Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thiếu niên nói: "Ai nha má ơi, trong bụng ta rung lắc phiên giang đảo hải! Ai Tư Truy huynh, ngươi cũng ói à? Không phải ngươi là người Cô Tô sao? Ngươi cũng không phải người phương bắc, sao say tàu còn ói dữ hơn cả ta!"

Lam Tư Truy xua xua tay, mặt xanh lét nói: "Ta... Ta cũng không biết vì sao. Lúc ta bốn năm tuổi ngồi thuyền đã vậy... Có khi ta bẩm sinh đã vậy."

Nói rồi cơn buồn nôn lại mạnh mẽ dâng lên, cậu vịn mép thuyền đứng lên đang chuẩn bị ói tiếp trận nữa, bỗng thấy một bóng người đen như mực ép sát vào mạn dưới thân thuyền, nửa người ngâm trong nước sông, đang chòng chọc nhìn thẳng vào cậu.

Trong giây lát, Lam Tư Truy sợ đến mức nuốt ngược lại hết những thứ muốn nôn ra.

Tay cậu vụt đè lên chuôi kiếm, nín thở nhìn nhìn, thầm hô: "Quỷ..."

Kim Lăng trong khoang thuyền nghe thấy, cầm kiếm vọt ra, nói: "Có quỷ? Đâu, ta giúp ngươi giết!"

Lam Tư Truy nói: "Không phải quỷ, là Quỷ tướng quân!"

Đám thiếu niên vội vã phóng hết tới mạn thuyền, nhìn theo hướng Lam Tư Truy chỉ. Quả nhiên, bám vào dưới mạn thuyền, thân ảnh đen tuyền đang ngước nhìn từ dưới lên chính là Quỷ tướng quân Ôn Ninh.

Khi bọn họ xuống khỏi Loạn Táng Cương Ôn Ninh liền mất tăm không thấy đâu, ai biết giờ hắn lại vô thanh vô tức bám lên con thuyền đánh cá này, cũng không biết đã bám được bao lâu rồi.

Bỗng nhiên có tiếng nói vang lên: "Ôn Ninh lên đi, ngươi ở dưới thuyền càng ngày càng chậm đó"

Đám tiểu bối nhìn lại thì thấy Ngụy Vô Tinh đang đứng trên khoang thuyền một tay cầm giỏ táo, một tay cầm một cái khăn.

Ngụy Vô Tinh nhảy xuống đưa giỏ táo đó Lam Cảnh Nghi đứng kế bên: "Chia nhau ra ăn đi"

Nói xong thì đi đến nhúng khăn vào nước lao đi vết máu trên mặt.

Lam Cảnh Nghi: "Táo ở đâu ra vậy?"

Ngụy Vô Tinh ném cái khăn vào mặt cậu nói: "Không thấy ta vừa mua ở bến tàu à?"

Lam Cảng Nghi lấy khăn xuống: "Ngươi dám lấy cái mặt đầy máu đi mua à?"

Ngụy Vô Tinh lại nói: "Chứ không thấy ta cũng xin thêm cái khăn à? Không ăn thì đưa ta"

Nói xong Ngụy Vô Tinh lấy một quả ngồi im lặng một bên thuyền ăn.

Đám tiểu bối:"...."
Rốt cuộc vị tiền bối này biết mình ở đâu không vậy?

Kim Lăng muốn đi lại nói chuyện nhưng đi được hai bước lại thôi.

Ngụy Vô Tinh khá mệt nên chỉ chăm chú ăn không để ý lắm.

Chỉ muốn ăn hết để khôi phục ít tinh lực Ngụy Vô Tinh lại dựa vào khoang thuyền ngủ mất.

Chủ yếu lúc này thật sự rất mệt.

Vốn dĩ mới chợp mắt được một tí bên tai lại vang lên tiếng khóc.

Ngụy Vô Tinh mở mắt cứ như phải nâng cái gì đó rất nặng vậy.

Vừa mở mắt thì đã thấy Kim Lăng đang ôm kiếm ngồi khóc.

Cố gắng đứng dậy nhưng chân đã tê dần Ngụy Vô Tinh chỉ còn cách kéo Kim Lăng vào lòng mình:
"Ngoan đừng khóc"

Kim Lăng như chưa từng được khóc nằm trong lòng Ngụy Vô Tinh khóc không ngừng khiến ước luôn một mảnh áo của Ngụy Vô Tinh.

Ngụy Vô Tinh cười cười: "Đừng khóc nữa, để a di con chợp mắt một tí"

Kim Lăng nghe vậy lao nước mắt đi. Ngụy Vô Tinh cũng đã nhắm mắt lại mà ngủ.

Trên thuyền tạm thời không có ai nói chuyện.

Vài chiếc thuyền khác chèo tới.

Một vị gia chủ buột miệng: "Các ngươi còn dám quay lại!"

Ngụy Vô Tinh nhíu mày bực bội mở mắt.
Vừa mới yên tĩnh lại ồn ào.

"Có gì mà không dám trở lại? Ngụy Vô Tinh ta còn sợ các ngươi không dám quay trở lại ư? Nực cười"

Ngụy Vô Tiện vội đi lại che miệng Ngụy Vô Tinh lại:
"Được rồi được rồi"
Muội muội hắn tức giận nhất là khi đang ngủ có người làm phiền, người thân tạm thời tha thứ. Chứ người ngoài không mắng không đánh thì hắn quỳ.

Ngụy Vô Tinh đứng dậy nhảy lên khoang thuyền nằm trên đó.
"Làm gì thì nhỏ tiếng lại giùm, cảm ơn"

Kim Lăng muốn nói gì đó nhưng thấy Ngụy Vô Tinh muốn ngủ thì lại thôi.

Đám thiếu niên đều oán thầm nói: "... Thật nhàm chán."

Bọn họ buồn chán đến mức bắt đầu dùng ánh mắt trao đổi: "Sao Hàm Quang Quân không nói gì? Sao Ngụy tiền bối còn chưa tỉnh?"

Âu Dương Tử Chân hai tay nâng má, lặng lẽ chỉa chỉa cái này, chỉa chỉa cái kia, bày tỏ: "Hàm Quang Quân lúc nào cũng cạy miệng không ra một lời như vậy sao, Ngụy tiền bối sao mà chịu nổi chung sống cả ngày với hắn được nhỉ..."

Lam Tư Truy nặng nề gật đầu, im lặng khẳng định: "Hàm Quang Quân, thật sự vẫn luôn luôn như vậy đó!"

Ngụy Vô Tinh ngáp ngắn thở dài ngồi im lặng ngơ ngơ ngác ngác nhìn bầu trời.
Mất hứng ngủ luôn rồi.

Ngụy Vô Tinh nhìn đám thiếu niên chạy từ trong khoang thuyền chạy ra đứa nào đứa nấy mặt đỏ bừng.

Ngụy Vô Tinh nhảy xuống: "Sao đứa nào mặt cũng đỏ hết vậy?"

Lam Tư Truy ấp a ấp úng nói: "Bên trong..."

Ngụy Vô Tinh cắt ngang: "Hiểu rồi, hiểu rồi. Thôi thôi đừng để ý. Đứa nào mệt thì nghỉ ngơi đi"

Đám thiếu niên lại trao đổi ánh mắt với nhau: "Sao Ngụy Thanh tiền bối lúc ở Loạn Táng Cương và bây giờ cứ như hai người khác nhau?"

"Đúng đúng, khác xa nhau lúc nãy là người độc miệng, bây giờ lại nhẹ nhàng nói chuyện"

Thật ra chủ yếu Ngụy Vô Tinh thích mấy thiếu niên này hơn mấy vị tông chủ không hiểu đạo lí đó nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net