Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không ít tu sĩ tuổi còn trẻ không tự chủ được bị hắn kéo vào bầu không khí, nghe hắn nói như thế, không dằn được mà liếc nhìn nơi nơi, cứ như nơi rừng rậm sâu thẳm có ánh mắt không rõ đang ẩn núp, ngó chừng điện Phục Ma lâm vào khốn cảnh, có thể làm loạn bất cứ lúc nào vậy. Tô Thiệp thấy thế, nói: "Lại đang yêu ngôn hoặc chúng!"

Ngụy Vô Tiện tự nhìn tự phân tích: "Những người bạn nhỏ này bị bắt tới mấy hôm trước, khác các ngươi ở thời gian. Mà ta với Hàm Quang Quân đi lên núi lại không chung một đường với các ngươi và Tiểu Thanh muội muội ta lại đi đến đây trước bọn ta một lúc. Vì vậy, nếu như tồn tại bên thứ ba, chúng sẽ thừa dịp ra tay từ bên trong trong khoảng thời gian sau khi các ngươi tụ tập ở Di Lăng. Hơn nữa rất có thể, đang ở bên trong đám các ngươi..."

Tô Thiệp quát lên: "Đủ rồi! Nhóm người thứ ba gì chứ, khi không bịa ra một chuyện vô căn cứ, ngươi tưởng như thế là có thể đẩy cái chuyện tốt lành mà ngươi đã làm ra ngoài ư? Dù có một nhóm người khác theo lời ngươi nói thật, chặn giết Cùng Kỳ đạo, huyết tẩy Bất Dạ Thiên, nợ máu chất chồng trên tay ngươi, hôm nay cũng..."

Bỗng nhiên, gã chợt ngậm miệng lại, mặt mày nhăn nhó.

Ngụy Vô Tiện: "Nói đi. Sao không nói tiếp?"

Môn sinh Mạt Lăng Tô thị nhao nhao đứng dậy: "Tông chủ", "Tông chủ, sao lại thế này?!"

Tô Thiệp hất môn sinh muốn tới dìu ra, giơ cánh tay lên, trước chỉ Ngụy Vô Tiện, sau đó chỉ thẳng về hướng Lam Vong Cơ. Môn sinh cách hắn gần nhất cả giận nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi lại sử dụng yêu pháp gì?!"

Lam Tư Truy trả lời: "Đây không phải là yêu pháp! Đây là... Đây là..."

Ngụy Vô Tinh đứng một bên ngoái tai nói: "Là thuật cấm ngôn. Ngươi quá ồn ào, im lặng mà nghe đi coi chừng ta xé luôn cái miệng ngươi cho khỏi nói bây giờ"

Ngụy Vô Tiện nhìn muội muội mình.

Ngụy Vô Tinh bỏ tay xuống nói:
"Muội thật sự chỉ uy hiếp thôi"

Lại có một tu sĩ nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi thật không hổ là Di Lăng lão tổ ha? Rõ là ngang ngược, bây giờ còn định không cho người khác mở miệng nói chuyện luôn à?"

Ngụy Vô Tiện: "Mời nói lý lẽ. Chỉ cần ngươi chịu nói lý lẽ, ngươi sẽ nhận ra ngay, chẳng phải là ta không cho các ngươi nói, mà là các ngươi không để ta nói trước. Chỉ cần ta vừa mở miệng, là có ngay vô số kẻ há mồm lấy đủ thứ lý do bảo ta câm miệng, mà tiếc là đúng lúc ta lại không muốn câm, vậy nên, cũng chỉ đành để các ngươi ngậm miệng trước thôi. Nếu không ai chịu nghe ta, tâm bình khí hòa mà nói chuyện, ta còn cách nào nữa?"

Hắn chỉ vào Tô Thiệp rồi nói: "Ví dụ như đây... Cái tên gì kia. Ngại quá, ta vẫn chưa nhớ tên ngươi. Rõ kỳ lạ, từ khi mới bắt đầu gã vẫn cứ luôn ngắt lời ta, không cho ta giải thích, không cho ta đặt câu hỏi, không cho ta giúp các ngươi làm rõ những chuyện đã xảy ra, tìm kiếm chân tướng. Không những muốn chặn miệng ta, mà còn hết lần này tới lần khác nhắc nhở các ngươi, ta là kẻ thù của các ngươi, chỉ lo các ngươi không xông lên chịu chết, rất sợ các ngươi sống lâu thêm một chút, này là đạo lý gì đây? Có đồng minh nào làm như thế không?"

Ngụy Vô Tinh không biết lấy đâu ra một vài tấm vải:
"Im lặng nghe hay chờ bịt miệng? Nếu không sợ bị cấm ngôn thì ta có thể sử dụng cách khác. Muốn thử không?"

Một bầu không khí im lặng. Chủ yếu do Ngụy Vô Tinh quá bạo lực sợ nàng thật sự sẽ làm thật.

Ngụy Vô Tiện nói: "Không ai nói, vậy ta tiếp tục. Không thể nào mà linh lực tự mất đi được, thế nào cũng có một con đường và một bước ngoặt, vì vậy, trên đường các ngươi đến Loạn Táng Cương, chắc chắn đã cùng tiếp xúc chung một thứ, hoặc là cùng trải một chuyện nào đó. Có ai sẵn lòng suy nghĩ chút không, rốt cuộc đó là thứ gì, hoặc là chuyện gì?"

Yên lặng như tờ. Hồi lâu sau, một người mờ mịt nói: "... Cùng tiếp xúc chung một thứ? Đã cùng làm chung một chuyện? Lúc bọn ta lên Loạn Táng Cương, hình như đều có uống nước? Ầy, không nghĩ ra, không biết nữa."

Vừa nghe giọng nói này, ai nấy cũng đều nghĩ thầm: "Lại là gã!"

Ai mà không thức thời tích cực hưởng ứng Ngụy Vô Tiện, bảo làm gì là làm cái đó, bảo nghĩ cái gì là nghĩ cái đó vào lúc này? Cũng chỉ có cái vị "hỏi một không biết ba" Nhiếp Hoài Tang kia thôi.

Có người không nhịn được mà nói: "Trên đường lên núi căn bản là không có ai uống nước! Ai lại dám uống nước trên cái núi xác này cơ chứ?"

Nhiếp Hoài Tang lại đoán lung tung: "Vậy hít phải sương mù trong núi?"

Kim Lăng chợt nói: "Không thể nào. Sương mù ở đỉnh còn dày còn đặc hơn nữa, nhưng bọn con đều bị trói trên đỉnh hai, ba ngày, linh lực cũng vẫn còn mà."

Ngụy Vô Tiện: "Vấn đề không phải do thức ăn, cũng không phải do phong thuỷ. Các ngươi đều quên rồi à, sau khi lên núi, còn có một việc mà các ngươi đều cùng làm."

Lam Khải Nhân: "Việc gì."

Ngụy Vô Tinh thay ca ca mình trả lời: "Giết những thứ ở ngoài kia"

Thứ ngoài kia là gì thì ai cũng biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net