Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mang thêm một người, thân kiếm dưới chân hắn đột nhiên ghìm xuống, song vẫn cố gắng bay lên cao. Nhưng không lên được bao lâu, một nguồn sức mạnh bỗng nhiên từ bên phía Tô Thiệp truyền tới, suýt nữa kéo Ngụy Vô Tiện trên kiếm rớt xuống.

Ngụy Vô Tinh thở dài ngự kiếm xuống nắm lấy cái tay của Ngụy Vô Tiện:
"Huynh thiệt là bớt gây rắc rối được không?"

Ngụy Vô Tiện phất phất tay:
"Muội không cần kéo, muội điều khiển thanh kiếm này không giỏi vẫn nên lên đó đứng đi"

Ngụy Vô Tinh hừ một tiếng niệm khẩu quyết một cơn gió nhẹ nhàng bay xung quanh ba người và thành công kéo cả ba người lên.

Mọi người im lặng đang suy nghĩ làm sao mà một nữ tử có thể kéo hai nam nhân lên được.

Làm sao người ngoài biết được trong khi chỉ thấy vạt áo của ba người bay bay còn lại là hoàn toàn không thấy gì cả.

Đoàn người ngự kiếm cấp tốc rút khỏi hồ Bích Linh, đáp xuống bờ. Lam Vong Cơ nói với Lam Hi Thần: "Là Thuỷ Hành Uyên."

Lam Hi Thần lắc đầu: "Này thì khó giải quyết rồi."

Vừa nói ra cái tên "Thủy Hành Uyên", Ngụy Vô Tiện Giang Trừng và Ngụy Vô Tinh đã biết. Bên trong lòng sông và hồ Bích Linh này, thứ đáng sợ nhất không phải thuỷ quỷ gì đó, mà là dòng nước chảy ở giữa.

Nguyên nhân có chút liên quan tới địa thế hoặc dòng chảy của con sông, nếu thường hay xảy ra việc đắm tàu hoặc người sống rơi xuống nước, lâu dần, vùng nước ấy sẽ hình thành nên tính cách. Rồi nó sẽ như tiểu thư được nuông chiều không chịu thiếu cơm ngon áo đẹp, cách một quãng thời gian lại muốn có thuyền hàng và người sống rơi xuống nước hiến tế. Nếu không có, sẽ quấy phá đòi lấy.

Người trấn Thải Y ai nấy đều am hiểu kỹ năng bơi, đó giờ có cực ít vụ tàu đắm hoặc người sống rơi xuống nước, nên chung quanh đây không thể nào hình thành Thủy Hành Uyên được. Nếu Thủy Hành Uyên xuất hiện ở đây, chỉ có một khả năng, nó từ nơi khác chạy tới.

Ngụy Vô Tinh nhíu mày.
Cái thứ này từ đâu tới nhỉ?

Lam Vong Cơ hỏi: "Dạo gần đây có nơi nào đã từng bị Thủy Hành Uyên quấy nhiễu?"

Lam Hi Thần chỉ lên trời.

Thứ hắn ta chỉ không phải cái gì khác, mà chính là mặt trời. Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng sáng tỏ.

Ngụy Vô Tinh trong lòng bổ sung:"Kỳ Sơn Ôn Thị"

Trong tiên môn, thế gia to nhỏ chi chít như sao trên trời, nhiều đếm không xuể. Nhưng có một quái vật khổng lồ ở trên tất cả, có thể ngự trị tất cả, là Kỳ Sơn Ôn thị.

Đại khái nếu so sánh có khả năng rất cao Ôn Thị này có thể là boss phản diện.

Và chức vụ này tất nhiên là chờ nhân vật chính tới diệt rồi.

Với cái tài đức đó Ôn Thị làm boss là chắc chắn 101% rồi.

Tuy đã biết nguồn gốc thuỷ quỷ nơi đây, nhưng trái lại, mọi người im lặng. Nếu do người nhà họ Ôn kia làm ra, dù có lên án khiển trách thế nào, cũng là chuyện vô ích. Đầu tiên, nhà đó sẽ không thừa nhận, thứ hai, cũng sẽ chẳng bồi thường bất cứ thứ gì cả.

Một môn sinh không cam lòng nói: "Nhà đó đuổi Thủy Hành Uyên tới nơi này, có lẽ là muốn hại trấn Thải Y thê thảm. Nếu Thủy Hành Uyên trưởng thành, lan rộng đến đường sông bên trong trấn, ở đó nhiều người như thế, mỗi ngày đều phải kiếm sống trên thân một con quái vật, đây thật sự là..."

Rơi vào vấn đề khó xử lý do kẻ khác đẩy tới, từ nay về sau Cô Tô Lam thị thế nào cũng sẽ gặp phiền phức không ngơi, Lam Hi Thần than thở: "Thôi. Thôi, Trở về trấn đi."

Ngụy Vô Tinh thở dài vào trong ngưng thần.

Bên ngoài ca ca của nàng Ngụy Vô Tiện lại trêu chọc cô nương.

Thật sự cái tính phong lưu này Ngụy Vô Tinh hoàn toàn không biết là theo ai.

Phụ thân cũng đâu có vậy.

Hôm sau khi từ Thải Y trấn về, Ngụy Vô Tinh vô tình đi đến một nơi thì thấy đám thiếu niên tụ tập ở chỗ đó.

"Chuyện gì vậy?"

Chưa ai trả lời thì Ngụy Vô Tinh đã nghe thấy tiếng la của Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tinh chen vào thì thấy Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đang bị phạt.

Tay phải của Ngụy Vô Tinh vô ý thức chạm vào Phong Vân xem xét xem có nên bay lên giải cứu Ngụy Vô Tiện hay không thì tiếng Giang Trừng vang lên:
"Ngụy Vô Tinh cái này là điều bình thường ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đó. Ngươi đừng lên đánh nhau với họ, không thắng đâu"

Ngụy Vô Tinh liếc mắt nhìn Giang Trừng:
"Ca ca ta bị đánh như vậy mà là điều bình thường gì?"

Một thiếu niên nói:
"Ngụy huynh đang lãnh phạt"

Ngụy Vô Tinh nhìn Ngụy Vô Tiện đang la trong đó:
"Lãnh phạt?!"

Sau một hồi kết thúc, Lam Vong Cơ như không có chuyện gì xảy ra nhưng Ngụy Vô Tiện thì nằm lăn lóc kêu ca một bên.

Ngụy Vô Tinh đi theo Giang Trừng đang cõng Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện kể lại lí do mà Ngụy Vô Tiện và cả Lam Vong Cơ điều bị lãnh phạt.

Ngụy Vô Tinh thở dài.
Cái tính này ca ca của nàng còn lâu mới bỏ. Cứng đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net