Chap 16: Mihawk

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô được một người lính hải quân bế đến phòng của Sengoku, đến nơi cô mới biết còn có cả Akainu, Kizaru và Aokiji.

- [ chắc ba người họ vừa mới đến thôi ] Helena

- " này cô bé! " Kong

- " dạ? Ngài gọi con sao? " Helena

- " phải! Nhóc có thể lại gần cho ta xem được không? " Kong

Cô tiến là gần chỗ Kong. Kong nhẹ nhàng nâng cơ thể nhỏ bé của cô lên và xem xét thật kĩ.

- [ làm ơn đấy, sao ai cũng nâng bế tôi hoài vậy tôi là người chứ có phải búp bê đâu :) ] Helena

- " đứa trẻ này thực sự rất giống với Adele đó nha " Kizaru

- " nhưng đúc từ một khuôn ra vậy " Tsuru

- " con bé đáng yêu quá! " Aokiji chọc chọc vào má của cô.

- " xin hãy bỏ tôi xuống và đừng chọc má tôi nữa được không ạ " Helena

- " cách nói chuyện cũng y chang luôn " Kizaru

- [ lũ khốn chết tiệt này mau thả bà ra!!! ] ( nội tâm gào thét )

- " ... " Akainu

- " con bé trông rất vô hại, chắc chắn sẽ không làm gì ảnh hưởng đến chúng ta đâu " Garp

- " vậy nên hãy cứ để nó ở lại đây đi" Garp

- " cũng được, nếu chúng ta nuôi nấng nó thì chắc nó sẽ không đi trên con đường hải tặc của mẹ nó " Kong

- " ông nội! Sao ông không để con về lại Goa ở với Ace, Luffy và Sabo? " Helena

- " nếu cháu ở với ba thằng trời đánh đó thì cháu sẽ bị nhiễm cái tính làm hải tặc mất thôi " Garp

- " cháu sẽ không làm hải tặc chứ? " Garp nở một nụ cười thân thiện mà cô cá chắc nếu cô nói có, thì mình sẽ ăn một đấm của ông ta.

- " không đâu ạ " Helena

- [ dù sao mình cũng không định lại làm hải tặc nữa ] Helena

- " hahahaha quả nhiên là cháu gái dễ bảo hơn mấy thằng cháu trai trời đánh kia của ta nhiều " Garp

____________________________

Cứ vậy cô đã ở lại tổng bộ hải quân một cách 'tình nguyện'. Trên danh nghĩa là cháu gái của phó đô đốc Garp, cô được chăm sóc rất cẩn thận. Đồ ăn ngày ba bữa đều là đồ bổ, hai ngày một lần được khám sức khỏe, quần áo, đồ dùng cá nhân đều được cung cấp đầy đủ. Nói chung là sống không khác gì một nàng công chúa, không có chỗ để chê chỉ trừ một điều...

- " bé Helena lại đây cho ta cái đi! " Kizaru

- " graaaaa tên biến thái chết tiệt tránh xa tôi ra! " Helena

- " má của nhóc mềnh quá cho ta sờ chút đi mà " Aokiji

- " cút! " Helena

- "..." Akainu

- " bộ ông muốn nhìn thủng người tôi à? " Helena

Có lẽ kiếp nạn thứ 83 của cô ở tổng bộ hải quân chính là ba tên đô đốc này rồi.

____________________________

Những ngày trôi thật an nhàn và nó cũng khá đúng ý với mong muốn của cô khi có một cuộc sống mới. Đáng lẽ mọi chuyện vẫn cứ thuận buồm xuôi gió thì ông trời lại say "NO".

- " Adele đừng giả vờ nữa, cô tưởng ta không nhận ra cô sao? " Mihawk

- [ tình huống gì thế này!? ] hiện tại thì cô đang bị Mihawk ép sát vào tường. Hắn quỳ một chân xuống cho vừa với chiều cao của cô, tay trái hắn giữ hai tay của cô, tay phải hắn giữ cằm cô bắt cô nhìn thẳng vào mắt hắn.

- " cô nên cho ta một lời giải thích đi chứ đừng có mãi im lặng như vậy chứ " Mihawk

Quay lại khoảng 5 tiếng trước

- [ đám người này đang chuẩn bị tiếp đón các Shichibukai sao? Vậy là Mihawk cũng sẽ xuất hiện. Mình có nên đi gặp hắn không ta? Có nên nói sự thật là mình còn sống không nhỉ? ] Helena

- [ mà nghĩ lại thì khi trước hắn có tỏ tình với mình và mình đã từ chối.... Hay thôi để sau này thì gặp nhỉ? Giờ mà gặp thì mình chỉ muốn tìm cái lỗ để chui thôi ] Helena

Lúc sau, cô thông một con bướm mà thấy được các Shichibukai đã đến tổng bộ hải quân.

- [ a Mihawk kia! ]

- [ có râu nhìn già hơn hẳn, nhưng vẫn rất đẹp trai :) ] Helena

Mihawk đang đi thì cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình. Hắn liếc ngang liếc dọc thì thấy một chú bướm nhỏ đang bay ở trên.

- [ bươm bướm sao? ] Mihawk

- [ không lẽ cô ta đang ở đây? ] Mihawk nghi ngờ mà tự đặt ra câu hỏi. Nhưng rồi hắn cũng tự phủ nhận điều đó.

- [ không không làm sao có thể chứ. Rõ ràng khi đó mảnh giấy sinh mệnh đã bị cháy hết rồi. Cô ấy bây giờ đã không còn tồn tại nữa rồi. ] Mihawk

.

.

.

- " cuộc họp này thật nhàn chán mà " cô đang ngồi trong phòng mà nhìn đám người đang họp khi qua mắt bướm.

- " làm gì đó thôi mặc kệ cái cuộc hội đấy đi mình không quan tâm nữa " Helena

Việc cô ngừng kết nối với con bướm sẽ làm nó tan biến, và một màn này vừa hay lọt vào mắt của Mihawk. Hắn lại bắt đầu hoài nghi và tự đặt ra câu hỏi.

- [ con bướm đó biến mất... Nó thật có chút giống khả năng của Adele. Liệu có khi nào cô ta còn sống không? Và có thể đang ở đâu đó trong cái tổng bộ này? ] Mihawk

Trong khi Mihawk đang không suy đoán mọi thứ, thì cô đang ở phòng ăn vô tư ăn những chiếc bánh ngọt mà đầu bếp đặc biệt làm riêng cho cô. Sau khi ăn xong cô tạm biệt đầu bếp rồi về phòng. Mà cũng lúc đó cuộc họp của các Shichibukai cũng kết thúc. Trùng hợp làm sao khi đường về phòng cô lại cũng là đường đến phòng họp đó. Cô cứ nghĩ đám người đó vẫn còn đang họp, nên chả mảy may gì cả mà vẫn cứ vô tư chạy về phòng. Kết quả cô đâm sầm vào một người đàn ông cao to.

- " gì đây? " người đàn liếc xuống nhìn cô.

Ông ta mặc một bộ vét lịch lãm, sau lưng còn có một chiếc áo khoát dài, miệng ngậm một điếu xì gà, trên mặt thì có vết sẹo nganv mặt và có một cái móc bằng vàng thay thế cho tay trái.

- " trẻ con sao? Từ bao giờ mà tổng bộ hải quân lại xuất hiện một đứa trẻ thế này? " người đàn ông trầm giọng nhìn cô vẫn đang ngồi dưới đất

- [ shit đau quá! Mình đâm vào thằng cha nào vậy? ] cô ngẩng mặt nên mình kẻ trước mặt.

Ngay khi chạm mắt cả cô và hắn đều khinh ngạc nhìn nhau.

- [ cái mẹ gì vậy nè? Sao tên cá sấu này lại ở đây? Không phải hắn đang họp à? Hay cuộc họp kết thúc rồi? ] Helena

- " ngươi- " Crocodile khinh ngạc nhìn đôi mắt vàng của cô.

- [ chạy thôi! ] không mất thời gian nghĩ nhiều cô liền đứng dậy quay mắt định bỏ chạy thì lại bị Crocodile bắt được nhấc lên.

- " Gra- " quá bất ngờ lên cô đã hét lên, khiến mọi người trong phòng chú ý bước ra ngoài.

- " Helena! Cháu làm gì ở đây? " Tsuru

- [ cứu tinh đến rồi! ] Helena

Và để tránh mặt mấy tên này cô lền thể hiện trình độ diễn xuất của mình. Những giọt nước mắt rơi xuống cô oa khóc gọi Tsuru.

- " oa oa oa oa bà Tsuru ơi! Cứu cháu với! Ông chú này đáng sợ quá! Hức hức hức- " Helena rơi nhưng giọt nước mắt giả tạo và cái tiếng non nót gọi Tsuru.

Và nó quả nhiên đã hiệu quả. Tsuru bước đến đành lại cô từ tay Crocodile.

- " được rồi đừng sợ, có ta ở đây rồi " bà ôm cô vào lòng an ủi.

- " thật xin lỗi làm phiền ngươi rồi cá sấu. Bấy giờ người có thể đi rồi " Tsuru

- "..." Crocodile

- " trước khi rời đi ta muốn biết đứa trẻ đó rốt cuộc là ai? " Crocodile

- " nó là cháu gái của Garp " Tsuru

- " bà nói dối! " Crocodile

- " tin hay không tùy ngươi, giờ ngươi hãy mau rời khỏi đây đi trước khi ta gọi cảnh vệ đến " Tsuru

Không có được câu trả lời mình mong muốn Crocodile tức giận chỉ dành rồi đi. Vốn cứ tưởng an toàn rồi thì cô lại chạm mắt với Mihawk. Con mắt diều hâu của hắn nhìn chằm chằm vào cô khiến cô có hơi sợ nên đã quay đầu đi chỗ khác. Sau khi các Shichibukai khác đã ra về thì cô cũng thả lỏng cơ thể.

- " cháu không sao chứ? " Tsuru

- " cháu không sao ạ! Ban nãy chỉ là cháu có hơi sợ thôi ạ! " Helena

- " không sao là tốt, vậy giờ cháu hãy về phòng nghỉ ngơi đi " Tsuru

- " dạ vâng ạ " Helena

Cô nghe lời Tsuru chạy về phòng mình. Lúc vừa đóng cửa thì bỗng giọng nói của một người đàn ông vang nên.

- " Helena sao? Một cái tên mới khá hay đây... "

Cô vội quay đầu lại nhìn. Vậy mà lại là Mihawk, hắn đang đứng dựa lưng vào bức tưởng ở góc phòng cô. Cô định hét lên để gọi người đến thì lại bị Mihawk chạy đến bịt miệng lại.

- " đừng vội la hét chứ. Đừng kết thúc cuộc nói chuyện của chúng ta nhanh như vậy chứ... Rocks D. Adele " Mihawk


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net