Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sào trúc của Ngụy Vô Tiện khẽ quạt nước, thuyền nhỏ bơi nhanh, lướt đến ngang chỗ Lam Vong Cơ. Hai thuyền liền nhau, hắn nói: "Lam Trạm, vừa nãy không phải ta cố ý hắt nước ngươi đâu. Nếu như ta nói ra, chúng nó nghe thấy sẽ chạy. Nè, để ý tới ta chút đi chứ."

Ngụy Vô Tinh cũng quay về thuyền với Ngụy Vô Tiện nghe Ngụy Vô Tiện nói vậy ánh mắt Ngụy Vô Tinh trở nên kì lạ.

Đó có sai đâu. Chính xác quá mà, chậc chậc ca ca con đường truy phu của huynh còn khá dài đó.

Yên tâm muội muội tốt nhất của năm này sẽ tạo cơ hội tốt cho huynh.

Bỗng nhiên Ngụy Vô Tinh nghe Ngụy Vô Tiện nói xin lỗi.

Ngụy Vô Tiện chân thành nói: "Ta đến để nhận lỗi với ngươi. Tối hôm qua là ta không đúng, ta sai rồi."

Ngụy Vô Tinh đứng kế bên hỏi:
"Ca ca hôm qua lúc muội rời đi, hai người chém nhau rồi hay sao mà xin lỗi vậy?"

Ngụy Vô Tiện gõ lên đầu Ngụy Vô Tinh một cái:
"Cái gì mà chém chứ. Muội không nói thì thôi khi mà nói chỉ toàn là chém với giết. Muội có phải cô nương không vậy?"

Ngụy Vô Tinh lấy tay che đầu:
"Muội không phải là cô nương chẳng lẽ huynh là cô nương hả?"

Ngụy Vô Tiện tiếp tục giơ tay lên:
"Muội..."

Ngụy Vô Tinh vội chạy vào trong:
"Muội biết rồi, huynh không phải cô nương"

Một môn sinh hô: "Lưới động!"

Quả nhiên, dây lưới kịch liệt run lên một hồi. Ngụy Vô Tiện bỗng cảm thấy phấn chấn: "Đến rồi đến rồi!"

Tóc dài rậm rạp như rong đồng loạt cuồn cuộn tới mấy chục chiếc thuyền nhỏ, từng đôi bàn tay trắng bệch bấu víu vào mạn thuyền. Lam Vong Cơ trở tay rút kiếm, Tị Trần rời vỏ, chặt đứt mười mấy cái cổ tay bên trái mạn thuyền, chỉ để lại bàn tay đã thọt ngón sâu vào bên trong gỗ. Đang định đi chém phía bên phải, một đường sáng đỏ chợt lướt qua, Ngụy Vô Tiện đã thu kiếm vào vỏ.

Dị động trong nước dừng, lưới cũng lặng yên. Chiêu kiếm vừa rồi của Ngụy Vô Tiện xuất ra cực nhanh. Nhưng Lam Vong Cơ đã nhìn ra sau lưng hắn chắc chắn chính là linh kiếm thượng phẩm, nghiêm nghị hỏi: "Kiếm này tên gì?"

Ngụy Vô Tinh lấy tay che miệng mình cố gắng không cười thành tiếng.

Ngụy Vô Tiện nhìn không nỡ nói:
"Được rồi, muội muốn cười thì cứ cười đi. Nhịn nhìn đáng thương quá"

Ngụy Vô Tinh vẫn cố gắng giữ hình tượng được xem là hoàn hảo của mình mặc dù có lẽ nó đã mất lúc nàng mở miệng nói chém nhau rồi.

"Huynh đã thấy tác hại chưa? Các đặt tên của huynh đúng là có một không hai. Trên đời này muội chắc chắn người đặt tên kiếm tệ nhất là huynh"

Ngụy Vô Tiện cãi lại:
"Giang Trừng đặt tên còn tệ hơn ca ca muội đó"

Giang Trừng: "Mắc mớ gì tới ta?"

Ngụy Vô Tiện quay sang Lam Vong Cơ nói: "Tùy Tiện."

Lam Vong Cơ nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện tưởng y không nghe rõ, nói lại lần nữa: "Tuỳ Tiện."

Lam Vong Cơ cứng mày, không ưng: "Kiếm này có linh, gọi tên tuỳ tiện, chính là bất kính."

Ngụy Vô Tinh che miệng, giọng nói có chút run rẩy do nhịn cười:
"Thấy chưa, Lam Vong Cơ cũng nói như vậy kìa"

Ngụy Vô Tiện nhìn Ngụy Vô Tinh sau đó "ài" một tiếng, nói: "Nghĩ đâu đâu vậy. Không phải ta bảo ngươi gọi đại tên nó, mà là thanh kiếm này có tên "Tuỳ Tiện". Ầy, ngươi xem." Nói xong đưa kiếm qua, để Lam Vong Cơ thấy rõ chữ viết trên thanh kiếm này. Ở giữa đống hoa văn của vỏ kiếm có khắc hai chữ cổ, quả thật là hai chữ "Tùy tiện".

Một hồi sau Lam Vong Cơ vẫn không nói thành lời.

Ngụy Vô Tiện quan tâm nói: "Ngươi khỏi cần nói, ta biết mà, chắc chắn ngươi định hỏi ta tại sao lại gọi tên thế này đúng không? Ai cũng hỏi, phải chăng nó có ý nghĩa gì đặc biệt. Thật ra thì chẳng có cái ý gì đặc biệt cả, là do lúc Giang thúc thúc ban kiếm cho ta, có hỏi ta nghĩ tên gì cho nó? Lúc ý ta nghĩ tới tận hơn hai mươi cái tên, mà chả vừa lòng cái nào hết, tâm nói hay là để Giang thúc thúc chọn giùm ta đi, thế nên ta đáp "tuỳ tiện". Ai dè đúc kiếm xong, ra lò, trên mặt nó lại là hai chữ này. Giang thúc thúc nói: "Đã như vậy, kiếm này cứ gọi là Tuỳ Tiện đi." Thiệt tình thì tên này cũng đâu có tệ, nhỉ?"

Rốt cuộc, Lam Vong Cơ nặn ra hai chữ từ trong kẽ răng: "... Hoang đường!"

Ngụy Vô Tinh lau nước mắt vì cười của mình nói:
"Hôm đó biểu cảm của ta cũng y chang ngươi đó. Nghĩ lại chuyện này qua lâu như vậy rồi nhắc lại vẫn còn mắc cười"

Hôm đó đúng thật là Ngụy Vô Tinh đang uống trà trong phòng Ngụy Vô Tiện kể lại chuyện này mà phun cả nước trà.

Còn hơn thế nữa là trong lúc ngủ nằm mơ cũng cười đến tỉnh.

Vốn dĩ không cười nhưng bây giờ Lam Vong Cơ hỏi khiến cho nàng nhịn cười đến đâu bụng.

Chuyện này có thể nói là cái tên tệ nhất của Ngụy Vô Tiện.

Nhiều lần Ngụy Vô Tinh phải công nhận cách đặt tên của Ngụy Vô Tiện rất hay nhưng mà tên thanh kiếm Tùy Tiện này có thể nói là cực kì tệ hại.

Mặc dù Giang Trừng đặc tên không hay nhưng mà thanh Tam Độc vẫn hay hơn Tùy Tiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net