Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Khải Nhân quát Ngụy Vô Tiện: "Bọn ta với ngươi, chẳng có gì hay để tán gẫu hết!"

Ngụy Vô Tiện nói: "Sao lại không có gì hay để tán gẫu? Ta đây không tin, chẳng lẽ các ngươi không muốn biết tại sao mình lại đột nhiên mất linh lực? Trời đất chứng giám, Ngụy mỗ không có bản lĩnh lớn tới mức thần không biết quỷ không hay khiến tất cả trúng chiêu như vậy đâu."

Mặc dù vẫn có một số người mạnh miệng không phục, nhưng trong lòng số ít người lại nghĩ... Đây trái lại là lời nói thật.

Giữa lúc họ đưa mắt nhìn nhau, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Ta đoán, trước khi các ngươi tới đây vây quét, nhất định chưa kịp ăn bữa cơm trước lúc tụ tập, nên hẳn là không phải bị trúng độc gì rồi."

Đương nhiên, cũng chưa từng nghe nói tới loại độc gì có thể khiến linh lực người ta đột nhiên tán loạn, nếu không thì loại thuốc này nhất định đã bị vô số tu sĩ bỏ tiền cầu mua, truyền đến xôn xao, truyền đến tinh phong huyết vũ rồi. Trong đám tu sĩ tới lần này có không ít y sư, đã túm vài người sang thăm dò một lúc, những người kia nhỏ giọng hỏi: "Sao rồi? Sao rồi? Linh lực bị tán đi này là tạm thời hay vĩnh viễn?!"

Vấn đề này lập tức thu hút sự chú ý của không ít người, không ai rảnh mà đi cảnh giác Ngụy Vô Tiện thế nào. Dù sao nếu linh lực hoàn toàn mất đi, không thể lấy lại được nữa, vậy thì cũng chẳng khác gì phế nhân, kết quả như thế còn đau khổ còn đáng sợ hơn chết ở đây nữa. Mấy y sư nọ thảo luận một hồi, cuối cùng nói: "Đan Nguyên của chư vị vẫn an toàn không tổn hại, không cần phải lo lắng! Chỉ là tạm thời."

Giang Trừng nghe nói là tạm thời, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy khăn tay Kim Lăng đưa cho, hắn lau sạch máu trên mặt mình đi, lại nói: "Tạm thời? Tạm thời là bao lâu? Bao giờ thì có thể khôi phục?"

Một y sư đáp: "... E rằng... Ít nhất là một canh giờ..."

Ngụy Vô Tinh đứng một bên cảm thán.
Mấy người này nếu không phải có ca ca nàng thì có thể bị hung thi bên ngoài xé tan xác rồi.

Ngụy Vô Tiện lại nói: "Sao lại dùng ánh mắt đó nhìn ta? Lời ta nói không thật à? Bây giờ trong điện Phục Ma này, linh lực còn tồn chỉ có hai nhóm người. Ta, Hàm Quang Quân và Tiểu Thanh một nhóm, đám bạn nhỏ bị bắt lên núi mấy hôm trước một nhóm. Những người còn lại, ta dùng từ tay trói gà không chặt để hình dung cũng không quá đáng đâu nhỉ. Nếu ta muốn làm gì các ngươi, đám bạn nhỏ này có thể đỡ nổi không?"

Tô Thiệp hầm hừ: "Bớt nói nhảm đi, ngươi muốn giết cứ giết. Nếu ở đây có ai kêu lên tiếng nào thì không coi là anh hùng hảo hán, ngươi cũng đừng mong có người vẫy đuôi lấy lòng ngươi."

Gã vừa nói như thế, trong bụng không ít người bắt đầu rầm rì. Trong mấy ngàn người này, thật sự có thù oán với Ngụy Vô Tiện cũng chỉ có trên dưới hai mươi, còn lại rất cả đều là nghe tới vây quét thảo phạt liền tham dự ngay mà không chút đắn đo, có thể nói chỉ là người qua đường. Những người này cũng chẳng hề muốn được hưởng đãi ngộ ngang hàng với kẻ thù Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tinh đứng một bên im lặng nói trong lòng.
Thật sự nếu không phải nhờ phúc của ca ca ta các ngươi có thể bị ta giết chết rất nhiều lần rồi.

Ngụy Vô Tinh không phải là thánh mẫu giống ca ca mình nên thật sự có thể để bọn người này chết ở ngoài rồi.

Ngụy Vô Tiện nói: "Đúng đó. Bây giờ các ngươi không có sức đánh trả, ta muốn giết cứ giết, không muốn giết thì sẽ không giết, đến lượt ngươi xen mồm vào à? Mà này - ngại quá, ta không nhớ tên ngươi. Cho ta hỏi một câu, ngươi là ai thế?"

Tô Thiệp: "..."

Ngụy Vô Tiện biết tên Tô Thiệp này tự coi mình cao giá, khó chịu nhất là người khác ngó lơ gã, không coi trọng gã, không nhớ tên với danh hiệu của gã, với cố ý hỏi gã "ngươi là ai". Quả nhiên, gân xanh trên trán Tô Thiệp gồ lên, khoé miệng giần giật: "... Ta vẫn không tin, vị bên cạnh ngươi kia không nói ngươi biết ta đây là ai? Hàm Quang Quân, dù gì Di Lăng lão tổ này cũng coi như là đồng bọn của ngươi, hắn cố tình gây sự vô lễ như thế, ngươi cứ mặc hắn khiến ngươi mất mặt vậy ư?"

Lam Vong Cơ thì lại quen thói không nghe không thấy, tiếp tục vùi đầu gảy đàn của mình. Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nói: "Sao Hàm Quang Quân lại nhắc tới ngươi với ta? Nhìn không ra đấy, bụng dạ của vị này cũng khá lắm chứ, lại còn tự cho mình tốt lành nữa kia. Muốn nói vô lễ, tùy tiện ngắt lời ta thì chẳng phải ngươi vô lễ hơn ư? Ban nãy nói tới đâu rồi, à, linh lực - linh lực còn sót, nhìn như chỉ còn lại hai nhóm người, nhưng ta cho rằng, thật ra thì vẫn còn nhóm thứ ba. Nhóm thứ ba này, hẳn là bàn tay đen đang núp trong bóng tối động tay động chân, khiến linh lực các ngươi xảy ra vấn đề, hiện giờ cũng ở gần nơi đây rình mò, tuỳ thời ra tay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net