềm tĩnh núp trong cái cây. Là Koro-sensei mà không bảo vệ được học sinh chắc cô xỉu.

Nhưng trái với vẻ điềm tĩnh của cô thì Nagisa rất là hoảng hốt.

Chắc chắn Karma sẽ không sao, đảm bảo là như vậy.

Không làm thất vọng của cô, Koro-sensei dùng các xúc tua của mình đan thành một mạng nhện, giữ lại Karma.

Koro-sensei nói:

- Karma-kun à... Từ xuất sắc không đủ để diễn tả kế hoạch của em.
Nếu thầy cứu em ở vận tốc âm thanh thì có lẽ cơ thể của em sẽ nát vụn, còn nếu như thầy giảm tốc độ thì chắc chắn sẽ bị em bắn tơi bời hoa lá.
Vì thế... Thầy đã dùng một ít keo để giữ em lại.
Thế này thì em bắn thầy bằng niềm tin. Heheheheh... - Koro-sensei cười.

Koro-sensei lại tiếp lời:

- À, còn nữa... Thầy chưa bao giờ nghĩ sẽ bỏ rơi em. Dù em có nhảy xuống bất cứ nơi nào, thầy vẫn sẽ đón lấy em. - Koro-sensei cười nhẹ, ánh nắng chiếu vào làm khuôn mặt thầy hiền dịu hơn.

Đây là đoạn mà Karma bị Koro-sensei làm cho khuất phục nè, cô nhanh tay chụp lại khuôn mặt của Karma. Có tấm ảnh này rồi tha hồ mà lấy ra uy hiếp.

Lúc này khuôn mặt Karma đã lộ vẻ thấy bại nhưng xen lẫn với hi vọng.

Rồi Koro-sensei đưa Karma lên chỗ hồi nãy. Nagisa thấy vậy thì vừa nhìn xuống vực vừa nói:

- ... Karma-kun à, sao cậu không chịu nghĩ trước khi làm?

- Có mà... - Karma nhẹ giọng nói.

- Mình đã suy nghĩ rất kĩ và cho rằng đó là cách tốt nhất để giết ông ta nhưng... Có lẽ mình sẽ tạm thời rút lui để có thời gian tính toán kế hoạch chu toàn hơn. - Anh tiếp tục nói.

Ôi dà, Karma-kun à, có lẽ là còn lâu đấy. Cô suy nghĩ cũng rất là nhiều đấy, nhưng chưa áp dụng, có lẽ nên thử.

- Sao vậy? Cạn kiệt ý tưởng rồi à? - Koro-sensei.

- Thầy vẫn còn nhiều tuyệt chiêu chưa sử dụng tới đây này. Em cũng không dễ đối phó đâu. - Koro-sensei vẫn nói, đã vậy mấy cái xúc tua của ổng còn cầm nhiều thứ quái dị khác.

Karma nghe Koro-sensei nói vậy thì sôi máu, mà lời của ổng nói dễ bị như vậy thiệt.

Nhưng mà đương nhiên lời đó khích lệ thêm tinh thần, ý chí của Karma hơn.

Karma đưa tay để ngang cổ, kéo qua nói:

- Ngày mai năm sau là ngày dỗ đầu của ông.

- Nurufufufu... Thầy mong chờ màn ám sát của em đấy Karma.

Thế là Karma ngoảnh mặt bước đi, tay cầm một cái bóp màu đỏ thảy lên thảy xuống nói với Nagisa:

- Chúng ta về thôi Nagisa-kun, mình sẽ đãi cậu một chầu hả hê. - Nói xong Karma còn liếc mắt qua chỗ Koro-sensei.

Ông thầy bạch tuột lúc này vẫn chìm trong cảm xúc của mình, rồi chợt nhận ra cái bóp mà Karma đang cầm là của mình.

- Khoan đã, đó là bóp tiền lẻ của thầy mà. - Koro-sensei giật nảy, ôi cái bóp tiền.

Cô thấy vậy mà cười thầm, dù là sinh vật hủy diệt nhưng vẫn sống vào nhờ tiền lương, tội nghiệp.

- Em nói rồi. Thầy mà quăng đồ bừa bãi trong phòng giáo viên là em thó ngay. - Karma cười ranh ma đáp lại ổng.

Lúc này Koro-sensei khóc không ra nước mắt. Karma với Nagisa thì đi xa dần, cô từ trên cây nhảy xuống đứng bên cạnh Koro-sensei nói:

- Thầy đúng là chiều học sinh quá đấy Shinigami à. - Cô đứng bên cạnh nhìn bóng của hai người kia.

- Thì phải làm sao? Thầy học cách của Yukimura-sensei mà Okuda-san. - Koro-sensei nói.

- Ối chà, bị phát hiện rồi. Nhanh quá đấy! - Cô giả vờ ngạc nhiên nói, lấy tay che miệng.

- Mà thôi, bỏ đi! Hôm nay em đãi thầy Koro-sensei. - Cô nói.

- Thiệt à! Cảm ơn em Okuda-san. - Koro-sensei mừng tới phát khóc.

- Đừng gọi em là Okuda trong hình dạng này, cứ gọi em là Shirin.

- Được.

-------------------------------------------------

Bệnh lười tái phát rồi, mỏi tay nữa chứ T^T

Au tạch môn Sinh rồi, được có 7,25 T^T

Sắp đi bán muối~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC