Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng chống cự nhưng cơ thể lại rất thành thật.

Làm theo những gì Aiki nói, Law đã lẻn vào cung điện của nhà vua , lặng lẽ đưa vị vua đang ngủ say đến một khu rừng rậm gần cung điện.

Vị vua đáng thương Nuchka XII bị gió lạnh đánh thức vào lúc nửa đêm, khi mở mắt ra thì phát hiện mình đã bị bắt cóc ở đâu đó trong một khu rừng tối tăm.

Ánh trăng không thể chiếu vào rừng cây, bị sương mù đen bao phủ, cành cây đung đưa trong gió, yếu ớt kêu lên, tiếng chim ẩn nấp ở những nơi không rõ thỉnh thoảng phát ra những tiếng kêu khàn khàn.

Nửa ngủ tỉnh ngủ, nếu đột nhiên thấy mình bị ném vào một nơi như vậy, người nhút nhát có thể sẽ sợ hãi đến nỗi ngất đi mất.

Nuchka XII là một người nhát gan như vậy, khi gặp phải tình huống này, phản ứng đầu tiên của ông ta là gọi lính canh, sau khi phát hiện không có ai phản ứng, ông hoàn toàn hoảng loạn, trợn mắt sắp ngất đi.

Nếu là một giấc mơ, chắc chắn là một cơn ác mộng phải không? Một giây trước còn đang ngủ trên chiếc giường êm ái trong cung điện, không thể có người đưa ông ta đến nơi hoang vu như vậy ,vứt ông ta ở đây chỉ trong một giây. Chắc chắn là một giấc mơ, nó sẽ trôi qua sau một giấc ngủ thôi.

Ánh lửa chói lóa đột nhiên xuất hiện trước mắt trong ánh lửa phản chiếu khuôn mặt dịu dàng của một cô gái, chính là Aiki, người đột nhiên cầm đuốc xuất hiện.

Lúc này, Nuchka XII tưởng mình đã nhìn thấy một thiên thần.

Phía sau cô, Law cầm một ngọn đuốc khác đang đốt đống củi.

Chẳng bao lâu sau, rừng cháy.

"À, cuối cùng thì ông cũng tỉnh rồi." Aiki đặt ngọn đuốc của mình vào đống lửa đang cháy ,bắt đầu chú ý đến người nằm trên mặt đất.

Giữa ánh lửa rực rỡ, Aiki có thể nhìn rõ khuôn mặt ông ta.

Thân hình khá người bình thường ,gầy hơn nhiều so với tưởng tượng, đầu nấm ngộ nghĩnh, đôi mắt nhỏ nhưng vô cùng tròn trịa, hình dáng lông mi đặc biệt ngộ , sự kết hợp các đường nét trên khuôn mặt luôn mang đến cho người ta cảm giác hài hước vô cùng. Nếu mô tả cụ thể thì đó là: trông thật ngu ngốc.

Đây mà là "Vua"á? Không có phong cách quý tộc nào cả. Sau kho báu, Aiki một lần nữa cảm thấy mình đã bị mấy cuốn sách tranh lừa dối.

"Này, ông thực sự là vua ?" Aiki ngẫu nhiên nhặt một cành cây khô trên mặt đất chọc chọc vào ông ta.

"Đúng, đúng vậy, ta là quốc vương của đất nước này." Vị vua đầu nấm bị trói bị ném xuống đất không có bất kỳ hình ảnh nào lên tiếng. Đối mặt với khuôn mặt của Aiki, may mắn thay ông ta ó những suy nghĩ và cảm xúc như vậy "Ngươi là ai? Ngươi đến cứu ta à? Chỉ cần ngươi cứu ta về cung, ta có thể để ngươi làm vương phí của ta..."

Aiki trợn mắt, tình huống trước mắt không phải đã quá rõ ràng rồi sao?

"Ông có phải đồ ngốc không? Không thấy tôi là người bắt ông ngoài sao?"

"Cái gì!" Đầu Nấm trợn to hai mắt kinh ngạc, bộ dáng sửng sốt của hắn khiến người ta khó có thể nghi ngờ hắn đang giả vờ.

...Vậy là không chỉ trông ngu ngốc mà thực ra là rất ngu ngốc.

Đồng ý, chẳng trách đất nước này lại rơi vào tình trạng này.

Aiki không nói nên lời, đau đầu phàn nàn với Law: "Tôi phải làm sao đây? Tôi không thể làm đồng minh với đồ ngu được."

"Này nữ nhân kia, ngươi thật to gan, ngươi dám bắt cóc ta, ngươi muốn làm gì?" Hoàn toàn không thể đọc được bầu không khí, đầu nấm trên mặt đất không chớp mắt hỏi một loạt câu hỏi.

Law cũng bị tiếng ồn làm cho nhức đầu, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nhất thời mới ngậm được cái miệng lại.

Trường hợp tốt nhất đã không xảy ra nhưng đó cũng không phải là trường hợp xấu nhất.

"Việc cần chuyên môn phải để cho người có chuyên môn làm..." Aiki vuốt cằm, trầm ngâm kéo dài âm cuối.

"Sao cũng được." Law xoa xoa cái trán sưng tấy, khóe miệng hạ xuống "Mau trở về giường đi."

"Thuyền trưởng, quầng thâm dưới mắt anh là do thức khuya phải không?"

"..."

Trò đùa không phù hợp chỉ là một câu nói đơn giản, Aiki sên truyền tin từ trong túi ra và nói: "Thuyền trưởng, vui lòng trông chừng hắn trong khi tôi gọi trợ giúp bên ngoài trước."

Nói xong cô bước sang một bên.

Law: Này này, nửa đêm lại gọi ai vậy? Không biết người ai là người xui xẻo bên kia nên anh có thể thông cảm cho người đó ba giây.

Một tiếng sau.

Người đi dọi điện lúc nửa đêm cuối cùng cũng quay lại, Law vốn nhắm mắt ngủ quên, lười biếng mở một mắt ra nhìn cô.

Aiki ra hiệu cho anh bằng bàn tay cắt kéo, tượng trưng cho chiến thắng, "Được rồi! Nhận được sự trợ giúp mạnh mẽ từ ngoài!"

Law nhướng mi, cười nửa miệng nhìn cô: "Quân Cách Mạng?" Anh không nghĩ được gì khác ngoài nhóm Quân Cách Mạng khó nắm bắt này...

Aiki mỉm cười "hehe", đi vòng quanh anh , đến chỗ người thứ ba có mặt.

Đầu nấm cao quý đang ngáy to.

Aiki dùng tay đánh hắn dậy một cách không thương tiếc.

Nuqika XII, người sắp phải đối mặt với hiện thực bị bắt cóc và đưa ra khỏi cung điện ngay khi vừa mở mắt đã chửi rủa.

Aiki cũng không vội, sau khi đợi hắn mắng xong, bình tĩnh lại, cô khoanh chân ngồi trước mặt hắn nói: "Này, tên ngu vương này, ta hỏi ngươi một vấn đề."

"Sao ngươi dám! Sao ngươi dám gọi ta như vậy? Ta sẽ ra lệnh giết ngươi!"

"...Còn ở trong tay ta, ngươi không biết gáy được cái gì hay ho hơn sao?" Aiki nhìn hắn một cái thông cảm, may mắn là hắn sinh ra cao quý chứ không với cái IQ không được cao này thì sớm bị đánh chết rồi.

Mặc dù không còn hy vọng gì vào ông ta nhưng cô vẫn hỏi một cách tượng trưng: "Này, hãy nói cho tôi biết, ông nghĩ gì về gia tộc Cuoco và Cuoco Armstrong là người như thế nào?"

Câu hỏi vừa đưa ra, đầu nấm lập tức nổ tung, người ủ rũ lại tức giận như thế này là điều dễ hiểu, Aiki có thể nhanh chóng đọc được sự pha trộn giữa "sợ hãi" và "giận dữ" trên khuôn mặt ông ta.

Hmm... thật thú vị.

"Ngươi là ai! Ngươi muốn làm gì!" Vua Nuqika XII giả vờ cứng rắn "Nếu muốn làm gì nhà Cuoco, ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi!"

Trong mắt Aki, chỉ là một cái nhìn đầy ham muốn.

"Đừng lo lắng, chỉ cần ngươi còn là quốc vương của đất nước này, chúng ta sẽ không hại ngươi." Aiki vuốt ve mái tóc bạc nhẹ nhàng chạm vào trên mặt nàng "Nhưng có vẻ như tôi không hề có cảm giác nhà vua tồn tại ở đất nước này. Cho dù ông ta có biến mất cũng đâu có ảnh hưởng gì đâu ,phải không?"

"Cô là ma quỷ sao!!!" Nuchika XII nhìn cô với vẻ mặt kinh hãi, cái đầu nấm phồng lên vì sợ hãi.

"Không" Aiki lắc ngón tay và nhếch lên một đường vòng cung nguy hiểm ở khóe miệng "Tôi chỉ là một đầu bếp nhỏ mà thôi. ...Được rồi, ông có muốn nói cho tôi biết ông nghĩ gì về gia tộc Cuoco và Cuoco Armstrong không? Nếu không nói sự thật, tôi không có gì đảm bảo rằng ông sẽ biến mất!"

"Này! Cô chắc chắn là ác quỷ!"

Ông đã nói là không được tồi mà, một giờ trước, rõ ràng còn coi cô ta như một thiên thần.

...

Dưới nụ cười "tốt bụng" của Aiki, Nuchika XII dần dần khô héo, cuộn người lại, cúi đầu, trầm giọng nói: "Mối quan hệ của cô và gia tộc Cuoco là gì? Cuối cùng họ cũng muốn lấy mạng ta?... Ta biết rằng ngày đó sớm hay muộn rồi sẽ đến thôi, thậm chí còn không sẵn lòng trao nó cho tôi trong khoảng mười năm qua..."

Giọng nói của ông ta ngắt quãng, Aiki càng nghe càng thấy có điều gì đó sai sai , lúc này cô mới nhận ra rằng ông ta có điều gì đó không ổn. Phản chiếu ánh lửa bập bùng, người đàn ông gầy gò trước mặt toàn thân run rẩy, ánh mắt không tập trung, trên trán đổ một lớp mồ hôi lạnh mỏng.

Mí mắt cô giật giật khi cô nghĩ đến điều gì đó.

"Thuyền trưởng" Aiki gọi Law.

Law đứng dậy đi về phía bên này, đưa tay nắm lấy miệng của Nuchika XII, dùng lực một chút buộc hắn phải mở miệng, đồng thời cẩn thận nhìn vào con ngươi của hắn.

"Nó...có độc không?" Aiqi hỏi.

Law lắc đầu, "Không phải độc, mà là lạm dụng thuốc phiện. Hơn nữa, nó được truyền qua nhiều thế hệ. Đã rất nghiện rồi, khó bỏ, mô não bị tổn thương tạo thành bệnh lý."

Đúng như mong đợi.

Aiki nghĩ về ghi chú thuốc độc mà cô mang theo, cũng như cuộc điều tra trong cung điện ngày hôm nay. Vì gia tộc Cuoco từng là đầu bếp hoàng gia hơn một trăm năm trước nên ba vị vua đầu tiên trước Nuchka XII tất cả đều chết vì cùng một lý do. Một bí ẩn, và tuổi thọ ngắn hơn cuộc đời những người khác.

Dẫn sói vào nhà thật đáng buồn cũng đáng trách.

Nhưng, gia tộc Cuoco này thực sự biết cách thách thức điểm mấu chốt nghề nghiệp của cô ,chờ đó đi mỗi bước đi của cô sẽ gây ra giông bão.

Aiki chỉ vào Nuchka XII đang run rẩy không ngừng trên mặt đất "Ông ta còn có thể cứu được không?"

Law gật đầu.

Thế thì tốt, Aiki cũng nhẹ nhõm phần nào, sự ngu ngốc do yếu tố con người gây ra, tuy là người đứng đầu một quốc gia nhưng lại quá đáng thương.

Một bàn tay khô héo nổi đầy gân đặt lên cổ tay Law, người đàn ông gần như dùng hết sức lực hỏi Law: "Anh là bác sĩ à? Anh nói có thể cứu được tôi?"

Law chưa kịp nói gì thì ông ta đã bắt đầu cảm thấy tiếc cho chính mình: "Sao có thể được? Không có bác sĩ nào có thể làm được? Cho dù là sự thật thì Cuoco Armstrong cũng sẽ không để ta tìm ra..."

"Này, này" Aiki ngắt lời, "Thuyền trưởng của chúng tôi là bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất thế giới đấy. Anh ấy nói rằng anh ấy có thể chữa được, vì vậy anh ấy chắc chắn sẽ có thể chữa khỏi!"

Bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất thế giới... Trong mắt Law hiện lên không rõ ý nghĩa là " Bác sĩ ngoại khoa tử thần" giỏi nhất thế giới mới đúng...

Aiki vẫn đang trò chuyện với người đàn ông.

"Chắc chắn cô đang nói dối? Tại sao tôi chưa bao giờ nghe nói đến Bác sĩ ngoại khoa số một thế giới bao giờ?"

"Tôi nói dối ngươi có ích lợi gì, đồ ngốc? Ta nói bệnh này có thể chữa được, đối với ngươi chẳng phải là điều tốt sao?"

"Đúng vậy, nếu hắn thực sự mạnh như vậy, ta liền cho phép hắn chữa trị cho ta!"

"...Ông vẫn bị điên à? Đã ngu lắm rồi. Nếu không nói được thì bớt xàm đi."

Đi đi lại lại một chút, bầu trời xám đen trở nên trong suốt, sương mù trong rừng mờ mịt, như được phủ một lớp gạc màu xám bạc.

Aiki cảm thấy tồi tệ. Tại sao cô lại phải nghiêm túc như vậy với một người có vấn đề về não, dường như chỉ số IQ của cô đã bị hạ thấp.

"Này, ngu vương, ta có thể để thuyền trưởng của ta chữa trị cho ngươi, nhưng đổi lại, ta muốn ngươi vô điều kiện làm một vài việc cho ta, cụ thể sau này ta sẽ nói cho ngươi biết, có đồng ý không?"

"Ta không biết mục đích của cô là gì, làm sao ta có thể đồng ý được..."

Lần này Aiki không nói những điều vô nghĩa với ông ta nữa mà chỉ đấm ông ta một cú.

Nuchka XII đội trên đầu một cục u nằm trên mặt đất chống cự bạo lực, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt: "Chết tiệt, tôi, tôi đồng ý, tôi sẽ làm theo những gì cô nói..."

"Được rồi" Aiki vỗ tay "Nhớ những gì ông đã nói, ta sẽ quay lại sau. ...Thuyền trưởng, trả ông ta trở lại đi, sau đó chúng ta có thể quay lại tiếp tục ngủ bù, tôi buồn ngủ rồi!"

Thuyền trưởng Law, công cụ hình người trong suốt cuộc hành trình: "..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net