Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên kia, Lam Tư Truy nói: "Hàm Quang Quân, không ngờ cánh tay này... Khó giải quyết đến thế. Đan dược với thi châm cũng vô dụng, giờ nên làm sao cho phải?"

Ngụy Vô Tiện chỉ chực chờ có người khơi chuyện, vội hỏi: "Này chẳng phải đơn giản lắm sao! Truy gốc tìm nguồn, tìm thi thể của nó, là có thể tìm được cách cứu người."

Nếu tìm được thi thể của cánh tay này, là có thể hiểu rõ nguồn gốc thân phận người chết, và cả manh mối của kẻ lén lút công kích Cô Tô Lam thị. Mà hắn, thì lại có thể mượn cơ hội này xuống núi, tìm thời cơ chuồn êm với Vô Tinh. Có thể nói là một mũi tên trúng ba con chim, cái nào cũng vui cực.

Mặc dù Lam Cảnh Nghi biết Ngụy Vô Tiện chắc chắn không phải tên điên, nhưng chung quy cũng không nhịn được mà dùng giọng điệu khiển trách nói với hắn: "Ngươi nói đơn giản quá, chiêu hồn thì gọi không ra, nhốn nháo thành thế này, đi đâu mà tìm đây?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Tìm chỗ nào? Chẳng phải đã chỉ cho ngươi rồi sao?"

Lam Cảnh Nghi nghi hoặc: "Chỉ cho ta xem? Ai? Ở đâu?"

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Hỏi Hàm Quang Quân nhà các ngươi đi."

Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn, nói: "Tây Bắc."

Hướng mà cánh tay kia chỉ, chính là hướng Tây Bắc.

Ngụy Vô Tiện: "Tiểu Thanh đi thôi"

Ngụy Vô Tinh: "Được rồi"

Ngụy Vô Tiện tất cả đều theo kế hoạch nhưng Ngụy Vô Tinh lại không theo. Kéo nàng chạy trốn thì nàng kéo ngược lại hắn không cho đi.

Trốn một mình thì bị Lam Vong Cơ bắt được.

Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tinh:
"Muội có phải muội muội ta không vậy? Sao lại không nghe theo ta?"

Ngụy Vô Tinh: "Muội muốn đi chơi thôi không muốn trốn"

Ngụy Vô Tiện thở dài.
Muội muội cũng không còn là muội nghe lời ngày xưa nữa rồi.

Bọn họ vừa đi vừa tìm hiểu, đến một toà thành nhỏ ở Thanh Hà. Đang giữa ban ngày, trên đường đầy người đến người đi, rất là náo nhiệt. Ngụy Vô Tiện đá đá giẫm giẫm đi theo đằng sau Lam Vong Cơ, bỗng có một mùi son phấn thơm gay mũi phả vào mặt.

Ngửi quen cái mùi đàn hương nhàn nhạt trên người Lam Vong Cơ rồi, Ngụy Vô Tiện bị cái mùi này xộc vào, bật thốt lên: "Ngươi bán cái gì thế hả? Cái mùi này thật là."

Mùi thơm này toả ra từ một người mặc áo đạo sĩ, là một tên lang trung mặt đầy vẻ giang hồ bịp bợm. Lưng gã đeo một chiếc gùi, chào hàng vài món đồ nho nhỏ với người đi đường qua lại, thấy hắn tới hỏi, liền vui vẻ nói: "Gì cũng có bán! Son bột nước hàng đẹp giá rẻ. Công tử xem thử không?"

Ngụy Vô Tiện: "Được, xem thử."

Lang trung nói: "Mua giùm vị cô nương kế bên hả?"

Ngụy Vô Tiện: "Để ta xài."

Ngụy Vô Tinh:"...."
Ta không quen người này.

Ngụy Vô Tinh nhìn ca ca mình mò tiền của Lam Vong Cơ sau đó chạy đi nhưng mà vị Lam nhị công tử này không một câu oán trách.

Ngụy Vô Tinh:"...."
Cảm giác mù mắt cẩu độc thân.
Cứ y chang bà vợ xin tiền chồng lấy được tiền thì vui vẻ chạy đi.

Ngụy Vô Tinh chậm chạp đi theo sau để nhìn rõ đôi phu phu tương lai nàng nhận định này bước tiếp theo sẽ làm gì.

Lúc này, bên cạnh có người hô: "Di Lăng lão tổ, năm văn một tấm, mười văn ba tấm!"

Ngụy Vô Tiện: "Cái gì?!?!"

Ngụy Vô Tinh đi lại xem ai đang bán.

Ngụy Vô Tinh:"...."
Son phấn đâu rồi? Tên này rốt cuộc có túi thần kì của Doraemon hay sao vậy?

Kim Lăng bỗng nhiên đá tên lang trung đó.
Ngụy Vô Tiện lại theo thói quen chọc phá người khác.

Ngụy Vô Tinh nhìn Kim Lăng trong lòng gào thét: Nếu được bây giờ nàng nhất định sẽ về Vân Mộng băm thịt Giang Trừng ra. Rốt cuộc hắn dạy cháu nàng thành cái dạng gì vậy?

Kim Lăng cười xuỳ một tiếng, huýt một tiếng sáo ngắn. Ngụy Vô Tiện vốn không hiểu ý, nhưng chỉ chốc lát sau, ở xa xa bỗng truyền tới tiếng thở hồng hộc phì phì của một con thú.

Hắn quay đầu nhìn lại, một con chó ngao cao bằng nửa người từ góc đường chạy ra, thè chiếc lưỡi dài, chạy xồng xộc tới chỗ hắn!

Ngụy Vô Tinh: "!!!"
Mẹ ơi! Chó đâu ra vậy?

Ngụy Vô Tiện biến sắc co giò chạy biến nút phía sau Ngụy Vô Tinh.

Ngụy Vô Tinh:"...."
Nặng quá, ca ca làm ơn đừng có cố leo lên người ta.

Kim Lăng:"...."

Ngụy Vô Tinh mệt mỏi lấy roi da bên hong ra quất nhẹ xuống đường hù con chó của Kim Lăng.

Ngụy Vô Tinh: "Ngồi im xuống"

Tiên Tử ngoan ngoãn ngồi im trên đường không dám nhút nhít.

Ngụy Vô Tinh gỡ kẹo mạch nha mang tên Ngụy Vô Tiện ra khỏi người mình đi đến đối diện Tiên Tử ngồi xổm xuống.

Ngụy Vô Tiện trong lúc đó đã chạy đi bay qua ôm một cái tấm chắn khác mang tên Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tinh:"...."

Kim Lăng:"...."

Kim Lăng nhanh chóng cùng Tiên Tử chạy mất dạng.

Ngụy Vô Tinh quay mặt đi. Ngụy Vô Tiện nghe tiếng chó đi xa rồi mới thoát khỏi Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ nhìn thì thấy Ngụy Vô Tinh đang xem cái gì ở kệ hàng kế bên nhưng không nhìn thấy màn ôm ấp vừa rồi của hai người vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net