Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin hỏi ta có điều "Tuy nói lấy "độ hóa" làm đầu, nhưng "độ hóa" thường điều là việc không thể. "Thỏa mãn mong muốn khi còn sống, hóa giải chấp niệm", nói nghe dễ lắm, nếu chấp niệm này muốn một bộ đồ mới thì không có gì, nhưng nếu muốn giết cả nhà người ta để báo thù rửa hận, vậy nên làm sao đây?"

Lam Vong Cơ nói: "Vốn lấy độ hóa làm chủ, trấn áp là phụ, không thể làm khác thì mới diệt gọn."

Ngụy Vô Tiện cười khẽ, nói: "Phung phí của trời." Dừng một chút, mới nói tiếp: "Ban nãy cũng chẳng phải ta không biết đáp án này, chẳng qua đang suy nghĩ tới con đường thứ tư mà thôi."

Ngụy Vô Tinh:"...."
Khoan khoan ca ca đừng có nói sai điều gì đó nha.

Lam Khải Nhân nói: "Chưa từng nghe nói tới có con đường thứ tư. Ngươi nói đi."

Ngụy Vô Tiện nói: "Tên đao phủ nọ đột tử, hóa thành hung thi là điều tất nhiên. Nếu khi còn sống gã đã chém hơn trăm đầu người, không bằng đào mộ của hơn trăm người này lên, kích thích oán khí, kết hợp với một trăm chiếc đầu người, đánh nhau với hung thi..."

Ngụy Vô Tinh:"...."
Ta biết ngay mà, khoan hình như cũng có lí đấy chứ. Khoan Ngụy Vô Tinh mày bình tĩnh mày từ bao giờ mà có cái suy nghĩ đáng sợ như vậy?

Cuối cùng thì Lam Vong Cơ cũng xoay đầu sang nhìn hắn, nhưng vầng trán lại hơi nhăn lại, vẻ mặt thật là lạnh nhạt. Lam Khải Nhân thì cả râu mép cũng run cả lên, quát: "Không biết trời cao đất rộng!"

Mọi người trong Lan thất bị tiếng quát to này dọa sợ run. Lam Khải Nhân đột nhiên đứng phắt dậy: "Phục ma hàng yêu, diệt quỷ diệt tà, là vì độ hóa! Ngươi không những không nghĩ tới đạo độ hóa, mà trái lại còn muốn kích thích oán khí? Đầu đuôi lẫn lộn, tổn hại nhân luân!"

Ngụy Vô Tiện cười hì hì: "Dù sao thì có vài thứ độ hóa rồi cũng vô dụng, sao lại không tiến hành lợi dụng? Đại Vũ trị thủy cũng biết, bịt là hạ sách, khơi là thượng sách. Trấn áp tức là bịt, há không phải hạ sách..."

Một quyển sách của Lam Khải Nhân bay vút tới, Ngụy Vô Tinh ngồi trước Ngụy Vô Tiện nhìn thấy quyển sách đang bay giống như về phía mình.

Theo bản năng bị thầy cô ném phấn nhiều năm Ngụy Vô Tinh đứng phắt dậy nắm lấy quyển sách.

"...."
"...."
Không khí im lặng.

Ngụy Vô Tinh thấy mình quá lố nhưng mà mặt không đổi sắc ngồi xuống bỏ quyển sách ở một bên bàn.

Ngụy Vô Tiện thấy Ngụy Vô Tinh đã bắt lấy quyển sách thì mặt không đổi sắc, miệng vẫn tiếp tục nói càn: "Linh khí cũng là khí, oán khí cũng là khí. Linh khí cất giữ trong đan phù, có thể phá núi lấp biển, để người sử dụng. Oán khí cũng vậy, sao lại không để người dùng?"

Một quyển sách nữa của Lam Khải Nhân lại bay tới nhưng lần này Ngụy Vô Tinh không bắt lại nữa, Lam Khải Nhân lạnh lùng nói: "Vậy ta lại hỏi ngươi! Ngươi làm thế nào để cam đoan những oán khí này sẽ để ngươi sử dụng mà không hề đi giết hại người khác?"

Ngụy Vô Tiện thấy Ngụy Vô Tinh không bắt sách nữa thì tự thân vận động vừa trốn vừa nói: "Vẫn chưa nghĩ tới!"

Lam Khải Nhân giận dữ: "Nếu ngươi dám nghĩ tới, tu chân giới sẽ không để ngươi sống nữa. Cút!"

Ngụy Vô Tiện cầu cũng không được, vội vã cút đi.

Ngụy Vô Tinh:"...."
Ca ca của ta à, có phong thái ngày xưa khi đi học của ta đó.

Kì thật lúc đi học, Ngụy Vô Tinh cũng từng bị đuổi như vậy và thật sự đi như Ngụy Vô Tiện.

Lam Khải Nhân đổi mục tiêu thành Ngụy Vô Tinh kẻ bắt lấy quyển sách lúc đầu ném Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tinh:"...."
Đừng nhìn ta như vậy. Ta thật sự rất yếu đuối đó, trái tim nhỏ bé của ta rất sợ.

"Ngụy Thanh. Ngươi nói xem phương pháp của ca ca ngươi, ngươi có tán đồng không?"

Ngụy Vô Tinh đứng dậy đáp:
"Ta thấy nếu như người gần như không có kim đan có thể áp dụng. Thử hỏi nếu người ít linh khí thì làm sao "độ hóa" và "trấn áp"?"

Không khí im lặng một cách đáng sợ.

Vài phút sau, như Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tinh cũng bị đuổi ra ngoài.

Tốt, tốt, tốt. Đi thì đi ai sợ ai.

Ngụy Vô Tiện nhìn muội muội của mình đi đến phía mình.
"Sao vậy? Muội đừng nói là muội cũng như ta nha"

Ngụy Vô Tinh hừ một tiếng, bay lên ngồi chung với Ngụy Vô Tiện.
"Tán đồng cách thứ tư của huynh đó"

Ngụy Vô Tiện ngồi dậy:
"Muội đồng ý?!!!"

Ngụy Vô Tinh gật đầu.
Trong phương diện nào đó thì nàng và ca ca có rất nhiều điểm chung dù gì cũng là song bào thai.

Một đám thiếu niên nghe học xong cũng đi ra:
"Hai huynh muội các người nghe lão kêu cút thì cút thiệt. Ha ha ha nhìn mặt lão lúc đó..."

Nhiếp Hoài Tang nói: "Cái lão đầu họ Lam này sao cứ như đặc biệt nghiêm khắc với riêng ngươi ấy nhỉ, toàn chỉ mặt ngươi mà mắng."

Giang Trừng hầm hừ nói: "Đáng đời hắn! Đáp cái kiểu gì đâu không. Mấy thứ linh tinh đó ngồi ở nhà nói một mình thì cũng thôi đi, lại còn dám nói trước mặt Lam Khải Nhân. Muốn chết!"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Dù sao thì đáp thế nào lão cũng không thích, thôi cứ dứt khoát nói cho đã vậy. Hơn nữa ta đâu có chửi lão, chỉ trung thực đáp thôi mà."

Ngụy Vô Tinh mệt mỏi nhảy xuống đi về phòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net