Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng cũng đến Liên Hoa Ổ.

Ngụy Vô Tinh bước vào im lặng đi theo sau đoàn người.
Mười ba năm rồi. Thời gian đúng là nhanh thật.

Suy nghĩ một chút Ngụy Vô Tinh vẫn đứng ở ngoài không đi nữa.

Lam Tư Truy cũng đứng ở ngoài cùng Ôn Ninh, Ngụy Vô Tinh đi lại.

Lam Tư Truy: "Ngụy Thanh tiền bối"

Ngụy Vô Tinh gật đầu.

Lam Tư Truy bỗng nhiên hỏi: "Ngụy Thanh tiền bối chúng ta có phải gặp nhau ở đâu rồi không?"

Ngụy Vô Tinh gật đầu: "Mười mấy năm trước ta từng đến Cô Tô gặp ngươi bị Hàm Quang Quân cho ngồi trong đám thỏ. Cũng chính là ta đưa ngươi về cho Hàm Quang Quân nuôi dưỡng"

Lam Tư Truy ngạc nhiên.
"Vậy người quen ta lúc nhỏ sao?"

Ngụy Vô Tinh gật đầu.

Lam Tư Truy lại nói: "Nhưng sao Hàm Quang Quân không nhắc đến người?"

Ngụy Vô Tinh bỗng nhiên nở nụ cười đậm chất kinh dị: "Có ai sẽ nhắc đến người chết nữa không?"

Lam Tư Truy lui về sau hai bước.

Ngụy Vô Tinh cười khôi phục lại bộ dáng vốn có.
Thật sự là hình như nàng đã chết tận hai lần rồi. Có ai mai mắn như nàng không? Một kiếp chết hai lần à sau này già chết nữa là một kiếp chết tận ba lần.

_____________________

Ngụy Vô Tinh im lặng nghe Ôn Ninh và Giang Trừng đang phải nói là cãi nhau về kim đan và Tùy Tiện.

Tuy rằng nói nàng đang bình tĩnh nhưng đôi mắt lại đang đỏ lên.

Thật sự là năm xưa nàng từng phát hiện ca ca mình không còn kim đan nữa rồi.

Tìm hiểu từ Ôn Tình nàng biết ca ca mình chuyển đan cho Giang Trừng bởi vậy Ngụy Vô Tinh luôn cảm thấy có chút khó chịu khi gặp Giang Trừng.

Cho đến khi thời hạn ba năm kết thúc, nàng mới đi gặp Giang Trừng lần cuối. Ai ngờ bây giờ lại có cục diện như vậy.

Ngụy Vô Tinh ngồi trên mái nhà đôi mắt đỏ hoe đến sáng.

Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện và Ôn Ninh đã đi từ lâu.

Ngụy Vô Tinh tạm thời không muốn gặp Ngụy Vô Tiện cho lắm nàng sợ nàng sẽ khóc giống như năm đó tại Loạn Táng Cương.

Bỗng nhiên Ngụy Vô Tinh thấy Kim Lăng cùng Tiên Tử đang đi đâu đó bộ dạng lén la lén lúc.

Vì sợ Kim Lăng gặp nguy hiểm, Ngụy Vô Tinh nhẹ nhàng im lặng bám theo sau.

Cuối cùng thì trở thành Ngụy Vô Tinh mất hết linh lực đứng một bên tức giận dậm chân bộ dạng hung hãn.

Kim Lăng cuối đầu đứng một bên.

Lúc nãy tạm thời sơ xuất nên mới nghe tiếng đàn từ Huyền Cầm của Kim Quang Dao nên bây giờ Ngụy Vô Tinh bị mất hết linh lực.

Lam Hi Thần lại giật mình, nói: "Hắn nếu như ở gần đây, vì cái gì không có cùng đi với ngươi?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Chúng ta chia nhau hành động."

Lam Hi Thần nói: "Ta nghe nói ngươi từ Loạn Táng Cương xuống, vừa bị thương, lúc này hắn làm sao có thể cùng ngươi chia nhau hành động?" 

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Ngươi nghe ai nói?"

Kim Quang Dao nói: "Ta nói."

Ngụy Vô Tiện nhìn hắn một cái, đối với Lam Hi Thần nói: "Là như thế này. Đêm nay ta ngủ không được, ra ngoài khách sạn đi dạo một chút, cơ duyên xảo hợp mới đụng đến nơi đây. Hàm Quang Quân ở gian phòng khác, hắn không biết ta ra."

Kim Quang Dao lại kì quái: "Các ngươi ở hai gian phòng?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Ai nói với ngươi chúng ta nhất định sẽ ở một gian phòng?"

Kim Quang Dao cười không nói, Ngụy Vô Tiện nói: "A ta biết, Lam Hi Thần nói."

Ngụy Vô Tinh cũng đi lại kì quái hỏi:
"Tại sao không phải là một căn?"

Ngụy Vô Tiện: "Tại sao là một căn mà chúng ta đủ tiền thuê hai căn mà" xong lại quay sang Lam Hi Thần nói: "Lam Tông Chủ, chúng ta có thể có chuyện gì? Trước mắt hay là trước ứng phó vị này a."

Hắn đưa mắt ý bảo Kim Quang Dao, theo nhắc nhở của hắn, Lam Hi Thần mới nói: "Là ta nóng lòng."

Kim Quang Dao nói: "Hàm Quang Quân giữ gìn nhiều năm như vậy, nếu là vẫn không thể tu thành chính quả, Lam Tông Chủ thật là nên gấp gáp."

Ngụy Vô Tiện mãnh liệt nhìn hắn: "Cái gì giữ gìn? Cái gì tu thành chính quả?"

Ngụy Vô Tinh vẻ mặt không tin tưởng nhìn ca ca mình. Kim Quang Dao và Lam Hi Thần đồng thời cũng ngạc nhiên.

Ngụy Vô Tiện nhảy dựng lên, cảm thấy có cái gì đó đã chết buổi tối đột nhiên sống lại. Hắn cố gắng trấn định nói: "Các ngươi đang nói cái gì?"

Kim Quang Dao nói: "Chúng ta đang nói cái gì, Ngụy tiên sinh, ngươi là thật không rõ hay là giả vờ không rõ? Vô luận thật hay giả, nếu để cho Hàm Quang Quân đã nghe được, vậy cũng bị tổn thương."

Ngụy Vô Tiện nói: "Ta là thật không rõ. Ngươi trực tiếp nói!"

Lam Hi Thần kinh ngạc nói: "Ngụy Công Tử, ngươi đừng nói cho ta, ngươi cùng với Vong Cơ lâu như vậy, đối với tâm ý của hắn hoàn toàn không biết gì cả?"

Ngụy Vô Tinh đứng bên cạnh Lam Hi Thần nói:
"Ca ca huynh thật sự không biết? Rốt cuộc là muội sai hay là huynh không nhận ra đây?"

Ngụy Vô Tiện cầm lấy tay Lam Hi Thần, gần như sắp quỳ xuống cầu hắn nói rõ ràng: "Lam Tông Chủ, Lam Tông Chủ, ngươi, ngươi nói Lam Trạm tâm ý của hắn, hắn cái gì tâm ý? Là không đúng, đúng không phải..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net