Chap 15: tổng bộ hải quân Marineford

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- " ngài Garp cô bé này là ai vậy?" một người lính hải quân dưới quyền của Garp thắc mắc nhìn cô bé trên tay Garp.

- " cháu gái ta đấy " Garp

- " ? " Helena

- " tôi là cháu gái ông hồi nào? " Helena

- " thì từ bây giờ nhóc sẽ là cháu gái ta " Garp

- [ tên này vẫn như xưa không thay đổi được cái tính tự quyết định, thấy là bực mình (°ㅂ°╬) ] Helena

- " nhưng tôi không đồng ý " Helena

- " nhóc không có quyền từ chối " Garp

Nói rồi Garp kệ việc cô phản đối mà trực tiếp đưa cô lên tàu rồi khởi hành đi về tổng bộ hải quân.

____________________________

Hành trình đi đến tổng bộ hải quân cũng mất vài ngày. Vốn dĩ cơ thể cô đã yếu vì đang còn nhỏ nên khi đi qua vài đợt bão cô liền đổ bệnh phải nằm giường.

- " ngài Garp à, tôi phát hiện hệ miễn dịch của cháu gái ông không được tốt lắm, da cô bé còn rất nhạy cảm nên phải đặc biệt cẩn thận và còn bị thiếu dinh dưỡng nữa " bác sĩ trên tàu nói với Garp sau khi kiểm tra sức khỏe cho cô.

- " được rồi ta hiểu rồi người ra ngoài đi " Garp

Sau khi bác sĩ ra ngoài Garp liền ngồi xuống bên giường bệnh nơi cô đang nằm nghỉ ngơi.

- " cháu không sao đấy chứ? " Garp

- " chưa chết " Helena trả lời một cách cộc lốc

- " ăn nói với ông của mình phải nói đàng hoàng vào " Garp

- [ chắc tôi muốn làm cháu ông? 💢 ] Helena

- " mà cháu thực sự không biết mẹ mình là ai sao? " Garp

- " không biết " Helena

- " nói ta nghe thử xem trước khi cháu sống sao đi " Garp

- " tôi vốn ở một trại mồ côi, sau này thì trốn lên một con tàu chở hàng rồi đến làng cối xay gió và gặp Ace, Sabo, Luffy " ( nói dối không chớm mắt )

- " mà sao ông hỏi về xuất thân của tôi nhiều vậy? Bộ ông biết mẹ tôi là ai à? " Garp

- "..." Garp

- " cũng có thể nói là có quen biết " Garp

- " vậy...bà ấy tên là gì? " cô có chút hiếu kì không biết ông định nói ai là mẹ mình nữa.

- " là Adele, tên đầy đủ là Rocks D. Adele... " Garp

- "..." Helena/Adele

- [ ủa ra là ổng tưởng mình là con mình à:)? ] Helena

- [ vậy cũng tốt, sau này mình có thể dùng nó để tránh bị nghi ngờ ] Helena

- " vậy bà ấy là người như nào? Quan hệ giữa hai người rốt cuộc là gì? " để đóng giả là một đứa trẻ không mẹ, cô giả vở hỏi để Garp nghĩ rằng cô là con gái của chính mình.

- " nếu cháu gọi ta là ông nội và ăn nói lễ phép thì ta sẽ kể cho cháu nghe " Garp

- "vậy thì ông nội, người hãy kể cho cháu nghe về mẹ của cháu đi " Helena

- [ ta nhịn, ta nhịn, ta nhịn, điều quan trọng nhắc lại 3 lần ] Helena

- " bahahahahahahhah phải vậy chứ cháu gái của ta " Garp

- " được rồi để ta kể cho cháu nghe " Garp

____________________________

Cuối cùng sao bao ngày lênh đưng trên biển thì thuyền cũng đến được tổng bộ hải quân. Cô được Garp bế trên tay. Thấy cô được bế bởi anh hùng hải quân nên không ít người chú ý, bản tán về cô.

- " cô bé kia là ai vậy? Sao lại được ngài phó đô đốc Garp bế vậy? "

- " không lẽ là cháu gái ngài ấy "

- " trông cô bé đó đáng yêu thật đấy "

Garp mang theo cô đến thẳng văn phòng của thủy sư đô đốc Sengoku. Người bình thường thì họ sẽ kéo ra, còn Garp chơi trội đá bay cánh cửa luôn :). Sengoku thấy vậy liền nổi đóa mắng Garp.

- " Garp ông có biết đấy là lần thứ mấy tôi thay cửa rồi không? Ông không thể mở cửa một cách bình thường được à? " Sengoku

- " thôi nào đừng nóng thế, tôi mua bánh gạo này mau bảo người phai trà đi " Garp

Sengoku rất tức giận trước hành động ngó lơ lời nói của mình, nếu ông không phải là bạn thân lâu năm thì Sengoku sớm đã đá ông ra khỏi tổng bộ hải quân lâu rồi. Lúc này Sengoku mới để ý đến cô bé trên tay Garp.

- " đứa trẻ đó là ai vậy? " Sengoku

- " cháu gái tôi đấy " Garp

- " bộ ông tưởng đây là nhà giữ trẻ hay sao à mà mang cháu mình đến đây? " Sengoku tức giận quát.

- " thôi nào Sengoku, đây không phải đứa trẻ bình thương đâu " Garp

- " ý ông là sao? " Sengoku

- " mau lại đây nhìn con bé kĩ xem " Garp

Sengoku không biết Garp đang có ý gì nhưng vẫn đến gần nhìn cô. Ông nhìn thật kĩ rồi cũng có chút ngạc nhiên.

- " này đừng nói là- " Sengoku

- " như ông nghĩ đấy " Garp

- "..." Sengoku

- " cháu gái, cháu tên gì? Bao nhiêu tuổi? " Sengoku

- " cháu tên Helena, 9 tuổi ạ " Helena

- " 9 tuổi sao, cũng trùng với thời gian khi đó. Nếu vậy thì thực sự là con gái của Adele sao? " Sengoku lẩm bẩm.

____________________________

Sau đó thì cô được đưa đến một căn phòng khác và Garp nói với cô từ giờ đó là phòng của cô sau này.

Ở bên trong văn phòng của thủy sư đô đốc lúc này đang có: thủy sư đô đốc Sengoku, phó đô đốc Garp, phó đô đốc Tsuru và còn có tổng tư lệnh Kong.

- " cậu chắc chắn chứ Garp? " Kong

- " không thể nhầm được đâu. Sự xuất hiện của con bé vừa trùng khớp với sự biến mất của cô ta " Garp

- " Adele không phải là kiểu người sẽ bỏ rơi con mình " Tsuru

- " vậy thì chỉ có một kết luận duy nhất đó chính là...cô ta thực sự đã chết rồi " Sengoku

- " cứ nghĩ lúc đó cô ta chỉ nói đùa thôi, ai ngờ thực sự là lần cuối gặp nhau " Tsuru nhớ lại lần gặp cuối của mình với Adele vào 10 năm trước.

- " cô sắp chết là có ý gì đây? " Tsuru

- " thì nó chính là thế đó " Adele

- " có lẽ đây là lần cuối tôi với bà có thể nói trò chuyện với nhau đấy " Adele

- "..." Tsuru

- " bây giờ tôi phải đi đây, không còn nhiều thời gian nên tôi phải đi từ biệt vài người nữa " Adele

- " tạm biệt Tsuru và giữ gìn sức khỏe nha! " Adele

- vậy Garp này. Cậu định làm gì với con bé? " Kong

- " ban đầu tôi tính để con bé làm hải quân, nhưng có vẻ thể chất của nó không cho phép " Garp

- " vậy ông định làm gì với đứa nhỏ đó? " Sengoku

- " thì nuôi nấng nó thôi, thành thật mà nói thì ta cũng muốn có một cô cháu gái để bản thân có thể cưng chiều nó " Garp

- " liệu có ổn không? " Sengoku

Nghe Sengoku nói vậy thì Kong rơi vào trầm tư. Ông nhớ lại cuộc trò chuyện của mình với Adele lần cuối.

- " nếu có một đứa trẻ là con của một tội phạm truy nã xuất hiện trước mặt ông thì ông có bắt giam nó không, Kong? " Adele

- " còn phải xem đứa trẻ đó ra sao nữa " Kong

- " ta thấy cũng được. Cho dù mẹ nó là tội phạm thì đứa trẻ căn bản không có tội tình gì cả " Kong

- " mà này Garp. Ta muốn gặp con bé đó " Kong

- " vậy để tôi cho người mang nó đến " Garp

Bốn vị giữ chức vụ cao trong hải quân đang bàn chuyện với nhau mà không biết rằng, ở góc phòng có một chú bướm đang theo dõi và lắng nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện họ. Và con bướm đó chính là do Helena tạo ra nhằm nghe lén cuộc nói chuyện của họ.

- [ thật may là họ không có ý định thủ tiêu mình, mà cũng không ngờ Kong lại bỏ qua cho mình ] Helena


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net