Chương 18 - Đấu Giá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ðây chính là Cạnh Bảo Hội? - Nhìn vào tòa kiến trúc hình tháp trước mắt, nàng không biết thật sự phải nói gì hơn. Cứ ngỡ rằng nó sẽ rất lung linh, với những đường vân được thiết kế tỉ mỉ, nhưng hóa ra nó đã không như nàng mong đợi. Vẻ ngoài của nó đơn sơ một cách lạ thường, thậm chí không một điểm nhấn đặc biệt nào khiến ta phải chú ý.

Nhưng về độ 'an ninh' của nơi đây thì thật sự chẳng thể xem thường. Hai tên lính gác đứng trước Cạnh Bảo Hội là một vẻ nghiêm ngặt, dù là người vào hay kẻ ra họ cũng phải kiểm soát một cách chu toàn.

Khi định bước chân vào cửa hội, Phong Luyến Vãn liền bị họ ngăn lại. - Vị tiểu thư này, xin hãy đưa ra giấy mời.

Có chút bất ngờ, nàng lại nhìn sang hai tên gác cổng ấy. - Cần phải có giấy mời?

- Thế cô tưởng Cạnh Bảo Hội là nõi cô muốn vào thì vào, muốn ra thì ra? Nếu không có giấy mời thì dù cho cô có là thiên kim đại tiểu thư hay là một kiếm khách đại danh đỉnh đỉnh thì muốn vào cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Âm thanh truyền đến từ phía sau người nàng. Quay đầu nhìn lại, không xa lạ gì, đó chính là Ế Vũ Phi Táng. Nếu muốn hỏi vì sao hai tên gác cổng ấy không tài nào nhận ra vị thành chủ đầy phô trương này. Thì có lẽ đó là do chiếc khăn lụa đỏ trên khuôn mặt tuấn mĩ của hắn rồi. Vì không muốn gây nên xao động tại Cạnh Bảo Hội thì đến cùng, việc hắn che giấu thân phận cũng là tốt hơn.

- Thế phải làm sao mới vào được?

Muốn cô nàng họ Phong này tay trắng trở về? Ðâu có dễ như thế được?

- Trừ phi cô có vật phẩm giá trị cao để mang đến đấu giá. - Phi Táng mắt nhắm mắt mở trả lời.

- Vật phẩm có giá trị sao?

Nói rồi nàng bèn lục lọi trong tay áo, rồi lấy ra sau đó là lọ đan dược không mấy bắt mắt. Nàng đưa sang một trong hai tên đứng gác gần mình rồi nói. - Ðan dược này là do ta tự luyện, ngươi xem có thể đem đi đấu giá?

Nghe xong, hai tên đó liền nhìn nhau rồi chỉ gật nhẹ đầu, không nói gì hơn, họ liền mời nàng sang một bên trao đổi. Và tất nhiên đi sau nàng chính là Phi Táng.

- Mời hai vị tiểu thư này qua đây một chút.

Sao? Hai vị tiểu thư? Trầm tư một hồi nàng liền nhìn sang Phi Táng đang đứng phía sau mình. Thấy vẻ mặt đầy nhăn nhó của hắn, nàng liền hiểu ý, nhưng lại chả biết nên làm gì ngoài việc cười phá lên. Không thể tin được! Ế Vũ Phi Táng đã có ý phô ra một phần thân thể rắn chắc ấy của mình rồi mà, thế mà còn bị nhìn nhầm thành 'tiểu thư'? Tin tức thành chủ Lang Gia Thành bị nhìn nhầm thành nữ nhân sẽ gây sốc đến nhường nào nhỉ? Giấy mực ấy chắc cũng có thể giúp nàng trắng tay mà kiếm thêm vài phần ngân lượng để tiêu dùng?

Nhìn vào khuôn mặt đầy thèm thuồng đang ngó nghé bản thân của Phong Luyến Vãn, cùng với nụ cười đầy ti tiện ðó, một ngýời từng trải như Ế Vũ Phi Táng tất nhiên sẽ tự khắc hiểu nàng ta muốn làm gì. Hắn lãnh đạm một cách vô tình mà liếc sang Phong Luyến Vãn.

- Dẹp ngay suy nghĩ đó đi, nếu ngươi muốn sống!

Hai tên gác cổng có lẽ đã nhận ra sự tình, nên họ liền e thẹn mà nói lại một câu rõ nghe - Mời vị tiểu thư này, và công tử qua đây một chút.

Theo chỉ dẫn, hai người tiến vào trong một căn phòng chờ nhỏ. Vén chiếc màn cửa rượu sắc lên, xuất hiện bên trong là một hình bóng kì hoặc. Một chú thỏ mang thân hình của nhân loại sao?

Hóa ra đó là kẻ trụ trì và cũng là chủ nhân của Cạnh Bảo Hội.

- Mời tiểu thư đưa vật phẩm đấu giá của người ra cho ta xem thử.

Nói rồi nàng liền đưa kẻ trụ trì lọ đan phẩm của bản thân.

Nhận lấy lọ dược phẩm, hắn khẽ cẩn thận mở nắp lọ, đổ một lượng nhỏ đan trong lọ ra. Quả nhiên đây là top một trong số lương đan dược thất bại của Phong Luyến Vãn, nội mỗi hình dáng có khi đã đủ để khiền người khác cười ra nước mắt rồi. Nhưng vị trụ trì này tất nhiên không phải kẻ đánh giá mọi thứ qua bề ngoài của chúng. Ông cằm nắm rồi bắt đầu đánh giá dược phẩm.

- Hương dược nồng, thơm, thượng phẩm đan dược sao... - Nói rồi, 'con thỏ' ấy nhìn sang nàng, hỏi - Tiểu thư, liệu cô có thể cho ta biết công dụng và tên của loại đan dược này?

- ... à, ừm, công dụng... là giúp tu vi giả nâng cao khả năng phục hồi và tăng tu vi một cách nhanh chóng... còn tên thì... - Nói thẳng ra thì nàng làm gì có đủ kho dữ trữ để nhớ rõ công dụng của một thất bại phẩm chứ? chẳng qua là nhắm mắt chặt chém thôi... Nói rồi nàng cũng tùy tiện mà nêu lên - Cường Hóa Ðan.

- ... Tiểu thý đợi ta đôi lát. - nói rồi trụ trì liền quay ngược về sau và bước đi, tất nhiên ông vẫn cẩn trọng mà nâng niu phần dược phẩm đang nằm trong tay mình.

- Cường Hóa Ðan? Cô thật sự chẳng có cái tên nào hay hơn? - đợi bóng hình ấy đi khuất Phi Táng liền nói nhỏ sang Luyến Vãn.

Và đáp lại hắn, chính là một cái nhún vai và kèm theo đó là câu nói - tùy tiện, ta nào biết đó là đan dược gì. - của nàng.

- ...

Sau khoảng năm phút, ông ta lại bước ra một lần nữa. Nhưng lần này là với vẻ mặt đầy rạng rỡ. Ông bắt lấy tay nàng mà nói một cách đầy hưng phấn - Tiểu thư, đan dược của ngươi thật thần kì! Đây là ngân lượng và lệnh bài dành cho khách quý của Cạnh Bảo Hội, còn về phần tiền của đấu giá thì chúng tôi sẽ chuyển lại cho tiểu thư sau! Mong mai sau tiểu thư có thể đưa ra cho chúng tôi nhiều loại đan dược thần kì như thế nữa!

Nghe rồi nàng liền đáp lại như một lẽ đương nhiên - Tất nhiên rồi!

Rồi một tên cận vệ khác liền đưa hai người đến 'phòng V.I.P' của buổi đấu giá.

Khi đi đến vào tận sâu bên trong nàng thật sự phải rút lại những lời chê bài trước cửa hội lúc vừa nãy rồi! Vừa nãy bên ngoài cửa họ trông tầm thường, đơn sơ bấy nhiêu thì bên trong liền sa hoa lộng lẫy bao nhiêu. Ôi thật là, nội điêu khắc đính trên vách tường thôi cũng đã là vàng bạc phỉ thúy rồi, miếng thảm đỏ trải từ đầu cửa đến cuối sân lại là loại vải xa xỉ nhất, thế thì hỏi trái tim mỏng manh của nàng sao có thể cưỡng nổi chứ?

Trong lúc đi nàng vô tình va phải một bạch pháp nam nhân, và trên người hắn đồng thời cũng toát lên hương thơm của dược liệu. Ế Vũ Phi Táng cũng theo đó mà chạm mắt sang người kẻ đó.

- Sao vậy? - nhìn sang Phi Táng, Luyến Vãn nghi hoặc lên tiếng.

- Ta không thể nhìn thấy tu vi của hắn.

- Sao? - Nghe rồi nàng đôi chút ngạc nhiên, kẻ mà ngay cả Ế Vũ Phi Táng cũng không thể nhìn thấy được tu vi thì nhất định không đơn giản...

Ði đến phòng khách quý của khu đấu giá. Ế Vũ Phi Táng liền nằm hẳn lên chiếc ghế dài một cách mệt mỏi, hắn cũng không ngừng tự càu nhàu rằng sao bản thân lại phải chạy đi làm những chuyện vô nghĩa này?

Riêng Phong Luyến Vãn thì phấn khích vô cùng, vén cánh màn vải dày trước mắt sang hai bên, nàng liền có ý chòm người lên phía trước, ngắm nhìn toàn cảnh của buổi đấu giá.

Quả nhiên người đến không phải chỉ mình mỗi nàng, mà là rất nhiều, đến nổi đếm không xuể.

Và rồi, buổi đấu giá bắt đầu!

Vô số vật phẩm có giá trị được và bắt đầu đưa lên. Và 'món khai vị' cũng đủ để khiến nàng choáng váng rồi, cư nhiên là một pháp khí ngàn năm? Và giá khởi điểm của nói đến tận hai vạn lượng vàng á!? Có nhầm không đó?!

Chín vạn! Một trăm năm mươi vạn! Bốn trăm vạn! Vô số giá cả liên tiếp vang lên, chẳng ai chịu ai, còn Phong Luyến Vãn? Nàng giờ đây chỉ có thể há hốc mồm mà xem kịch, gì đây? Ðại gia không vậy? Lang Gia Thành quả thật không thể nói đùa mà!

Và cứ thế từng món bảo vật cứ thế mà được bày ra, rốt cuộc cũng đến món đan dược 'thất bại phẩm' mà họ gọi là 'thần kì' của nàng.

- Và tiếp theo! Chính là món đan dược thần kì mang tên Cường Hóa Ðan, nó có thể giúp ích cho tu vi giả gia cường tu vi một cách nhanh chóng và đồng thời, nó cũng có công dụng phục hồi nhanh.

Câu nói vừa dứt, vô số tiếng bàn tán xôn xao vang lên khe khẽ...

- Sao? Tăng tu vi? Loại đan dược này cũng đâu hiếm mấy? Sao lại được đưa vào đấu giá lần này?

- Qua hình dáng của lọ dược thì trông cũng đâu có gì đặc biệt?

- Cạnh Bảo Hội đây là có nhầm lẫn gì sao? Sao lại có thể mang một loại dược phẩm tầm thường như thế đến đấu giá?

- Vậy là các vị không tin? Tôi sẽ chứng minh!

Nói rồi kẻ trụ trì buổi đấu giá liền tùy tay chỉ sang một tên nào đó, bèn kêu kẻ đó đi lên sân khấu để xét nghiệm.

Khi đưa vào tay viên đan dược kẻ đó có chút ngần ngại, trông cái hình dạng thôi thì đâu ai nghĩ đó là tiên hay đan dược? Nói mích lòng hơn thì trông nó như thể có độc vậy... Nhưng sau khi tên phàm phu tục tử ấy ăn phải viên đan dược méo mó của nàng đã có một sự thay đổi rõ rệt. Hắn từ một tu sĩ của tầng luyện khí đã nhanh chóng trở thành kết đan tu sĩ... Hơn nữa khí tức trên người kẻ đó cũng đã khác hẳn so với lúc ban đầu...

- Như các vị đã thấy, loại tiên đan này không hề đơn giản, và giờ đây trên tay tôi chỉ còn hai viên duy nhất, giá khởi điểm là một nghìn vạn!

Câu nói vừa dứt cả khán đài lại xôn xao hẳn lên!

- Ngươi làm vậy không tiếc sao? Một loại đan dược tốt như thế ngươi không cần? - Ế Vũ Phi Táng nhìn nàng lên tiếng.

- Một kẻ phải nhờ vào phụ trợ để đạt đến một cảnh giới tu vi khác thì chẳng xứng đáng để mang danh tu vi giả.

Nhìn vào vẻ mặt khinh thường của Phong Luyến Vãn, Ế Vũ Phi Táng liền nhếch mếch, nở nên một nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn... - Thú vị...

- Năm vạn lượng vàng lần thứ nhất, năm vạn lần thứ hai, năm vạn lần thứ ba... Chốt!

- S...sao? Ðến tận năm vạn á? Hoan hô! Lần này lời to rồi!!! - Nghe thấy giá chốt của sản phẩm của mình, nàng vui vẻ cười híp mắt, vung tay múa chân, ngập mình trong một khoảng trời hạnh phúc!

- Và hãy cùng đến với sản phẩm đấu giá cuối cùng của buổi đấu gia hôm nay nào!

Mảnh vải mỏng che lấy vật phẩm được gỡ xuống, theo bóng đen của mảnh vải, vật phẩm phía sau dần dần lộ diện...

Nhìn về phía sân khấu, Phong Luyến Vãn một vẻ mặt không thể tin nổi hiện rõ.

- Ðó là...!

___ ___ ___ ___ ___
( Nghiêm cấm đọc chùa! )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC