Chương 1: Ngày nghỉ bất ổn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Uầy, nay hên hên vớt được nguyên một bộ manga mới luôn, không uổng công mình cắm lều trước tiệm sách nhà ông Liêm từ hôm qua, ehe"

Kyo đang sướng lắm. Chẳng mấy khi nó được một hôm rảnh rỗi trốn thoát khỏi đống deadline bị sếp đì cho, tất nhiên là phải dành thời gian đáng iu quý báu này đi chơi một hôm rồi.

Nhân tiện canh me trước cửa tiệm nhà ông Liêm nhân lúc ổng mới mở cửa để hót luôn hàng mới về. Không ngờ tậu được nguyên bộ manga Mashle luôn.

Dù sao có tiền lương cũng chẳng để làm gì, cùng lắm thì cuối tháng đớp mì tôm với ăn khí Oxi cũng đủ sống.

Quan trọng là bây giờ phải về nhà để xem thử đã.

Ấy thế mà Kyo tính có bằng trời tính đâu, tự dưng nhỏ đang đi giữa đường thì-

*RẦM!!!!*

Tương cà bắn tùm lum khắp nơi, rồi ý thức của Kyo theo mây gió mà bay luôn...

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Trong một nơi tăm tối nọ, một bóng người nằm trên sàn đá lạnh lẽo, đôi mắt đen không một chút sự sống dán chặt lên trần nhà bằng đá trong khi suy ngẫm về sự tồn tại của chính mình.

Cái gì vừa mới xảy ra vậy? Em chết rồi hả mọi người??? Ủa alo? Thế đây là âm phủ hã????

Chẳng qua là vừa đi qua ngã ba lỡ làm rơi tờ 10 nghìn nên định quay lại nhặt, ai ngờ nó đang đứng giữa đường thì bị xe tông cho bay lên vỉa hè rồi lòi hết tim gan phèo phổi ra.

Còn nữa, thà là cái đường đấy đông xe đi, Kyo sẽ không ngại tự móc mắt mình ra rồi vứt hai cái nhãn cầu vô tích sự đó vào thùng rác vô cơ đâu.

Mà đằng này cả đường chỉ có mỗi nó thôi đấy. Một mình nó, và cái xe chết tiệt kia.

...Bộ thằng tài xế mới uống xe xong mới lái rượu hay gì?

Mịe, cai đỏ dáy.....

Khoan, đây cũng chẳng giống âm phủ lắm. Dù cảnh vật trông có hơi...uh...quỷ ma một tý, hay do nó sống tốt quá nên được đặc cách xuống đây nhỉ?

Mà thôi, dù gì cũng đăng xuất rồi, ít ra thì nó còn có hình hài của một con người, không thì biến thành mấy cái thứ quái dị gớm ghiếc như mấy quỷ cô hồn thì....

Eo, sợ lắm luôn ý.

"Ủa, cử động được nè?" Nằm mãi một lúc thì nó mới phát ra là bản thân vẫn chưa trở thành cây xanh để quang hợp với đất trời, căn bản là vẫn ngọ nguậy được.

Hmu Hmu vui quá đi mất....Cứ tưởng là xe tông lòi ruột rồi cơ.

Khoan đã, thế nếu nó chưa đăng xuất thì đây là chỗ nào? Bệnh viện hay gì? Chẳng lẽ có vị hảo hán nào đó đi qua gọi dùm xe cứu thương luôn sao?

Aww, hóa ra thế giới này còn có người tốt. Chỉ là cái 'bệnh viện' này trông cứ hơi sai sai...

Có cái bệnh viện nào trông như sào huyệt của bọn ma quỷ thế này không? Nói kì lân uống sữa milo với Putin có khi còn đáng tin hơn.

"Èo, sao tự dưng nổi cả da gà da trâu lên vậy ta?"

Kyo lẩm bẩm, bản năng của nhân vật chính trong phim kinh dị đang gào thét bảo nó rằng phải chuồn khỏi đây ngay. Ở lại lâu quá lại lây nghiệp chướng cho mấy con ma thì áy náy lắm.Mà lạ một cái là vừa bị xe tông mà chẳng thấy đau gì, cũng ảo thật.

Nói là làm, nó bật dậy luôn. Đúng lúc nó vừa ra tới cửa thì-

Một tiếng hét rung động lòng người lẫn màng nhĩ vang lên.

"NÀY TÊN NHÓC LƯỜI BIẾNG KIA, RỐT CUỘC HÔM NAY LẠI ĐỊNH TRỐN VIỆC HẢ?"

Chưa kịp ú ớ gì, cánh cửa phòng trước mặt nó mở ra. Một bà lão, ừm, trông có vẻ khá tức giận?

"HÓA RA MI TRỐN Ở ĐÂY À!? ĐÃ BẢO LÀ HÔM NAY PHẢI ĐI HỌC VIỆC MÀ!!"

Hả, vậy là đang chửi mình á hả?

"...Ụa? Ụa bà ơi? Bà có đi nhầm phòng không thế? Cháu không quen bà, bà đi ra đi!!!"

"Thằng bé mất nết này, nay mi hết lý do rồi chuyển qua giả bộ mất trí nhớ hả!?"

"Bà ơi cháu không biết bà thật mà! Á!! Mắc gì bà vả cháu😭"

"Thằng ranh con này, ta đã bảo mi là phải trông cậu chủ cho đàng hoàng rồi mà! Chẳng lẽ lại để cho cái thân già neo đơn này gừng cái lông ra gánh hết phần việc của mi luôn ư?" Bà lão vẫn không ngừng mắng mỏ, tiện tay trao cho nó một cái bạt tai thân thương.

Kyo- Người đang bị ăn chửi- thì xịt keo cứng ngắt, não cũng sập nguồn theo luôn rồi.

Ôi, những ánh mắt ngờ nghệch, sợ hãi.

"Nín cái mỏ của mi lại ngay! Cậu chủ thức giấc rồi. Ra ngoài kia hỗ trợ mấy người khác đi không lại banh chành nguyên khu bây giờ!"

...Hả? Cái lề gì thốn?

Não của Kyo: //Loading//

Có vẻ bà lão cũng không thèm để ý tới thằng Út khờ, trực tiếp nắm lấy tay nó kéo đi.

---------------------------------------------------------------


Ngày 17/2/2024.


Hi vọng không có ai đọc phải cái truyện khúm núm này của toii.















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net