Chương 9: Thành Hôn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ngưng Ngưng muội thật sự sẽ thành hôn cùng tên đạo sĩ kia sao?_ Tử Du trầm mặc lên tiếng.

- Muội....

- Lẽ nào muội quên rằng muội đã nói gì với ta sao?!_ Tử Du tức giận ngắt lời Chiêu Đệ.

- Tử Du huynh sao vậy? Hôm nay huynh lạ lắm đấy, có chuyện gì sao?_ Chiêu Đệ lo lắng hỏi.

- Muội nhắc lại lời hứa năm xưa của chúng ta đi._ Tử Du

- Chúng ta năm xưa đã từng hứa với nhau rằng chẳng cần biết trong hoàn cảnh nào chúng ta đều sẽ sát cánh bên nhau, tự do tự tại. Nhưng chuyện này không phải do muội quyết định được. Hôn sự này là phụ mẫu muội định ra muội không làm trái được. Hơn nữa...._ Chiêu Đệ ngập ngừng

- Hơn nữa làm sao? Muội nói đi._ Tử Du đang cố gắng kiềm chế ngọn lửa giận dữ không tên đang thiêu đốt lý trí của hắn.

- Hơn nữa thiên ý đã định muội và hắn có một đoạn nhân duyên và còn có số phu thê._ Chiêu Đệ rũ mắt không nhìn Tử Du.

- Cho nên muội từ bỏ lời hứa giữa chúng ta?_ Tử Du.

- Không, không phải vậy đâu. Muội...

Trái ngược với không khí căng thẳng trong phòng của Chiêu Đệ thì bầu không khí trong thư phòng của thừa tướng lại hài hòa hơn rất nhiều.

- Khương tiên sinh tới đây gặp ta phải chăng đã có câu trả lời?_ Tỷ Can thừa tướng cười hỏi.

- Thừa tướng nói phải Tử Nha quả thật đã có câu trả lời. Ta đồng ý._ Khương Tử Nha cười không siểm nịnh.

- Haha phải như vậy chứ, phải như vậy chứ. Thôi được ta sẽ thông báo cho Mã viên ngoại để ông ấy biết tin vui này._ Tỷ Can vuốt râu cười.

- Vậy Tử Nha cáo từ._ Khương Tử Nha nói xong quay người ra ngoài.

Quay trở lại với Chiêu Đệ và Tử Du có vẻ không khí của hai người đã hòa hoãn hơn lúc nãy nhiều rồi.

- Thôi được muội nhớ tuân thủ hiệp ước đấy._ Tử Du xoa trán nặng nề nói.

- Muội biết rồi mà huynh đừng lo._ Chiêu Đệ cười, nụ cười của nàng như một người lớn đang dỗ dành đứa trẻ giận dỗi vậy.

Mặc dù nàng không biết tác dụng cũng như ý định của Tử Du khi lập ra hiệp ước này là gì. Nhưng bất quá có sao đâu chỉ cần huynh ấy vui là được việc đó không hề quan trọng đối với nàng.

~~~~Ngày Thành Hôn~~~~

Ngày thành hôn cuối cùng cũng đến. Chiêu Đệ ngồi trước gương nhìn lại bản thân mình.

Trong gương đồng phản chiếu một cô gái với gương mặt thanh tú nhưng nhờ lớp trang điểm đã khiến gương mặt ấy mỹ lệ động lòng người hơn. Mũ phượng châu sa càng khiến nàng trở nên rực rỡ như đóa bỉ ngạn nơi chốn hoàng tuyền. Mặc dù đây chỉ là gương mặt được nàng dịch dung thường ngày nhưng hôm nay trang điểm chăm chút hơn nên nhìn khác hẳn. Nhất là khi trên người nàng khoác lên bộ giá y đỏ thẫm giành cho tân nương. Quả nhiên đúng như người ta hay nói không có người phụ nữ nào mà không xinh đẹp khi làm cô dâu.

- Tân nương tới giờ rồi._ Hỉ nương.

- Ta biết rồi._ Chiêu Đệ thở dài cùng lúc đó khăn hỉ cũng buông xuống.

Trước mắt chỉ còn lại một màu đỏ. Nàng đã ngơ ngẩn không biết bao lâu cho tới khi tay nàng được một bàn tay khác đón lấy. Vì khăn hỉ đã che đi khá nhiều nên nàng chỉ thấy thấp thoáng đó là một bàn tay khá đẹp và...ấm. Tiến hành nghi lễ theo đúng trình tự. Tiếng người chủ lễ vang lên có lẽ là Võ Cát.

Nhất Bái Thiên Địa!

Nhị Bái Cao Đường!

Phu Thê Giao Bái!

Đưa Vào Động Phòng.

Chiêu Đệ được hỉ nương đưa vào tân phòng. Tân lang do phải tiếp khách nên không vào được.

Ngồi một mình lặng lẽ Chiêu Đệ không tránh khỏi suy nghĩ lang man. Nàng nhớ kiếp trước từng đọc một cuốn tiểu thuyết trong đó miêu tả cảnh hai nhân vật chính thành thân rất lãng mạn.

Nhất bái thiên địa, bái đầu tiên xin trời đất chứng giám cho hai ta từ nay kết tóc làm phu thê. Nhị bái cao đường, bái này xin song thân phụ mẫu hai bên chúc phúc cho chúng con được bạc đầu giai lão. Phu thê đối bái, xin nguyện từ nay phu thê vĩnh kết đồng tâm ngàn năm không hối.

Lại nhớ tới buổi thành hôn hôm nay của mình. Bản thân nàng cảm thấy nó thật...sáo rỗng! Phải chính là sáo rỗng, tuy đôi bên đều người tình ta nguyện nhưng sự thật có là như vậy?

Khương Tử Nha hắn là vì Thiên mệnh cưỡng ép, vì dây tơ hồng trói buộc. Nàng là vì đại cuộc đồng thời cũng vì kế hoạch to lớn của nàng. Nàng và hắn cũng giống nhau cả thôi cho nên...

Nghĩ tới đây dưới chiếc khăn hỉ kia khóe môi nàng khẽ nhếch lên một độ cong tuyệt mỹ.

- Mong tiếp theo chúng ta sẽ hợp tác thoải mái, phu quân ạ!_ Chiêu Đệ cười thầm.

Két!!!

Cửa phong khẽ mở, không lâu sau xuất hiện dưới tầm mắt nàng là một đôi giày nam nhân. Khăn hỉ cũng từ từ được vén lên. Tầm mắt được giải phóng xuất hiện trước mặt nàng là khuôn mặt một nam nhân anh tuấn ngời ngời. Vẻ đẹp của hắn khiến cho bất kỳ thiếu nữ đang độ tuổi hoài xuân nào đều phải e lệ mà nhìn.

Im lặng một lúc lâu cuối cùng nàng vẫn phải lên tiếng đầu tiền.

- À ta nghĩ chúng ta nên có chuyện cần bàn bạc đấy Khương tiên sinh._ Chiêu Đệ



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net