Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau Ngụy Vô Tiện tỉnh dậy thì đã không thấy Lam Vong Cơ đâu cả.

Cửa gỗ tĩnh thất bị gõ nhẹ hai lần, giọng Lam Tư Truy ở ngoài vọng vào: "Mạc công tử? Ngươi đã dậy chưa?"

Ngụy Vô Tiện: "Còn sớm mà gọi ta làm gì?!"

Lam Tư Truy: "Sớm... Đã giờ Tị rồi."

Người nhà họ Lam đều làm vào giờ Mão nghỉ vào giờ Hợi, cũng quy luật đó, Ngụy Vô Tiện lại giờ Tị làm giờ Sửu nghỉ, muộn hơn nhà cậu ta hẳn một canh giờ. Hắn úp sấp cả đêm, eo hơi mỏi, nói: "Ta không dậy nổi."

Lam Tư Truy: "Hửm, ngươi bị làm sao?"

Ngụy Vô Tiện: "Ta làm sao chứ. Ta bị Hàm Quang Quân nhà các ngươi ngủ đó!"

Ngụy Vô Tinh ngáp một cái gọi:
"Ca ca đại nhân à, còn lừa của huynh kêu la kìa"

Ngữ khí bảy phần quen thuộc, Ngụy Vô Tiện bật dậy mở cửa ra ngoài nhìn Ngụy Vô Tinh ngáp ngắn ngáp dài.

Ngụy Vô Tiện dịnh vai Ngụy Vô Tinh lắc lắc:
"Ngươi vừa gọi ta là gì?"

Ngụy Vô Tinh bị lắc muốn bay cả cái đầu nói:
"Lo con lừa trước đi ta kể sau"

Ngụy Vô Tiện nhìn bầy thỏ vui vẻ nói: "Thiệt nhiều thỏ! Đến đến đến, xiên lên xiên lên, nướng!"

Lam Cảnh Nghi giận sôi máu: "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm sát sinh! Mau làm nó câm miệng đi, nhóm đọc sáng tới hỏi nãy giờ rồi!"

Ngụy Vô Tinh ôm một con thỏ gần nhất nói:
"Làm ơn đi con thỏ này là thỏ nuôi, huynh muốn ăn thì đi bắt thỏ rừng đi"

Lam Cảnh Nghi: "Hai người nhận huynh đệ lúc nào vậy?"

Ngụy Vô Tinh phất tay: "Mới nhận với lại là huynh muội chứ không phải huynh đệ"

Lam Cảnh Nghi:"...huynh?!"

Lam Tư Truy:"...muội?!"

Ngụy Vô Tinh gật đầu: "Ta muội"

Lam Tư Truy ngượng ngùng nói: "Hạ tiền bối người nói giỡn à?"

Ngụy Vô Tinh lắc đầu:
"Không có, ta là thật lòng nói đó"

Ngụy Vô Tiện đưa quả táo cho Tiểu Bình Quả ăn xong nhìn đám thỏ tiếc nuối nói:
"Thật sự không thể nướng ăn à?"

Lam Cảnh Nghi nói: "Đây là do Hàm Quang Quân nuôi, ngươi dám nướng!"

Ngụy Vô Tinh và Ngụy Vô Tiện nhìn nhau điều phát hiện đôi mắt đối phương thể hiện sự kinh ngạc.

Bỗng nhiên từ phía tây Vân Thâm Bất Tri Xứ, truyền đến từng hồi chuông.

Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy hoàn toàn biến sắc, bỏ Ngụy Vô Tiện và Ngụy Vô Tinh lại đó mà chạy đi.

Ngụy Vô Tiện và Ngụy Vô Tinh nhìn nhau gật đầu đuổi theo sau.

Ngụy Vô Tiện đạp cửa Minh thất bước vào theo sau là Ngụy Vô Tinh.

Lam Cảnh Nghi: "Hai người này là ai mà có thể dễ dàng vào Minh thất như vậy?"

Oán khí khắp Minh thất. Ngụy Vô Tiện chọc Ngụy Vô Tinh một cái.

Ngụy Vô Tinh: "Chuyện gì?"

Ngụy Vô Tiện: "Nguyệt Cầm của muội đâu? Phụ giúp đi"

Ngụy Vô Tinh trên tay xuất hiện một cây đàn màu đen có khắc một mặt trăng lưỡi liềm. Đây là Nguyệt Cầm có tác dụng khá giống với Trần Tình của Ngụy Vô Tiện.

Lam Vong Cơ đang ngồi ở phía Đông, Ngụy Vô Tiện giẫm lên thủ vị phía Tây, Ngụy Vô Tinh ngồi thủ vị phía Nam.

Bắt đầu 'Chiêu hồn' lúc ở Mạc gia trang Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ vô tình liên thủ mới áp chế được cánh tay này nhưng bây giờ có thêm Ngụy Vô Tinh thì càng có thể áp chế hơn.

Nhưng mà vấn đề bây giờ không thể 'Chiêu hồn' được.

Ngụy Vô Tinh nhíu mày.
Cả hồn phách cũng bị cắt luôn sao? Tuy rằng xác của nàng bị tan biến đi nhưng mà hồn vẫn còn người này thật là đáng thương.

Lam Vong Cơ lại đàn một khúc khác, Ngụy Vô Tiện và Ngụy Vô Tinh theo sát phía sau.

Nhưng mà vấn đề là Ngụy Vô Tiện thỏi sáo thiếu hơi, sai nhịp tệ hơn lúc kia rất nhiều.

Ngụy Vô Tinh:"...."
Thiệt là không đỡ nổi nữa.

Cuối cùng bản hợp tấu(đáng sợ) cũng kết thúc. Ngụy Vô Tinh thu hồi Nguyệt Cầm lại đứng dậy phủi quần áo của mình.

Tiếng cảnh báo trên vọng lâu chấm dứt, tử đệ và môn sinh vây ở ngoài Minh thất đều đồng loạt vọt vào. Lam Tư Truy nói: "Hàm Quang Quân, Mạc công tử, Hạ tiền bối, ba người..."

Lam Vong Cơ đặt tay lên dây đàn, ngăn dây đàn ngừng phát ra tiếng ong ong, nói: "Cứu người."

Ngụy Vô Tinh tạm thời kể lại sơ về sự tình của mình cho Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện: "Muội lấy cái gì trao đổi để sống lại ba năm vậy?"

Ngụy Vô Tinh: "...Tuổi thọ một đời ở kiếp sau"
Xin lỗi huynh muội không thể nói là không thể trở lại thế giới của muội.

Ngụy Vô Tiện muốn gõ lên đầu Ngụy Vô Tinh một cái cho bớt suy nghĩ tào lao nữa.

Ngụy Vô Tinh vội vã che đầu mình lại:
"Có gì từ từ nói chuyện huynh không được động thủ"

Ngụy Vô Tiện thở dài nói:
"Vậy còn vấn đề đoạn tụ?"

"Tại vì thân xác này là nữ phẫn trang nam. Hạ Thanh hôm đó tỏ tình thiếu gia của mình nên mới có việc đoạn tụ"

Ngụy Vô Tinh thở dài:
"Đó chuyện là như vậy"

Ngụy Vô Tiện: "...Vậy tại sao muội lại sống lại?"

Ngụy Vô Tinh khóc không ra nước mắt nói:
"Muội cũng rất muốn biết. Không phải hiến xá cũng không phải đoạt xá rối cuộc tại sao muội sống lại?"

Ngụy Vô Tiện: "Muội hỏi ta, ta biết hỏi ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net