Chương 8: Nên Hay Không Nên?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Lẽ nào phải thuận theo thiên ý thật sao?_ Chiêu Đệ.

Từ khi về phòng Chiêu Đệ vẫn luôn im lặng không nói gì. Tử Du nằm trên giường im lặng nhìn Chiêu Đệ, trong lòng lại rối như tơ vò.

_________Thư Phòng Tỷ Can________

- Khương tiên sinh ngươi thấy ý ta như thế nào?_ Tỷ Can vuốt râu cười nhìn Khương Tử Nha.

- Tướng gia chuyện này xin người cho ta thời gian suy nghĩ._ Khương Tử Nha bây giờ khá bối rối bèn nghĩ cách hoãn binh.

- Được, được chuyện này là đại sự cả đời người không thể gấp gáp được. Ngươi cứ từ từ suy nghĩ nhưng không thể quá lâu đâu._ Tỷ Can.

- Vậy Tử Nha xin cáo từ._ Khương Tử Nha ôm quyền sau đó đi ra ngoài.

~~~~Ba ngày sau/Phòng Chiêu Đệ~~~~
- Chiêu Đệ tỷ thứ này quý giá như vậy tỷ tặng Tiểu Mạn thật sao?_ Tiểu Mạn ngạc nhiên nhìn Chiêu Đệ.

- Nha đầu ngốc cây trâm này thì có là gì so với công sức bao lâu nay muội bỏ ra vì ta chứ. Lại đây ta cài cho muội._ Chiêu Đệ cười nhẹ nhìn Tiểu Mạn.

- Tiểu Mạn không dám, cứ để muội tự làm là được._ Tiểu Mạn hôm nay nhận quá nhiều kinh hỷ thật sự có chút không dám tin tưởng.

- Muội đấy làm sao mà muội tự cài được đây. Để ta cài cho, muội đã xưng một tiếng muội với ta thì đã là người nhà của ta không việc gì phải e dè cả._ Chiêu Đệ vừa nói chuyện vừa cài trâm lên đầu Tiểu Mạn.

- Quả nhiên như ta nghĩ cây trâm này rất hợp với muội, muội xem. Tên nó là Tử Sắc Hồ Điệp đấy._ Chiêu Đệ cười tươi biến ra một chiếc gương cầm tay cho Tiểu Mạn xem.

- Đa tạ tỷ, tỷ đối với muội thật sự quá tốt. Chuyện may mắn nhất của muội trong kiếp này có lẽ là gặp được tỷ đi_ Tiểu Mạn.

- Được rồi đã nói với muội là đừng khách sáo mà. À quên nữa, cây Tử Sắc Hồ Điệp này nó vốn được chế tác từ tử thạch ngàn năm có linh khí hơn nữa lại được tỷ hạ chú lên nên trong một số trường hợp nguy hiểm có thể bảo vệ an toàn cho muội. Nhớ là lúc nào cũng phải cài đấy nhá._ Chiêu Đệ sực nhớ ra điều quan trọng bèn quay ra dặn dò Tiểu Mạn.

- Muội biết rồi._ Tiểu Mạn gật gật đầu, nhưng sau đó lại ngập ngừng._ Chiêu Đệ tỷ tỷ...

- Có chuyện gì thì muội nói thẳng đi._ Chiêu Đệ.

- Về chuyện lão gia muốn gả tỷ cho Khương tiên sinh. Tỷ thật sự không vấn đề gì chứ?_Tiểu Mạn thật lo cho Chiêu Đệ.

- Không phải vị Khương tiên sinh đó vẫn chưa đồng ý sao. Việc gì phải nghĩ nhiều như vậy._ Chiêu Đệ bước tới bàn ngồi xuống nhấp một ngụm trà từ tốn nói.

- Nhưng nếu hắn đồng ý thì sao? Chẳng lẽ tỷ định gả cho hắn thật?_ Tiểu Mạn có chút nóng lòng, đây là đại sự liên quan tới hạnh phúc cả đời của tỷ ấy cô không thể làm ngơ được.

- Nếu như vậy ta chỉ đành đi bước nào tính bước đó thôi. Phụ mẫu đặt đâu nữ nhi phải ngồi đó, có lẽ mọi sự là do ý trời._ Chiêu Đệ rũ mắt nói.

- Nhưng việc này liên quan tới hạnh phúc cả đời của tỷ mà. Tỷ đâu thích hắn đâu, đúng không?_ Tiểu Mạn không cho là đúng nói.

- Nếu thật sự là do ý trời trêu ngươi thì ta làm gì còn lựa chọn nào khác nữa. Trước đây ta nghĩ chỉ cần nắm mọi chuyện trong tay thì có thể điều khiển mọi thứ. Nhưng xem ra ta đã lầm rồi, trong cuộc sống vẫn sẽ có một số chuyện vượt qua sự kiểm soát của bản thân. Việc ngày hôm nay cũng vậy nó sớm đã không nằm trong tầm kiểm soát của ta nữa rồi._ Chiêu Đệ tay xoay xoay ly trà chậm rãi nói.

- Muội chỉ mong tỷ sẽ có được hạnh phúc đừng làm điều gì khiến bản thân tỷ sau này phải hối hận._ Tiểu Mạn thở dài nói.

- Tỷ sẽ cố gắng._ Chiêu Đệ cười dịu dàng xoa đầu Tiểu Mạn.

- Được rồi muội đi chuẩn bị bữa trưa cho tỷ._ Tiểu Mạn cười cười nói.

- Được vậy đa tạ muội trước nha._ Chiêu Đệ.

Sau khi Tiểu Mạn đi ra ngoài một con hắc miêu cũng đồng thời xuất hiện trong phòng.

- Chịu về rồi sao? Sao huynh không đi luôn đi?_ Chiêu Đệ âm dương quái khí nói.

- Được rồi, được rồi, ta xin lỗi mà. Người đâu giận dai thế không biết. Muội xem người ta biết sai nên đã đi mua điểm tâm muội thích nhất cho muội nè. Tha lỗi cho huynh nha._ Hắc miêu biến thành hình dạng Tử Du đi tới kéo kéo tay áo Chiêu Đệ giọng điệu có chút ủy khuất khuôn mặt yêu nghiệt giờ đây lại manh kinh khủng.

- Hừ được rồi, tha cho huynh đó._ Chiêu Đệ hừ nhẹ một tiếng cố tỏ vẻ lạnh lùng, sự thật là nàng không thể chịu nổi khuôn mặt bán manh này của Tử Du a. Manh quá rồi, không ngờ Tử Du phúc hắc cũng có ngày manh tới như thế.

- Cảm ơn muội nhiều nha, lần sau người ta thật không dám làm muội giận nữa đâu._ Tử Du cười tươi nhìn Chiêu Đệ.

- Thật sao?_ Chiêu Đệ vẫn cố duy trì hình tượng.

- Thật đương nhiên là thật. Huynh bằng lòng làm phật ý tất cả nữ nhân trong thiên hạ cũng tuyệt sẽ không khiến muội phật ý._ Tử Du gật đầu vẻ mặt chắc như đinh đóng cột.

- Phì! Haha! Huynh thật tốt!_ Chiêu Đệ không nhịn được bật cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net