Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuoco Armstrong đang ép cơ thể to lớn của mình lên chiếc ghế bành khổng lồ vốn đã rất lớn nhưng vẫn hơi hẹp so với kích thước của ông ta.

Bốn người đi cùng ông ta đang báo cáo tình hình lợi nhuận mới nhất cho ông.

Không giống như những gì có thể ghi ra giấy, những gì họ nói đều là các loại thu nhập đen tối ẩn giấu.

Gia tộc này kiểm soát hơn 70% tài sản của hòn đảo, không chỉ giới hạn ở các ngành công nghiệp chủ đạo như cung cấp dịch vụ ăn uống hỗ trợ nền kinh tế của hòn đảo, bến cảng duy nhất trên đảo ,thực tế lại nằm trong tay gia tộc Cuoco, càng ẩn giấu hơn là còn có các ngành công nghiệp ngầm như cờ bạc,thuốc cấm, buôn bán nô lệ, mại dâm... Đảo quốc tuy nhỏ bé nhưng vẫn phải gánh chịu nhiều căn bệnh tích tụ theo năm tháng .Tất cả đều tạo thành một chuỗi đen tối hoàn chỉnh với gia tộc Cuoco là trung tâm.

Bởi vì doanh thu tài chính hàng năm của vương quốc hoàn toàn phụ thuộc vào gia tộc này, nên ngay cả nhà vua cũng phải nhún nhường với gia tộc Cuoco, điểm mấu chốt đã bị xâm phạm nhiều lần, đó là lý do tại sao lại có những luật vô lý như "lệnh cấm bếp".

Việc lạm dụng luật pháp của vương quốc đã khiến quyền lực và của cải ngày càng tập trung về một hướng, cứ thế tạo thành một vòng luẩn quẩn vô tận.

—— "Muốn phá vỡ thế cục, trước hết vẫn phải gặp tên vua ngu ngốc kia, nếu không cải cách từ trên xuống dưới, căn bản không có biện pháp."

Aiki đi đến kết luận.

Law: "..."

Mở miệng ra là cải cách , ngậm miệng lại là giải phóng , nữ nhân , suy nghĩ của cô rất nguy hiểm có biết không?

"Cô là hải tặc, không phải nhà cách mạng." Law gãi đúng chỗ ngứa.

"Có chuyện gì sao?"

"..."

"Anh sợ à, thuyền trưởng?"

"Khiêu khích không có tác dụng với tôi đâu."

"..."

"..."

Đây là sự khác biệt giữa thuyền trưởng và thuyền trưởng. Aiki thầm thở dài, với một thuyền trưởng điềm tĩnh và tự chủ như Trafalgar Law, những lo lắng hàng ngày có thể giảm đi một nửa (Xét cho cùng, khi băng Mũ Rơm không còn kẻ thù thì người thuyền trưởng bướng bỉnh và cố chấp lại là kẻ thù lớn nhất của họ) nhưng thỉnh thoảng khi cô hưng phấn như thế này sẽ bị chính thuyền trưởng của mình dội cho gáo nước.

Vừa đến nơi, hai người đã lặng lẽ rời đi.

Vậy cô nên làm thế nào để thuyết phục Law? Cô đã suy nghĩ về vấn đề này suốt chặng đường trở về khách sạn.

Nếu không có sự chấp thuận của thuyền trưởng, thuyền viên không thể tự ý hành động, đây là quy định cơ bản nhất của băng.

Và một mình cô thậm chí còn không thể vào cung điện chứ đừng nói đến việc gặp được nhà vua.

Cô có nên bỏ cuộc như thế này không? Nhắc mới nhớ, cô rất hiếm khi nóng nảy muốn xen vào việc của người khác , cô sẽ lờ đi nếu cô thực sự không muốn làm.

"Xem ra cô vẫn chưa từ bỏ." Law nói.

"Tất nhiên" Aiki trả lời anh mà không cần suy nghĩ "Hãy coi như thời kỳ nổi loạn của tôi cuối cùng đã đến, và tôi thực sự muốn gây rắc rối."

"Cô phải biết rằng mỗi quốc gia đều có cách điều hành riêng. Nếu muốn xây dựng lại trật tự của một quốc gia, việc lật đổ quyền lực thống trị chỉ là bước đầu tiên. Nhưng mọi thứ sau đó sẽ khó khăn hơn." Law phân tích "Ngay cả khi tôi giúp đỡ , cô có niềm tin gì rằng có thể thay đổi đất nước này và làm cho nó tốt hơn trước không?"

Giúp đỡ? Aiki nắm bắt điểm mấu chốt này một cách nhạy bén.

"Thuyền trưởng, anh hứa sẽ giúp tôi à!"

"...... không!"

"Nhưng tôi vừa nghe anh nói muốn giúp tôi!"

"...Tôi chỉ đang làm một phép ẩn dụ mà thôi! Đó chỉ là một giả thuyết! Đồ ngốc này, nghe cho kỹ đi!" Law bình tĩnh lúc này đã biến thành một Law hung bạo.

Thuyền trưởng Trafalgar kiêu ngạo và điềm tĩnh có xu hướng phá bỏ tính cách xa cách của mình do mối quan hệ lâu dài bắt buộc phải đối xử thô bạo với thuyền viên, để duy trì tôn nghiêm của một thuyền trưởng, anh đã rất giỏi kìm nén cái xu thế đó, ngoại trừ... khi ở một mình với người đầu bếp nào đó, anh thỉnh thoảng sẽ tức giận mất kiểm soát.

Aiki che mấy cái túi bị đấm ra, tội nghiệp nhìn anh: "Nhưng thuyền trưởng, chúng ta là hải tặc mà. Mà hải tặc thì chúng ta không phải nên tiêu diệt chúng sao?"

Law cười mỉa mai: "Còn biết mình là hải tặc." Rõ ràng cô chỉ đang ngu ngốc và ngây thơ mà thôi.

Giọng điệu những lời này nghe như một lời chế nhạo, nhưng Aiki quyết định chấp nhận và coi đó như một lời khen.

Khi suy nghĩ nghiêm túc, đầu óc cô rất nhạy bén, thậm chí còn chu đáo hơn cả tên thuyền trưởng nham hiểm của mình.

Cô nhanh chóng có Plan B.

Cô sờ cằm, ngước mắt lên nhìn Law bằng đôi mắt trong veo, sáng ngời, đầy mong đợi.

Law và cô nhìn nhau vài giây, tia lửa điện lóe lên khắp nơi, hai người giằng co trong vô hình.

"Tôi nói trước, tôi chỉ chịu trách nhiệm hỗ trợ, sẽ không tự mình ra tay." Law cuối cùng thua trận, kéo vành mũ lên, vẻ mặt lạnh lùng biểu thị thái độ rõ ràng.

"Vậy là đủ rồi." Aiki vui vẻ gật đầu,chỉ có thể là như vậy, sau mười sáu năm ngoan ngoãn, thời kỳ thứ hai là thời kỳ nổi loạn cuối cùng đã đến quá muộn.

Một đầu bếp nhỏ vừa bước chân thiên hạ đã dám nói muốn lật đổ một quốc gia, nói ra cô còn muốn cười, nhưng... rốt cuộc thuyền trưởng vẫn là rất cưng chiều cô, chẳng những không cười nhạo , mà còn sẵn sàng tiếp tay cho cô.

Cô thực sự yêu chết thuyền trưởng của cô.

Aiki nói ngắn gọn suy nghĩ của mình với Law,Law ôm cằm lắng nghe những gì cô nói và nghiêm túc bổ sung.

Đây là lần đầu tiên đầu bếp nhỏ đưa ra yêu cầu nghiêm túc như vậy với tư cách thuyền trưởng, anh cũng hứa sẽ ủng hộ, cho nên việc tiếp theo không chỉ là trò chơi hải tặc trẻ con nữa, nếu muốn gây rắc rối hãy biến chuyện đó thành hiện thực.

"Nhân tiện, Thuyền trưởng, chúng ta có cần thông báo cho những người khác không?" Aiki chợt nghĩ đến đồng bọn mà cô đã bỏ quên mấy ngày nay.

"Không." Law trả lời:"Vẫn còn nhiều thứ phải điều tra cho rõ, trước tiên cứ xem chuyện gì đang xảy ra trong cung đã."

Lập kế hoạch trước khi nắm rõ đầy đủ tình hình sẽ có quá nhiều yếu tố không chắc chắn và họ cần điều tra để hiểu rõ sau đó bổ sung để có thể điều chỉnh nó bất cứ lúc nào. Trong số đó, suy nghĩ và thái độ của vị vua ngu ngốc trong cung đó đóng vai trò quyết định.

Với họ mà nói tình huống tốt nhất nên là: vị vua này là người minh bạch, có ý muốn thay đổi, Chỉ là khổ sở vì hoàn cảnh không mạnh bằng người khác cho nên tình trạng bất ổn kéo dài là khó thoát khỏi, đành phải khuất phục trước gia tộc Cuoco. Nếu đã như vậy, bọn hắn chỉ cần làm ngòi nổ,châm thùng thuốc súng , sau đó lợi dụng tình thế đổ thêm dầu vào lửa, xong việc chỉ việc phủi đít rời đi, tiếp theo vương quốc này xảy ra chuyện gì cũng không phải việc của bọn hắn.

Tất nhiên, những điều trên chỉ là giả định lý tưởng, đồng thời họ cũng phải đưa ra những giả định tồi tệ nhất và đưa phương án ứng phó phù hợp.

Tóm lại, tình huống cuối cùng có thể lớn hoặc nhỏ, nếu có thể, Law không muốn liên lụy đến Bepo và những người khác. Thuyền trưởng chỉ có thể chăm sóc những thuyền viên rắc rối này.

Những người khác, hãy để cho họ nghỉ ngơi.

"Nhưng như vậy không phải rất tệ nếu chúng ta thậm chí còn không thông báo cho họ sao?"Aiki, người rất có tinh thần đồng đội, cảm thấy có chút tội lỗi.

Law hiển nhiên là người chuyên quyền độc đoán, trên trán nổi lên những đường gân xanh mơ hồ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đã không muốn gây phiền phức cho người khác thì đừng có làm loại chuyện này."

"Mấy tên đó không biết họ cảm thấy thoải mái thế nào khi không có con gái bên cạnh đâu."

"HÀ?" Aiki gãi đầu suy nghĩ một lúc "Ý anh là, không có tôi thì họ còn vui vẻ hơn á?"

"..." Gân trên đầu anh càng hiện rõ hơn: "Cô là con gái đấy, cô học cách nói chuyện như vậy từ ai vậy?"

"Có ích gì đâu? Tôi cũng thích những chị gái xinh đẹp, nếu có cơ hội tôi muốn đi cùng họ." Aiki bĩu môi, chứng cuồng dâm của cô không phân biệt nam nữ, thậm chí là chủng tộc"Tôi sắp 17 rồi!"

Law: "..."

Sau khi trở về, anh phải tổ chức một cuộc họp với những kẻ thô lỗ trên tàu để họ im lặng. Chỉ có đàn ông mới hiểu đàn ông, với những kẻ thô lỗ kia, lênh đênh trên biển lâu năm, ham muốn không thể giải tỏa thì việc "tìm niềm vui" mà họ nói đến chắc chắn không giống với "tìm niềm vui" mà cô đầu bếp nhỏ hiểu .

Mặc dù bản chất bọ họ không có ác ý gì nhưng có một số trò đùa không bao giờ phù hợp trước mặt cô gái dưới 17 tuổi.

-----------------------------------------------

Việc thu thập thông tin cần thời gian và sức lực, hắn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian cho việc này, trước khi trời tối, Law và Aiki lẻn vào cung điện, trực tiếp từ căn cứ xuất phát.

So với đội tuần tra của gia tộc Cuoco, lực lượng canh gác của vương quốc cực kỳ lỏng lẻo, cộng với khả năng giống Bug của Law, hai người họ có thể làm bất cứ điều gì mình muốn mà không gặp phải trở ngại gì.

Law không thất hứa, sẽ đưa Aiki đến bất cứ nơi nào cô muốn, giao lại mọi việc cho cô.

Trước khi kịp nhận ra thì màn đêm đã buông xuống.

Biến việc đột nhập thành trò chơi trốn tìm, Aiki vẫn chưa thấy thỏa mãn, nghĩ rằng mình còn chưa ăn tối nên thực sự đã đến lúc phải rút lui.

Đây là khoảng thời gian bướng bỉnh nhất của cô trong 16 năm, bản tính trẻ con trong cô dường như được giải phóng, chỉ cần biết Law còn ở bên cạnh, bất cứ điều gì cô muốn làm nó sẽ giống như là một cuộc phiêu lưu lớn.

Aiki: "Thuyền trưởng, chúng ta đi ăn trước đã nha! Ăn xong rồi chúng ta lại tiếp tục!"

Law: "..." Hắn tự tìm được tổ tiên cho mình.

---Hóa ra Aiki có nhiều năng lực hơn anh nghĩ.

Ăn tối xong, Aiki bảo Law nghỉ ngơi sớm, Law bối rối nhưng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng tối nay cô đã từ bỏ ý định đột nhập lần nữa rồi, tuy nhiên, đến giữa đêm, có người lại gõ cửa phòng anh.

"Xin chào! Thuyền trưởng!" Aiki chào anh với vẻ mặt vô hại "Anh ngủ ngon chứ?"

"Cô thấy sao?" Law nghiến răng nghiến lợi sau khi bị cưỡng ép đánh thức.

"Ahahaha, đêm nay trăng thật đẹp..." Aiki cố gắng che giấu sự bối rối của mình bằng một nụ cười, "Thuyền trưởng, đến lúc chúng ta tiếp tục hành động rồi! Please!" Cô chắp hai tay vào nhau cầu xin.

Thực sự bị thuyết phục. Law nhún vai, quầng thâm dưới mắt ngày càng dày hơn, anh và Aiki quay trở lại cung điện.

"Thuyền trưởng, giúp tôi đưa nhà vua đến một nơi không có ai xung quanh đi." Aiki nói.

Law gãi tai một cách hoài nghi, nghi ngờ mình vừa nghe thấy ảo giác.

"Anh không muốn hoàn thành việc này để rời khỏi hòn đảo càng sớm càng tốt sao? Tôi đã nghĩ kỹ rồi cách nhanh nhất là hỏi trực tiếp nhà vua." Aiki lặp lại điều đó với anh một lần nữa, nói với anh bằng tất cả các lý do rất có lý.

Giải quyết dứt khoát*, thực sự là một giải pháp tối giản nó giúp tiết kiệm thời gian đỡ rắc rối.

(快刀斩乱麻:khoái đao trảm loạn ma :dao sắc chặt đay rối; giải quyết nhanh chóng; xong cái một; giải quyết dứt khoát; chặt phăng (ví với việc được giải quyết nhanh chóng, quyết đoán))

Nhưng cô ấy lại với anh rằng cô sắp tấn công nhà vua, có nên khen ngợi sự dũng cảm của cô gái này không? Cô ấy đã nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô mất bình tĩnh chưa?

Law tưởng tượng ra cảnh tượng đó một lúc.

Chà, nó không đẹp lắm, rất có thể, cô ấy sẽ lại co rúm bên cạnh anh một cách đáng thương rồi lại rưng rưng nước mắt, nói "Thuyền trưởng, giúp tôi với!" ,"Tôi sơ ý làm sai rồi, Huhuhu..."

Tệ, thực sự rất tệ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net