Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, trong hồ nước xanh biếc, chợt loé lên một bóng đen thật dài quẩn quanh thuyền nhỏ.

Ngụy Vô Tinh thu lại dáng vẻ bị chọc cười thành khuôn mặt lạnh còn hơn Lam Vong Cơ.

Sau khi Giang Trừng chém xong đám thuỷ quỷ bên hắn ta, đang để ý coi còn bỏ sót hay không, thì trông thấy bóng đen kia, lập tức hô: "Lại tới nữa rồi!"

Vài tên môn sinh chống sào mà chèo, dùng lưới đuổi theo bóng đen trong nước kia. Một bên khác thì lại gọi với tới: "Ở đây cũng có!"

Trong nước phía bên kia cũng là một bóng đen lướt qua, vài con thuyền nhỏ kéo lưới lướt như bay, nhưng không trùm được thứ gì. Ngụy Vô Tiện nói: "Quái. Hình dạng của cái bóng này, không giống hình người. Hơn nữa chợt dài chợt ngắn, bỗng to bỗng nhỏ... Lam Trạm, cạnh thuyền ngươi!"

Tị Trần trên lưng Lam Vong Cơ theo tiếng rời vỏ, chui vào trong nước. Chỉ chốc lát sau, lại rít lên bay ra khỏi hồ, mang theo một đường cầu vồng nước. Nhưng không hề đâm trúng thứ gì.

Ngụy Vô Tinh im lặng điều khiển thanh kiếm bay xuống hồ.

Ngụy Vô Tiện không kịp ngăn lại:
"Muội muội à, muội sử dụng thanh kiếm này đâu có giỏi đâu!"

Ngụy Vô Tiên giơ tay thanh kiếm lúc nảy như có một sợi dây nào đó kéo lên.

Nhưng mà Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng điều biết đây chính là khả năng của Ngụy Vô Tinh.

Khả năng Ngụy Vô Tinh là rất giỏi điều khiển gió phải nói là thành thạo dễ như trở bàn tay vậy.

Thanh kiếm có lẽ được sợi dây làm từ gió của Ngụy Vô Tinh kéo lên.

Bỗng nhiên ở bên khác có vài tiếng của môn sinh khác vang lên

Một môn sinh lớn tuổi hơn một chút nói: "Tô Thiệp, trước mắt không thể tra rõ dưới đó là thứ gì, sao ngươi lại tự tiện thúc kiếm vào nước?"

Tô Thiệp như có chút hốt hoảng, nhưng vẻ mặt vẫn còn bình tĩnh: "Ta thấy Nhị công tử và cô nương đó cũng thúc kiếm vào nước..."

Ngụy Vô Tinh:"...."
Liên quan cái beep gì đến ta?

Ngụy Vô Tiện thở dài lại lấy tay vò loạn cái đầu Ngụy Vô Tinh.
"Muội đó mai mốt không hiểu rõ cái gì trong nước thì đừng có làm loạn nghe chưa"

Ngụy Vô Tinh lại hất bay cái tay trên đầu mình.
Tay phải chạm vào Phong Vân ở hong.

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại một chút vẫn không lấy ra.

Ngụy Vô Tinh quyết định tóc nó loạn rồi thì cột thành tóc đuôi ngựa luôn.

Ngụy Vô Tinh nếu thay nam trang giống Ngụy Vô Tiện và cột tóc thành đuôi ngựa thế này thì có thể giống Ngụy Vô Tiện tới tám phần.

Tị Trần của Lam Vong Cơ lại xuất vỏ.

Lần này thân kiếm không chui vào nước, mà là mũi kiếm khẽ hất, khều một bóng đen từ đáy nước lên. Một đống đen thùi ướt nhẹp rơi cái bẹp lên trên thuyền. Ngụy Vô Tiện kiễng chân dòm, vậy mà lại là một bộ quần áo.

Ngụy Vô Tinh nhíu mày.
Quần áo!?

Ngụy Vô Tiện cười đến suýt nữa đâm đầu vào nước, nói: "Lam Trạm, ngươi thiệt là lợi hại! Lần đầu tiên ta thấy đi bắt thuỷ quỷ mà lại lột đồ của nó ra đó."

Lam Vong Cơ chỉ lo xem xét mũi kiếm Tị Trần có gì khác thường hay không, dường như đã hạ quyết tâm không nói chuyện với Ngụy Vô Tiện.

Giang Trừng nói: "Ngươi ngậm cái miệng lại đi. Thứ bơi dưới nước ban nãy, thật sự không phải thuỷ quỷ, mà chỉ là một bộ quần áo!"

Ngụy Vô Tiện đương nhiên cũng thấy rõ, chẳng qua là do hắn không chọc Lam Vong Cơ vài câu thì cả người ngứa ngáy khó chịu thôi mà, hắn nói: "Thứ cứ bơi tới bơi lui ban nãy, chính là bộ đồ này? Hèn chi lưới không bắt được, kiếm đâm không trúng, hình dạng lại đổi tới đổi lui. Nhưng chỉ một bộ quần áo, cũng không thể nuốt chửng một thanh tiên kiếm được. Trong nước này chắc chắn còn thứ khác nữa."

Lúc này, thuyền đã trôi đến trung tâm hồ Bích Linh. Màu sắc của hồ cực đậm, xanh xanh sẫm sẫm. Bỗng nhiên, Lam Vong Cơ khẽ ngẩng đầu, nói: "Lập tức quay trở về ngay."

Lam Hi Thần: "Tại sao?"

Lam Vong Cơ: "Thứ trong nước cố ý dẫn thuyền tới giữa hồ Bích Linh."

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cảm thấy thân thuyền đột nhiên chìm xuống.

Nước nhanh chóng tràn vào thuyền, Ngụy Vô Tiện chợt phát hiện, nước hồ Bích Linh đã không còn xanh sẫm nữa, mà gần như là màu đen. Nhất là nơi gần giữa hồ, phảng phất đang cuồn cuộn trào lên một dòng suối đen ngòm.

Mười mấy con thuyền quay vòng tại chỗ, bốn phía thình lình sinh ra một vòng nước xoáy cực to, chậm rãi di chuyển. Thuyền vừa xoay vừa chìm xuống dưới, hệt như bị một cái miệng rộng màu đen hút xuống!

Ngụy Vô Tinh nhanh chống nhảy lên thanh kiếm của mình.

Thoáng cái, tiếng kiếm rời vỏ vang lên không dứt, mọi người lục tục ngự kiếm bay lên. Ngụy Vô Tiện đã lên tới không trung, cúi đầu trông xuống, lại thấy môn sinh tên Tô Thiệp khu kiếm vào nước nọ đứng trên thuyền bị hồ Bích Linh dìm xuống, nước đã lút quá đầu gối gã, mặt gã đầy kinh hoảng nhưng cũng không lên tiếng kêu cứu, chẳng biết có phải là do sợ quá rồi không nữa. Ngụy Vô Tiện không chút nghĩ ngợi khom lưng, duỗi tay, nắm lấy cổ tay của gã, kéo lên.

Ngụy Vô Tinh nhìn nhìn không nói gì.
Ca ca nàng chính xác là một thánh mẫu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net